Giờ ra chơi, cửa văn phòng dành cho giáo viên lớp mở hờ, Diệp Thanh Dương gõ cửa, vừa rdi vào đã thấy thấy giáo viên chủ nhiệm của mình đang nói chuyện với Diệp Hồng.
Cậu đi tới gần, vừa định chào cô Trình thì đột nhiên nghe thấy Diệp Hồng nói: “Cô giáo không cần nói thêm nữa, tôi đã quyết định rồi, cứ như vậy đi.”Diệp Hồng đột nhiên im luôn.“Cũng đúng.”
Trình Yến bất đắc dĩ, thấy Diệp Thanh Dương đến rất đúng lúc, vội vàng nói: “Thôi học là một việc lớn, bây giờ Diệp Thanh Dương cũng ở đây, chúng ta nghe ý kiến của em ấy xem thế nào được không?”_____________________________________________________________________________
“Nghe ý nó làm gì.” Diệp Hồng không thèm nhìn Diệp Thanh Dương: “Nó còn bé không biết gì cả, mọi chuyện phải nghe theo người lớn hết, ba mẹ nó mất rồi, tôi là người giám hộ của nó, tôi mới là người quyết định.”Diệp Thanh Dương quan tâm hắn quá đi!
Diệp Thanh Dương nghe vậy thì cười thầm, thì ra vẫn còn chưa tỉnh mộng, bà ta vẫn coi mình là người giám hộ của cậu à?Diệp Hồng giãy dụa muốn đánh hắn, lại bị Lục Cảnh Trừng bắt được cánh tay.Diệp Thanh Dương đang chuẩn bị phản bác lại bị Lục Cảnh Trừng đẩy một cái, che trước người cậu.
Cậu không thèm để ý đến Diệp Hồng, quay sang hỏi Trình Yến: “Cô ơi cô tìm em ạ?”Thế nhưng Lục Cảnh Trừng đứng bên cạnh cậu lại kinh ngạc nói: “Thôi học?!”
Trình Yến gật đầu, “Cô của em đột nhiên đến trường nói muốn cho em thôi học.”Lục Cảnh Trừng gật đầu, trước khi đi còn không quên khinh bỉ nhìn Diệp Hồng một cái, “Trần Nguy, mày đi gọi bảo vệ đến đây, đuổi bà già này ra ngoài, sao lại để loại người như bà ta cũng vào trong trường thế này, học sinh xảy ra chuyện gì thì làm sao? Để tao thấy bà ta vào đây một lần nữa thì ông ấy chuẩn bị viết giấy xin thôi việc đi.”“Thế thì bà báo đi!” Diệp Thanh Dương đột nhiên mở miệng, chặn họng bà ta.
Diệp Thanh Dương vừa nãy cũng đã đoán được một phần cho nên không ngạc nhiên lắm, chẳng qua là cảm thấy rất buồn cười.“Chắc chắn là do bà kia ỷ mình là người lớn bắt nạt Diệp Thanh Dương chứ còn gì nữa, nếu không Lục Cảnh Trừng sẽ không làm như vậy đâu.”
Thế nhưng Lục Cảnh Trừng đứng bên cạnh cậu lại kinh ngạc nói: “Thôi học?!”Diệp Hồng lại ngã lăn ra đất, bụng bị túi đập vào đau rát.Bà ta nhìn đám học sinh đi qua phòng làm việc, có cả mấy giáo viên đang định khuyên nhủ bà ta, đột nhiên gào khóc om sòm: “Ôi trời ơi cháu trai bắt nạt cô ruột, ăn trộm tiền của cô còn bảo bạn đánh cô, sao mày lại hư đốn như vậy, kiếp trước tao đã tạo nghiệt gì mới có thằng cháu như mày, ba mẹ mày chết sớm…”
“Bà ta thì có cái quyền gì!”Cậu không thèm để ý đến Diệp Hồng, quay sang hỏi Trình Yến: “Cô ơi cô tìm em ạ?”Cậu quay người đi xuống cầu thang, gọi bảo vệ đến.
