Giữa Hè

quyển 1 chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đau, toàn thân đều ê ẩm đau, khi Tô Việt hôn mê tỉnh lại, cảm thụ duy nhất chính là đau, hắn mở to mắt, nghĩ muốn cử động cánh tay một chút, lúc này mới phát hiện mình là hai tay bị bắt chéo buộc chặt sau lưng, đây là nơi nào? Hắn lòng tràn đầy hoảng sợ nhìn mọi nơi đánh giá, chỉ thấy căn phòng mình đang ở bởi vì bức màn che thật dày nên nhìn không tới sắc trời bên ngoài được, không biết bây giờ là ban ngày hay là đêm tối.

Tô Việt cố gắng nhớ lại, tại sao mình lại bị bắt trói tới cái chỗ này, chỉ nhớ rõ, chính mình lúc ấy bởi vì đau bụng mà nửa quỳ trên mặt đất, đột nhiên sau đầu bị đập một cái thật mạnh, sau đó cái gì cũng không biết, là ai, vì cái gì phải bắt cóc chính mình? Tô Việt thật sự nghĩ không ra.

Hắn còn chưa kịp tiếp tục nghĩ thêm nữa, lúc này toàn thân mỗi một tấc da thịt đều đau đớn, nhất là trên bụng bị đồng sự đá một cước kia, càng giống như bị dao cứa vào, Tô Việt quyền khởi hai chân, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.

Ngay tại lúc hắn đang vạn phần thống khổ, cánh cửa căn phòng giam giữ hắn đột nhiên mở ra, một người âm hiểm cười đi đến.

Tô Việt cảnh giác vạn phần ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi lắp bắp kinh hãi khi nhìn đến gương mặt người nọ “Là ngươi? Là ngươi đem ta bắt trói đến nơi đây? Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Đây là nơi nào?”

Chỉ thấy Vương ca hơi hơi cười lạnh, đi đến Tô Việt thân người cứng đơ trừng mắt nhìn hắn “Ta có phải hay không trả lời từng vấn đề của ngươi?”

Tô Việt thấy hắn đến gần chính mình, thân thể không khỏi cố gắng thụt về phía sau, không biết vì cái gì, bản năng thấy người này liền cảm thấy sợ hãi, đó là một loại bản năng mà tất cả động vật đều có, cảm giác đối với nguy hiểm sắp ập tới mình.

“Nói tới đây, ta nghĩ ngươi hẳn là nhớ rõ a, lần trước ta còn hỏi qua ngươi, có nguyện ý hay không đi theo ta?” Vương ca cơ hồ đem toàn bộ mặt dán sát vào mặt Tô Việt, cố ý tra tấn hắn nói “Nói đến vì cái gì đem ngươi bắt đến, có hai cái nguyên nhân, ngươi muốn nghe chuyện nào trước?”

Tô Việt đầy bụng ghê tởm, không khỏi nhắm mắt lại, cắn chặt môi.

Vương ca vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên mặt Tô Việt, hành động này làm cho Tô Việt không khỏi hơi hơi rùng mình một cái, giống như người nọ đang áp sát vào người mình là một độc xà đầy nọc độc.

Vương ca đối với phản ứng này của Tô Việt lại cảm thấy rất thích thú, chỉ thấy hắn ha ha cười, nâng lên thân mình “Vốn Triệu gia nhờ ta đi dạy dỗ tiểu tình nhân La Mân của ngươi.”

Tô Việt cả kinh, mở choàng mắt nhìn lại hắn, Vương Tam cười một cách hung tợn nói “Triệu gia thật là ngốc, đều nghĩ rằng thằng nhóc kia thích cô gái khác, hừ, hắn gạt được người khác chứ không lừa được ta, ta biết, ngươi mới là người hắn yêu nhất. Ta bắt giữ ngươi ở đây, tiểu tử kia cũng không dám không đến.”

Tô Việt sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn chằm chằm mặt Vương Tam “Ngươi muốn dùng ta dụ hắn đến sao? Ngươi thật hèn hạ.”

