Sau tiết Đông Chí kể từ lúc xuất cung trở về phủ, Thức Vân liền đổ bệnh nặng tới mức như mất nửa mạng, làm cho Trường Lăng lo lắng không yên, ban ngày chỉ cần xử lý xong chính sự chàng nhất định sẽ về phủ về với nàng ngay, ban đêm lúc nào cũng canh giữa bên cạnh chỉ cần nàng có một động tĩnh nhỏ cũng làm chàng giật mình tỉnh giấc.
Vì vậy, chỉ mới nửa tháng chàng nhìn mệt mỏi đi rất nhiều.
Thức Vân nằm trên giường bệnh, nhìn chàng đang ghé vào thành giường ngủ quên, khẽ đưa tay ra vuốt ve mặt chàng.
Trường Lăng giật mình mở mắt ra ngay, chàng trở tay nắm lấy tay nàng bao bọc trong lòng: "Sao lại dậy rồi, hay nàng thấy không khoẻ ở đâu, để ta đi gọi đại phu..."
Thức Vân nhìn chàng đứng lên định đi ra ngoài thì nắm lấy tay chàng ngăn chàng lại, lắc đầu nói: "Trời lạnh quá, chàng không ngủ ở bên cạnh, thiếp không ngủ được."
Nghe nàng nói vậy, Trường Lăng bật cười, nhanh chóng tháo giày ra leo lên giường ôm nàng vào lòng.
"Như vầy đã đủ ấm chưa nào? Trời còn rất sớm lắm, nàng cùng ta ngủ thêm một chút nữa nhé."
Thức Vân nằm trong lòng chàng nhắm mắt lại nỉ non nói: "Cực cho chàng rồi, tất cả cũng tại sức khoẻ thiếp quá yếu, không giúp chàng làm gì được còn khiến chàng mệt mỏi vì thiếp."
"Không cực, vì nàng sao có thể cực được chứ." Trường Lăng hôn nhẹ lên tóc nàng dịu dàng nói.
[....]
Mãi tới khi Thức Vân xuống giường được đã là chuyện của năm sau luôn rồi, vì trong tết nàng đổ bệnh Trường Lăng sợ nhiều người sẽ làm ồn ảnh hưởng không tốt đến chuyện nàng dưỡng bệnh, nên những khách khứa đến viếng thăm năm mới sau khi tặng quà xong đều bị chàng khéo léo đuổi về, mà trong gia tộc cũng không còn trưởng bối nào có thân phận lớn hơn chàng nên cũng chẳng cần thiết phải đi thăm hỏi thân thích, vì vậy lúc này ở trong hậu viện rất vắng lặng như không có tiếng động nào, ngay cả thị tỳ thân cận của Thức Vân cũng bị chàng đưa đi nơi khác.
Vì vậy Thức Vân ở trong phòng ngồi ngốc trong phòng nửa ngày trời tới mức mệt mỏi, nàng thay y phục lại khoác thêm áo choàng lông mở cửa đi ra khỏi phòng.
Ở trong sân có một cái xích đu, đó là do Trường Lăng làm cho nàng, bên cạnh xích đu có mấy cây hoa mai đỏ đang nở rực như máu trong gió tuyết lạnh buốt.
Thức Vân đi tới, dùng khăn tay lau đi những bông tuyết rơi động trên xích đu rồi ngồi xuống dùng mũi chân khẽ động cho xích đu đu đưa nhẹ, nàng nhắm mắt hít lấy một ngụm không khí mát lạnh của ngày xuân, cảm giác thật tốt.
Tới khi Trường Lăng bước vào hậu viện thì thấy một cảnh tượng thế này, bên cạnh những cây hoa mai có một nữ nhân đang ngồi trên xích đu khẽ đông đưa chân, nữ nhân ấy mặc trên mình bộ bạch y trắng muốt trong mưa gió tuyết bay lả tả càng làm tăng thêm vẻ thoát tục không nhuốm bụi trần, mà trên tay nàng lại là những đoá hoa mai nhỏ đỏ rực như máu, vẽ đẹp trong trẻo để cùng vẻ đẹp diễm lệ, rõ ràng là hai thứ trái ngược nhau nhưng lúc này trong mắt chàng đó lại là một sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ.
Thức Vân so với nhan sắc của đại công chúa thì không thể so sánh bằng được, nhưng ngay lúc này đây, cả đất trời rộng lớn trắng xóa này, trong mắt chàng chỉ còn mỗi bóng hình nàng mà thôi.
Nhưng, vẫn phải quay lại vấn đề chính, đó là nàng còn đang bệnh!!!
Trường Lăng lập tức cau mày không hài lòng khi thấy nàng ngồi trong sân với tiết trời thế này.
Chàng mang theo hơi lạnh đi tới chỗ xích đu: "Nàng còn chưa khoẻ, sao lại ra khỏi phòng trong thời tiết thế này, ngồi bao lâu rồi hả? Tay chân lạnh hết cả rồi! Mau vào thôi!"