Trình Yến nhìn hắn: “Sao em lại tới đây, cô chỉ gọi Diệp Thanh Dương thôi, em tới đây làm gì?”“Bà ta thì có cái quyền gì!”
Lục Cảnh Trừng nói rất lý lẽ: “Em là bạn của cậu ấy, hơn nữa, cô Trình không gọi em tới nhưng em có việc tìm muốn tìm cô không được sao?”
Trình Yến sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Diệp Thanh Dương, lo cậu sẽ xấu hổ vì chuyện mâu thuẫn trong gia đình bị bạn thân biết được, đành phải hạ giọng khuyên Lục Cảnh Trừng: “Có việc gì thì để chiều hãy nói, cô đang xử lý chuyện của Diệp Thanh Dương, em về trước đi.”“Tôi làm cũng rất nhẹ nhàng đấy.” Lục Cảnh Trừng nghiêng đầu nói.
“Vậy bọn em chờ Diệp Thanh Dương, lúc nào xong chuyện thì cùng về.”Bà ta ngẩng đầu lên, thấy Diệp Thanh Dương nhìn mình bằng ánh mắt phẫn nộ mà bà ta chưa từng thấy bao giờ.
Trình Yến: …Trình Yến gật đầu, “Cô của em đột nhiên đến trường nói muốn cho em thôi học.”
Diệp Thanh Dương đành phải nói: “Không sao đâu cô Trình, Lục Cảnh Trừng ở đây cũng không ảnh hưởng gì tới em.”“Có cái gì mà không nuôi được?”Trình Yến gật đầu, sợ bọn họ gây chuyện tiếp.
Trình Yến đau lòng nhìn cậu, cảm thấy đứa trẻ này quả thực rất ngoan.Từ đầu tới cuối, Lục Cảnh Trừng đều đang bảo vệ cậu, cho nên nếu như Lục Cảnh Trừng bị thương, người áy náy nhất chính là hắn, hối hận nhất cũng là cậu.
Cô nhìn Diệp Hồng, tiếp tục khuyên nhủ: “Diệp Thanh Dương gần đây tiến bộ rất nhanh, các thầy cô bộ mô cũng rất yêu úy em ấy, còn nữa, học phí của em ấy nhà trường đã miễn hoàn toàn, tôi cảm thấy em ấy không nhất thiết phải thôi học.”Cô nhìn Diệp Hồng, tiếp tục khuyên nhủ: “Diệp Thanh Dương gần đây tiến bộ rất nhanh, các thầy cô bộ mô cũng rất yêu úy em ấy, còn nữa, học phí của em ấy nhà trường đã miễn hoàn toàn, tôi cảm thấy em ấy không nhất thiết phải thôi học.”
“Đúng, học phí trường đã miễn, nhưng còn có sinh hoạt phí thì sao? Bình thường nhà trường có hoạt động này hoạt động kia đều phải nộp tiền, hai vợ chồng tôi nuôi ba đứa trẻ, thật sự là không nuôi nổi nữa đâu, cho nên thôi học là tốt nhất.”“Bà Diệp, tôi muốn nói với bà vài điều.” Trình Yến ngồi xổm xuống dịu dàng khuyên nhủ: “Chuyện của bà và Diệp Thanh Dương, bà có quá đáng hơn nữa thì vẫn còn cái cớ là người thân họ hàng dạy dỗ con trẻ, nhưng Lục Cảnh Trừng thì khác, cậu bé không cháu của bà, nếu bà làm cậu bé bị thương, cha mẹ cậu bé có thể khởi tố bà. Chắc bà không biết cha mẹ cậu ấy là ai, một nửa cái trường này của chúng tôi là của nhà cậu ấy đấy.”
“Bà đùa cái gì vậy, hai đứa con của bà đã lớn cả rồi, cũng đi làm kiếm tiền được rồi, lấy vợ lấy chồng có con hết rồi còn gì! Chẳng lẽ là bị thiểu năng hay sao mà còn cần bà nuôi!” Lục Cảnh Trừng nói.Là Diệp Thanh Dương.“Mày mở cửa ngay cho tao!”