Vương Tam lắc đầu, cười khẩy nói “Sai lầm rồi, không riêng gì dụ hắn đến, chủ yếu là” hắn liếm liếm môi “Ta đối với ngươi có hứng thú, vô cùng vô cùng có hứng thú. Ngươi nói, cơ hội tốt như vậy, ta vì cái gì không hảo hảo lợi dụng một chút chứ?”

Nói xong, hắn lại cúi đầu, ở Tô Việt bên tai ha ha cười “Ngươi biết không? Ta từ trước là bởi vì tội danh gì mà bị phán bỏ tù không?”

Hắn nhìn chằm chằm mặt Tô Việt không có chút huyết sắc nào “Tội cố ý thương tổn, ngươi có biết hắn bị ta làm như thế nào không?” Hắn dùng tay chậm rãi vuốt ve gương mặt Tô Việt “Da của hắn mịn màng, mềm mại như vậy, ngươi nói nếu dùng dao nhỏ một chút một chút ở trên mặt khắc tên của ta, hiệu quả khỏi phải nói đúng không? Còn có nơi này.”

Tay hắn chậm rãi theo áo Tô Việt trượt xuống dưới, chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo sơ mi màu lam nhạt, cúi đầu, dừng lại chỗ nổi lên trước ngực hắn, hung hăng cắn một cái, chỉ nghe Tô Việt “A” kêu thảm thiết một tiếng, đau đến nỗi mạnh mẽ lui về phía sau.

Vương Tam âm hiểm cười, ngẩng đầu, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve trên người Tô Việt, bị dấu răng mình cắn chảy ra tơ máu, “Đau sao?”

Tô Việt nhắm chặt mắt lại, tâm tình lạnh như băng, hiểu được mình gặp phải tên biến thái ngông cuồng giống người nọ trước kia, này từng bị gông cùm xiềng xích, bị tra tấn như đoạn phim ngắn lần thứ hai hiện lên trong lòng, tất cả không khỏi tuyệt vọng.

Vương Tam lạnh lùng cười, “Roẹt” một tiếng đem y phục trên người Tô Việt ra sức xé nát, sau đó bắt đầu xé rách quần của hắn, Tô Việt kinh hoảng kêu lên “Không, cút ngay, đừng đụng vào ta.”

Hắn ra sức giãy giụa, ở trên giường lăn lộn, không muốn để cho bàn tay dơ bẩn của hắn lần thứ hai đụng tới thân thể mình, thế nhưng thiếu niên thân thể gầy yếu làm sao là đối thủ của tên lưu manh cường hãn? Không bao lâu, hắn đã bị Vương Tam phản đặt ở dưới thân, xé rách quần hắn.

“Ngươi nói, ta muốn cho tiểu tình nhân của ngươi thấy một màn như vậy, hắn còn có thể thích ngươi nữa sao?” Vương Tam nhe răng cười, một bên dùng thân mình mập mạp ngăn chận Tô Việt không ngừng cố gắng vùng vẫy, một bên cởi bỏ quần hắn ra.

Mặt Tô Việt vì kinh sợ mà trắng bệch, hắn trợn tròn mắt thật to, tự nói với mình không thể khóc, không thể khóc, hắn biết, mình kiếp này tránh không khỏi chuyện như vậy, không khỏi gắt gao cắn môi, không để cho mình phát ra âm thanh, cho dù là một tiếng rên rỉ, cuộc sống đối với Tô Việt mà nói, đã tràn ngập nhiều cực khổ, ngay tại lúc hắn cho là mình có thể đạt được hạnh phúc, những thứ đen tối lại lần thứ hai đưa hắn đánh tiến ngục giam, “La Mân.” khoảnh khắc bị tiến vào, thân thể Tô Việt trở nên cứng đờ, trong lòng lớn tiếng kêu lên hai chữ này.

“Ba” “Ba” hiển nhiên Vương Tam vô cùng bất mãn Tô Việt bộ dáng cứng ngắt, một bên lấy tay phát thân thể hắn, một bên mạnh mẽ trừu tống, không dịu dàng giống như La Mân, Tô Việt chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể mình đều bị hắn chém thành hai mảnh, cảm giác đau đớn vì bị xé rách từ dưới thân thật mạnh truyền đến, hắn mờ mịt mà vô thần nhìn vách tường bụi bẩn, rốt cục chịu đựng không nổi, nhắm mắt, lần thứ hai lâm vào trong bóng tối.