Thức Vân nghe chàng quở trách mình, thì mỉm cười càng thêm ngọt ngào, nàng đưa những bông hoa nhỏ trong tay xoè ra đến trước mặt chàng, như hồi bé mỗi khi nàng muốn đòi hỏi gì đó ở chàng thì sẽ dùng món đồ mình có để trao đổi với chàng: "Thiếp không muốn ở trong phòng nữa đâu! Trường Lăng ca ca cho thiếp ngồi thêm một chút nữa đi mà? Được không?" Giọng nói chẳng khác nào như đang làm nũng.
Yết hầu khẽ động, Trường Lăng nhìn những bông hoa đỏ rực trong tay nàng, không nhận lấy chỉ ngồi xuống xích đu bên cạnh nàng: "Ta lớn rồi, mấy thứ này chỉ có thể mua chuộc được đám trẻ con, chứ không mua chuộc được ca ca đâu?"
"Ồ, vậy phải làm sao mới mua chuộc được đại ca ca?" Thức Vân nghiêng đầu nhìn chàng.
Trường Lăng không nói, chỉ nắm lấy tay nàng kéo một cái, đem cả người nàng ngồi lên chân mình, dùng trường bào bao bọc nàng vào trong lòng.
Chàng cúi người hôn lên những ngón tay thon dài trắng trẻo kia, thanh âm khàn khàn nhuốm mùi dục vọng: "Vi phu chỉ muốn kéo nàng lên giường, làm chuyện cá nước thân mật, làm cho tới khi nàng bật khóc nức nở mới thôi."
"Trường Lăng ca ca!" Thức Vân nghe chàng nói xong thì đỏ bừng mặt, không dám tin quân tử ôn nhu như chàng lại có thể nói ra những từ ngữ xấu hổ như vậy giữa ban ngày ban mặt, họ còn đang ở trong sân nữa chứ, thật sự không sợ người khác nghe thấy sẽ xấu hổ à.
Mà sự thật vẫn là, chỉ cần ngươi đủ mặt dày không biết xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác.
Trong khoảng khắc bị chàng ôm ngang đem vào phòng, Thức Vân sớm đã bị chàng hôn đến cả người mềm nhũn, chỉ biết rút người giấu mặt vào lòng chàng, cũng không quan tâm đến xích đu và những bông hoa mai đỏ tội nghiệp trong lúc bị chàng càn quấy đã rơi từ trên tay nàng xuống dưới nền tuyết...
[...]
Đợi tới lúc hai người làm chuyện thẹn thùng giữa ban ngày ban mặt kia xong thì trời đã về chiều, Thức Vân vừa xấu hổ vừa mệt tới cả người bủn rủn, e lệ rút mình trên giường lấy chăn cuộn lại thành cái kén nhỏ.
Sau đó nghe thấy tiếng Trường Lăng quay lại, nàng dịch góc chăn ngẩng đầu nhìn người đang gần ngay trước mắt, chưa để nàng lên tiếng, chàng đã cúi người ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Thức Vân bị chàng ôm đi, liền thất kinh hỏi: "Chàng muốn làm gì?"
"Ta muốn tấm cùng nàng."
Lời vừa nói ra thành công khiến Thức Vân mặt đỏ tới mức muốn rỉ ra máu, nàng đưa tay ngăn cản: "Trường Lăng, chuyện này quá mức rồi, không hợp lễ..."
Nàng còn chưa nói hết câu, Trường Lăng đã ôm nàng đi qua bình phong, đồng thơi kéo lấy chăn đang quấn quanh nàng ra, không cho phép nàng cự tuyệt.
Thức Vân nhìn bể tấm đằng kia, muốn đẩy chàng ra, nhưng bàn tay nhỏ vừa chạm vào lòng ngực chàng liền không dám động tiếp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng ôm nàng vào bể tấm, sau đó cùng nhau triền miên thêm mấy lần tiếp nữa.
Mãi cho tới lúc dùng bữa tối, hai chân Thức Vân vẫn còn run rẩy, ở nơi tư mật nhất như vẫn còn cảm giác được chjều dàj cây gậy kia của chàng lúc không ngừng ra vào cơ thế nàng, còn có cả sự nóng ấm trong những lần cây gậy ấy bắn ra dòng nước trắng đục tưới vào u cốc của nàng.
Càng nghĩ, càng nghĩ, lại nghĩ tới chuyện hồi nãy, Thức Vân chỉ hận tới mức không thể vùi cả đầu mình xuống chén cơm luôn cho rồi, nàng sống năm trên đời, đây lần đầu làm chuyện xấu hổ tới mức đó, cho dù lúc trên giường cùng chàng thân mật nhất cũng chưa từng xấu hổ như vậy, cái này quá mức xấu hổ luôn rồi.
Nhưng đương sự của việc đó thì lại không có gì xấu hổ cả, chàng còn ân cần gắp miếng thịt cho nàng, hỏi nàng muốn ăn gì thêm nữa không, chăm sóc vô cùng tận tình, làm Thức Vân dùng cơm vừa xấu hổ vừa ngọt ngào.
Thức Vân mỉm cười nhìn chàng, tay đang cầm đũa khẽ siết lại, mặc kệ đây có phải là tình cảm thật sự của chàng hay là chấp niệm của nàng tạo ra mới khiến chàng đối xử dịu dàng ân ái với nàng như vậy hay không, chỉ cần chàng ở bên cạnh nàng, tất cả đều không còn quan trọng nữa....