Diệp Hồng nghe hắn mắng con trai mình, đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn: “Chuyện gia đình tao mày có quyền gì mà xen vào!”Giờ ra chơi, cửa văn phòng dành cho giáo viên lớp mở hờ, Diệp Thanh Dương gõ cửa, vừa rdi vào đã thấy thấy giáo viên chủ nhiệm của mình đang nói chuyện với Diệp Hồng.“Chuyện gia đình em, bà ta muốn nói gì làm gì em cũng kệ, nhưng mà bà ta không được làm liên lụy đến những người khác, nếu hôm nay Lục Cảnh Trừng bị thương ở đây, cô Trình lão sư, cô nghĩ ai sẽ là người áy náy nhất?”
“Ai là người nhà của bà chứ, làm ơn đấy bà tỉnh lại đi được không, bà chỉ là cô của Diệp Thanh Dương mà thôi, không phải mẹ cậu ấy, xưa nay cũng chưa từng là người một nhà. Bà không biết soi gương xem mình có xứng hay không à?”Cậu nói xong, quay người đi tới bên cạnh Lục Cảnh Trừng, “Đi thôi, về lớp học.”Diệp Hồng hừ một tiếng, nhìn Diệp Thanh Dương, “Bạn bè rặt một lũ vô học như thế này, chẳng trách học hành không nên thân.”
Diệp Hồng tức giận: “Mày đi ra ngoài ngay cho tao, Diệp Thanh Dương, mày chơi với cái loại bạn này đấy à, suốt ngày đi lêu lổng với mấy đứa như vậy, chẳng trách mày học dốt, nói dối quen thân, còn lừa tiền người nhà!”Diệp Hồng tức giận đến run cả tay.
Diệp Thanh Dương đang chuẩn bị phản bác lại bị Lục Cảnh Trừng đẩy một cái, che trước người cậu.Diệp Thanh Dương đi tới trước mặt Diệp Hồng, giơ tay tát cho bà ta một cái.Lục Cảnh Trừng nói xong, tóm lấy cánh tay bà ta lôi ra ngoài.Hắn nắm vai Diệp Thanh Dương, “Đi thôi, về lớp đi, lát nữa bảo vệ sẽ tới xử lý bà ta.”
“Bà điên rồi à, đã nói các người không phải người nhà của cậu ấy rồi, không hiểu tiếng người sao? Lại còn lừa tiền cái gì chứ, bà vừa mới bảo nhà nghèo bắt cậu ấy phải nghỉ học còn gì? Tiền ở đâu cho cậu ấy lừa? Cái thứ vừa ăn cướp vừa la làng!”“Cô Trình, sao cô lại nói thế, làm gì có mâu thuẫn nào ở đây, người đủ tuổi là có thể tự gánh vác trách nhiệm về cuộc đời mình rồi, việc có nghỉ học hay không chỉ có Diệp Thanh Dương mới có thể quyết định, cậu ấy không muốn thôi học, bà cô vô liêm sỉ này có tư cách gì mà nói? Em thấy với cái ý thức pháp luật này của bà ta, chắc là cũng vào vô giáo dục thôi, tốt nghiệp tiểu học chưa đấy?”
Diệp Hồng tức giận đến run cả tay.Diệp Thanh Dương nghe vậy thì cười thầm, thì ra vẫn còn chưa tỉnh mộng, bà ta vẫn coi mình là người giám hộ của cậu à?Trình Yến nhìn hắn: “Sao em lại tới đây, cô chỉ gọi Diệp Thanh Dương thôi, em tới đây làm gì?”
Trình Yến thấy vậy bèn ngăn Lục Cảnh Trừng lại, “Em ra ngoài trước đi, em ở đây chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn thôi.”
“Cô Trình, sao cô lại nói thế, làm gì có mâu thuẫn nào ở đây, người đủ tuổi là có thể tự gánh vác trách nhiệm về cuộc đời mình rồi, việc có nghỉ học hay không chỉ có Diệp Thanh Dương mới có thể quyết định, cậu ấy không muốn thôi học, bà cô vô liêm sỉ này có tư cách gì mà nói? Em thấy với cái ý thức pháp luật này của bà ta, chắc là cũng vào vô giáo dục thôi, tốt nghiệp tiểu học chưa đấy?”“Vậy bọn em chờ Diệp Thanh Dương, lúc nào xong chuyện thì cùng về.”