Trước khi hôn mê, Tô Việt xót xa nghĩ, nguyên lai trên thế giới này, ai cũng không thể trở thành chỗ dựa của ngươi, lúc gặp nguy hiểm cùng thống khổ, vẫn chỉ có một mình mình lặng lẽ chịu đựng.

Vương Tam phát tiết thú tính xong rồi, theo trên người Tô Việt xuống dưới, lạnh lùng cười.

“Đại ca.” Ngay lúc hắn mặc quần áo, thanh âm Hổ Tử theo ngoài cửa truyền đến “Triệu Tiểu Lệ tới tìm ngươi.”

Vương Tam mặt nhăn nhíu mày “Nó tới làm gì?” Nhìn sang Tô Việt đang hôn mê, “Kêu nó ở bên ngoài chờ ta.”

Hổ Tử nghe tiếng trả lời mà đi, trong chốc lát, chỉ nghe một trận ồn ào, Triệu Tiểu Lệ xông đi lên, thanh âm hết sức bất mãn “Cút ngay, ta tới tìm cậu ta, ngươi cư nhiên dám ngăn cản ta hả.”

Sau đó một trận phá cửa thanh “Cậu, ngươi đi ra cho ta, ta thực có việc gấp.”

Vương Tam mắt thấy nàng có thể xông vào, vội vàng kéo tấm chăn bao phủ lấy Tô Việt trên người quần áo rách nát, sau đó thong dong mở nửa cánh cửa, ngăn Tiểu Lệ ở ngoài cửa.

“Uy, là Tiểu Lệ a, không biết ngươi tìm cậu có chuyện gì?” Vương Tam dùng thân thể ngăn cản ánh mắt dò xét của Tiểu Lệ, giả vờ cười nói.

Triệu Tiểu Lệ nhớ tới mục đích mình đến đây, vội vàng bắt lấy tay Vương Tam nói “Cậu, ta van cầu ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng tổn hại La Mân a, ta biết chú Hai ta đã tìm đến ngươi, chính là, chuyện của ta ta muốn tự mình giải quyết.”

Vương tam trên mặt tươi cười biến mất “Tiểu Lệ, nếu hắn chấp nhận lấy ngươi, như vậy hết thảy đều dễ dàng rồi, nhưng nếu hắn không chịu, ta nhất định là không thể tha hắn, đó cũng là ý muốn của ba và chú ngươi.”

Tiểu lệ phẫn nộ kêu lên “Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta không muốn ai tổn hại đến hắn, cậu, nếu ngươi làm La Mân bị thương, ta nhất định sẽ không tha thứ ngươi.”

Vương Tam cau mày nói “Ngươi rốt cuộc có phải là con cháu Triệu gia không vậy? Ta thật sự là không hiểu, ngươi như thế nào một chút đầu óc đều không có? Ngươi nghĩ rằng chúng ta làm như vậy đều là vì ai, còn không phải là vì ngươi sao? Chúng ta chỉ muốn giúp ngươi đem tiểu tử này bắt trở về cùng ngươi kết hôn.”

Tiểu Lệ uể oải ngồi ở trên ghế sa lon “Chính là hắn căn bản là không muốn lấy ta, cho dù ta nói ta có con hắn, hắn cũng không muốn lấy ta, quên đi, ta sẽ nói cho ba và chú biết sự thật, ta căn bản là không có mang thai, đêm hôm đó, hắn cũng không đụng tới ta.”

“Thật không có tiến bộ.” Vương Tam lớn tiếng quát “Chuyện này ngươi đừng hỏi nữa, cứ giao cho cậu ngươi xử lý, cam đoan Tiểu Lệ chúng ta vào tháng mười sẽ kết hôn.”

Tiểu Lệ còn muốn nói thêm gì nữa, chính là gặp cậu mình đen mặt, không khỏi bĩu môi, phẫn nộ rời khỏi chỗ ở của hắn.

Truyện Chữ Hay