“Cô Trình, trường các cô dạy học sinh ăn nói như thế à? Chất lượng dạy học như vậy sao tôi yên tâm để Diệp Thanh Dương tiếp tục học ở đây được! Một là, cô cho Diệp Thanh Dương làm thủ tục thôi học, hai là bắt nó phải xin lỗi tôi!”
Lục Cảnh Trừng tặc lưỡi, “Lại còn đòi tôi xin lỗi bà á, nằm mơ đi.”Trình Yến: …
Trình Yến mệt tim, “Lục Cảnh Trừng, em đừng tranh nữa được không?”Lục Cảnh Trừng cười nhạo một tiếng, “Bà không cho thì tôi cho, học phí rồi thì sinh hoạt phí của Diệp Thanh Dương tôi bao hết!”
“Không được.” Lục Cảnh Trừng ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, “Em có nói sai đâu, nếu em nói không đúng cô có thể phản bác lại, nhưng cô không thể cấm em nói được. Người xưa đã có câu ‘Chúng ta thề sống chết để bảo vệ quyền tự do ngôn luận của chúng ta’, cô Trình, mặc dù cô là giáo viên dạy toán, nhưng mà nghe xong cô nói này cô cũng phải tán thành đúng không?”Cậu nhìn về phía Trình Yến, “Cô Trình, cô không cần phải để ý đến lời bà ta nói đâu, nếu bà ta tiếp tục quấy rầy cô thì cô cứ gọi bảo vệ đuổi bà ta đi, xảy ra vấn đề gì em sẽ chịu trách nhiệm.”
Trình Yến: …Lục Cảnh Trừng nói rất lý lẽ: “Em là bạn của cậu ấy, hơn nữa, cô Trình không gọi em tới nhưng em có việc tìm muốn tìm cô không được sao?”
Diệp Thanh Dương cúi đầu cười khẽ.
Diệp Hồng thấy Trình Yến không nói gì, lên tiếng: “Vậy thì làm thủ tục thôi học đi, nếu không sau này tôi sẽ không cho Diệp Thanh Dương một đồng nào đóng học phí và sinh hoạt phí đâu”Diệp Hồng thấy Trình Yến không nói gì, lên tiếng: “Vậy thì làm thủ tục thôi học đi, nếu không sau này tôi sẽ không cho Diệp Thanh Dương một đồng nào đóng học phí và sinh hoạt phí đâu”Lục Cảnh Trừng tặc lưỡi, “Lại còn đòi tôi xin lỗi bà á, nằm mơ đi.”
Lục Cảnh Trừng cười nhạo một tiếng, “Bà không cho thì tôi cho, học phí rồi thì sinh hoạt phí của Diệp Thanh Dương tôi bao hết!”
Diệp Hồng quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Mày nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ.”Trình Yến: …
“Tôi làm cũng rất nhẹ nhàng đấy.” Lục Cảnh Trừng nghiêng đầu nói.Trình Yến xông tới kéo Lục Cảnh Trừng lại, nhưng mà Lục Cảnh Trừng khoẻ hơn cô rất nhiều, chỉ có Diệp Thanh Dương mới kéo được hắn ra.Cậu đi tới gần, vừa định chào cô Trình thì đột nhiên nghe thấy Diệp Hồng nói: “Cô giáo không cần nói thêm nữa, tôi đã quyết định rồi, cứ như vậy đi.”Diệp Thanh Dương buông Lục Cảnh Trừng ra, đi tới trước mặt Diệp Hồng, “Bà muốn bắt tôi làm thôi học á, bà có quyền gì mà bắt tôi thôi học? Pháp luật quy định quyền giám hộ của bà chỉ có hiệu lực đến khi tôi đủ tuổi, bây giờ tôi với bà cũng chỉ có quan hệ họ hàng mà thôi, một người cô như bà có tư cách gì mà bắt tôi thôi học.”
“Mày có nuôi được nó không?”Diệp Hồng quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Mày nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ.”
“Có cái gì mà không nuôi được?”“Diệp Thanh Dương, mày về nhà cho tao.”
Lục Cảnh Trừng cảm thấy mấy câu này đúng là nói thừa, hắn không nuôi Diệp Thanh Dương thì ai nuôi?Mọi người sợ hết hồn, Trình Yến hoảng hốt ngăn cậu, “Diệp Thanh Dương, dừng tay lại.”
Cái bà cô vô liêm sỉ này sao? Vừa nhìn là biết không thể nào rồi.Cười nhạo bà ta không làm gì được một đứa trẻ.Trong lòng bà ta giận càng thêm giận, nhân lúc Lục Cảnh Trừng đi ngang qua mạnh tay ném túi xách của mình về phía Lục Cảnh Trừng.
“Chỉ cần cậu ấy đồng ý, tôi có thể nuôi cậu ấy cả đời.”Chẳng lẽ đây chính là bản năng sinh tồn trong thời khắc sinh tử sao?Chuông vào học vang lên, Trình Yến còn có tiết, cô chỉ khuyên Diệp Hồng hai câu rồi trở về văn phòng lấy giáo án.
Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn hắn, bạn trai cậu sao lại nói trắng ra như vậy, làm mặt cậu nóng quá.
Diệp Hồng tất nhiên là không hiểu ý của hắn, giễu cợt nói: “Chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch mà dám mạnh miệng nuôi nó cả đời, buồn cười.”Hắn vừa nói vừa kéo Diệp Hồng ra ngoài.
“Buồn cười cũng không đến lượt bà cười.”
Lục Cảnh Trừng nói xong, tóm lấy cánh tay bà ta lôi ra ngoài.Ước có người yêu tư bản như anh Lục =)))))))))))))))))))))))))))))))))
Diệp Hồng giãy giụa, “Mày làm gì đấy?”
Trình Yến vội vã ngăn cản hắn, “Lục Cảnh Trừng, em buông tay ra.”“Oa, đẹp trai quá!” Có nữ sinh nhỏ giọng nói.Diệp Hồng lúc này như người vừa tỉnh mộng, sợ hãi nhìn Trình Yến.
“Cô Trình à, có một số người có nói thế nào cũng không thông được, tốt nhất là không cần để ý đến bà ta.”
Hắn vừa nói vừa kéo Diệp Hồng ra ngoài.Còn có thể đẩy hắn ra phía sau che cho hắn nữa!“Ai là người nhà của bà chứ, làm ơn đấy bà tỉnh lại đi được không, bà chỉ là cô của Diệp Thanh Dương mà thôi, không phải mẹ cậu ấy, xưa nay cũng chưa từng là người một nhà. Bà không biết soi gương xem mình có xứng hay không à?”
Diệp Hồng giãy dụa muốn đánh hắn, lại bị Lục Cảnh Trừng bắt được cánh tay.Trình Yến cười nói; “Vậy nên chuyện thôi học của Diệp Thanh Dương khỏi cần nói nữa, chỉ cần Diệp Thanh Dương không muốn thôi học, Lục Cảnh Trừng sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, bà có đến gặp hiệu trưởng nó toạc cả miệng Diệp Thanh Dương cũng không thể thôi học đâu.”“Bà đùa cái gì vậy, hai đứa con của bà đã lớn cả rồi, cũng đi làm kiếm tiền được rồi, lấy vợ lấy chồng có con hết rồi còn gì! Chẳng lẽ là bị thiểu năng hay sao mà còn cần bà nuôi!” Lục Cảnh Trừng nói.
Lục Cảnh Trừng lôi bà ta ra tới cửa phòng làm việc, đẩy ra ngoài.
Hắn phủi tay một cái, lời nhẹ như mây: “Cút đi, đây không phải nơi bà muốn đến là đến đâu, bà tự đi hay để tôi gọi bảo vệ đến đuổi bà.”“Bà điên rồi à, đã nói các người không phải người nhà của cậu ấy rồi, không hiểu tiếng người sao? Lại còn lừa tiền cái gì chứ, bà vừa mới bảo nhà nghèo bắt cậu ấy phải nghỉ học còn gì? Tiền ở đâu cho cậu ấy lừa? Cái thứ vừa ăn cướp vừa la làng!”Cô nói xong thì bảo vệ cũng tới.
“Mày, mày…” Diệp Hồng chỉ vào hắn mắng, “Mày là đồ mất dạy, ba mẹ mày dạy mày như thế à, cái thằng điên này.”Trình Yến đành phải động viên Diệp Hồng: “Bà Diệp, thằng bé còn nhỏ chưa chín chắn, việc này không cần phải báo cảnh sát.”
“Bà nói lại lần nữa thử xem.” Lục Cảnh Trừng cất giọng nói.
Diệp Hồng hừ một tiếng, nhìn Diệp Thanh Dương, “Bạn bè rặt một lũ vô học như thế này, chẳng trách học hành không nên thân.”
Bà ta nhìn đám học sinh đi qua phòng làm việc, có cả mấy giáo viên đang định khuyên nhủ bà ta, đột nhiên gào khóc om sòm: “Ôi trời ơi cháu trai bắt nạt cô ruột, ăn trộm tiền của cô còn bảo bạn đánh cô, sao mày lại hư đốn như vậy, kiếp trước tao đã tạo nghiệt gì mới có thằng cháu như mày, ba mẹ mày chết sớm…”
Bà ta nói còn chưa dứt lời đã bị Lục Cảnh Trừng xông đến đá cho một phát, sau đó đạp bà ta ngã lăn ra đất.Cậu nhìn Diệp Hồng bằng ánh mắt lạnh lùng nói: “Cô Trình, cô không cần phải để ý đến bà ta đâu, cứ để bà ta báo cảnh sát đi, báo cảnh rồi chúng ta sẽ nói cho rõ ràng.”
Những người xung quanh không khỏi kinh ngạc, rất nhiều học sinh đi qua đi lại hóng dram, ngơ ngác sững sờ đứng im tại chỗ
Trình Yến xông tới kéo Lục Cảnh Trừng lại, nhưng mà Lục Cảnh Trừng khoẻ hơn cô rất nhiều, chỉ có Diệp Thanh Dương mới kéo được hắn ra.“Đúng là rất đẹp trai, nhưng mà không phải Lục Cảnh Trừng không đánh phụ nữ sao?”
Lục Cảnh Trừng nhìn chằm chằm Diệp Hồng, trầm giọng nói: “Diệp Thanh Dương hiền lành thì thôi, bà lại cho rằng tất cả mọi người đều hiền như cậu ấy à? Sau này tôi gặp bà lần nào tôi sẽ đánh bà lần đó!”Trình Yến bất đắc dĩ, thấy Diệp Thanh Dương đến rất đúng lúc, vội vàng nói: “Thôi học là một việc lớn, bây giờ Diệp Thanh Dương cũng ở đây, chúng ta nghe ý kiến của em ấy xem thế nào được không?”Lục Cảnh Trừng lúc này mới ý thức được Diệp Thanh Dương đánh người rồi! Vì bảo vệ hắn mà cậu đánh người rồi!
“Oa, đẹp trai quá!” Có nữ sinh nhỏ giọng nói.
“Đúng là rất đẹp trai, nhưng mà không phải Lục Cảnh Trừng không đánh phụ nữ sao?”
“Chắc chắn là do bà kia ỷ mình là người lớn bắt nạt Diệp Thanh Dương chứ còn gì nữa, nếu không Lục Cảnh Trừng sẽ không làm như vậy đâu.”Diệp Thanh Dương vừa nãy cũng đã đoán được một phần cho nên không ngạc nhiên lắm, chẳng qua là cảm thấy rất buồn cười.
“Cũng đúng.”“Cô Trình, trường các cô dạy học sinh ăn nói như thế à? Chất lượng dạy học như vậy sao tôi yên tâm để Diệp Thanh Dương tiếp tục học ở đây được! Một là, cô cho Diệp Thanh Dương làm thủ tục thôi học, hai là bắt nó phải xin lỗi tôi!”
Diệp Hồng ngã sõng soài trên mặt đất, sợ hãi nhìn Lục Cảnh Trừng rồi đột nhiên phẫn nộ trừng mắt với hắn: “Mày dám đánh tao, tao sẽ báo cảnh sát tới bắt mày.”“Gọi cảnh sát đến điều tra một lần, em cũng có số điện thoại của cảnh sát Dương ở đây, thứ sáu tuần trước cô ấy đã đến nhà em một lần, để em gọi cũng được. Lần trước cô ấy đã nói, nếu như có người còn làm phiền em nữa thì cứ gọi điện trực tiếp cho cô ấy đấy.”
“Báo đi!” Lục Cảnh Trừng không thèm sợ.“Không được.” Lục Cảnh Trừng ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, “Em có nói sai đâu, nếu em nói không đúng cô có thể phản bác lại, nhưng cô không thể cấm em nói được. Người xưa đã có câu ‘Chúng ta thề sống chết để bảo vệ quyền tự do ngôn luận của chúng ta’, cô Trình, mặc dù cô là giáo viên dạy toán, nhưng mà nghe xong cô nói này cô cũng phải tán thành đúng không?”
Trình Yến đành phải động viên Diệp Hồng: “Bà Diệp, thằng bé còn nhỏ chưa chín chắn, việc này không cần phải báo cảnh sát.”Diệp Hồng tức giận: “Mày đi ra ngoài ngay cho tao, Diệp Thanh Dương, mày chơi với cái loại bạn này đấy à, suốt ngày đi lêu lổng với mấy đứa như vậy, chẳng trách mày học dốt, nói dối quen thân, còn lừa tiền người nhà!”Lục Cảnh Trừng cảm thấy mấy câu này đúng là nói thừa, hắn không nuôi Diệp Thanh Dương thì ai nuôi?
“Tôi đã bị đánh ngã cả ra đất rồi, cô xem đi, bộ dạng của nó có tí nào gọi là biết lỗi không, đây chính là tội cố ý giết người đấy…”
“Thế thì bà báo đi!” Diệp Thanh Dương đột nhiên mở miệng, chặn họng bà ta.
Cậu nhìn Diệp Hồng bằng ánh mắt lạnh lùng nói: “Cô Trình, cô không cần phải để ý đến bà ta đâu, cứ để bà ta báo cảnh sát đi, báo cảnh rồi chúng ta sẽ nói cho rõ ràng.”“Tôi đã nói rồi, tôi chưa học xong.”
“Gọi cảnh sát đến điều tra một lần, em cũng có số điện thoại của cảnh sát Dương ở đây, thứ sáu tuần trước cô ấy đã đến nhà em một lần, để em gọi cũng được. Lần trước cô ấy đã nói, nếu như có người còn làm phiền em nữa thì cứ gọi điện trực tiếp cho cô ấy đấy.”Bà ta nói còn chưa dứt lời đã bị Lục Cảnh Trừng xông đến đá cho một phát, sau đó đạp bà ta ngã lăn ra đất.“Vậy chúng em đi trước nhé cô Trình.”
Diệp Hồng đột nhiên im luôn.Tát xong lại trở tay tát thêm cái nữa.
Diệp Thanh Dương buông Lục Cảnh Trừng ra, đi tới trước mặt Diệp Hồng, “Bà muốn bắt tôi làm thôi học á, bà có quyền gì mà bắt tôi thôi học? Pháp luật quy định quyền giám hộ của bà chỉ có hiệu lực đến khi tôi đủ tuổi, bây giờ tôi với bà cũng chỉ có quan hệ họ hàng mà thôi, một người cô như bà có tư cách gì mà bắt tôi thôi học.”
“Diệp Thanh Dương, mày về nhà cho tao.”Trình Yến mệt tim, “Lục Cảnh Trừng, em đừng tranh nữa được không?”
“Tôi không về đấy.” Diệp Thanh Dương cười cười: “Buổi học vẫn chưa kết thúc mà.”
“Mày mở cửa ngay cho tao!”Lục Cảnh Trừng nhanh nhẹn tránh nhưng mà Diệp Thanh Dương còn nhanh hơn hắn, cậu đẩy Lục Cảnh Trừng về phía sau, đồng thời bắt lấy cái túi của Diệp Hồng, giơ chân đá về phía bà ta.
“Tôi đã nói rồi, tôi chưa học xong.”
Cậu nhìn về phía Trình Yến, “Cô Trình, cô không cần phải để ý đến lời bà ta nói đâu, nếu bà ta tiếp tục quấy rầy cô thì cô cứ gọi bảo vệ đuổi bà ta đi, xảy ra vấn đề gì em sẽ chịu trách nhiệm.”
Cậu nói xong, quay người đi tới bên cạnh Lục Cảnh Trừng, “Đi thôi, về lớp học.”Trình Yến đau lòng nhìn cậu, cảm thấy đứa trẻ này quả thực rất ngoan.
Lục Cảnh Trừng gật đầu, trước khi đi còn không quên khinh bỉ nhìn Diệp Hồng một cái, “Trần Nguy, mày đi gọi bảo vệ đến đây, đuổi bà già này ra ngoài, sao lại để loại người như bà ta cũng vào trong trường thế này, học sinh xảy ra chuyện gì thì làm sao? Để tao thấy bà ta vào đây một lần nữa thì ông ấy chuẩn bị viết giấy xin thôi việc đi.”
Trần Nguy: “… Ò.”Trình Yến sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Diệp Thanh Dương, lo cậu sẽ xấu hổ vì chuyện mâu thuẫn trong gia đình bị bạn thân biết được, đành phải hạ giọng khuyên Lục Cảnh Trừng: “Có việc gì thì để chiều hãy nói, cô đang xử lý chuyện của Diệp Thanh Dương, em về trước đi.”
Cậu quay người đi xuống cầu thang, gọi bảo vệ đến.
Diệp Hồng nghe thấy tiếng cười của học sinh xung quanh, giống như đang cười nhạo chê bai bà ta.
Cười nhạo bà ta không làm gì được một đứa trẻ.
Trong lòng bà ta giận càng thêm giận, nhân lúc Lục Cảnh Trừng đi ngang qua mạnh tay ném túi xách của mình về phía Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng nhanh nhẹn tránh nhưng mà Diệp Thanh Dương còn nhanh hơn hắn, cậu đẩy Lục Cảnh Trừng về phía sau, đồng thời bắt lấy cái túi của Diệp Hồng, giơ chân đá về phía bà ta.Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn hắn, bạn trai cậu sao lại nói trắng ra như vậy, làm mặt cậu nóng quá.
Diệp Hồng lại ngã lăn ra đất, bụng bị túi đập vào đau rát.Trình Yến thấy vậy bèn ngăn Lục Cảnh Trừng lại, “Em ra ngoài trước đi, em ở đây chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn thôi.”
Bà ta ngẩng đầu lên, thấy Diệp Thanh Dương nhìn mình bằng ánh mắt phẫn nộ mà bà ta chưa từng thấy bao giờ.Mà bụng của Diệp Hồng vẫn còn vô cùng đau đớn.
Diệp Thanh Dương đi tới trước mặt Diệp Hồng, giơ tay tát cho bà ta một cái.“Đúng, học phí trường đã miễn, nhưng còn có sinh hoạt phí thì sao? Bình thường nhà trường có hoạt động này hoạt động kia đều phải nộp tiền, hai vợ chồng tôi nuôi ba đứa trẻ, thật sự là không nuôi nổi nữa đâu, cho nên thôi học là tốt nhất.”“Đi thôi.” Bảo vệ nhìn Diệp Hồng, “Bà đừng làm khó tôi, nếu không tôi sẽ muốn lôi bà ra ngoài thật đấy, như vậy thì khó coi lắm.”
Tát xong lại trở tay tát thêm cái nữa.
Mọi người sợ hết hồn, Trình Yến hoảng hốt ngăn cậu, “Diệp Thanh Dương, dừng tay lại.”
“Chuyện gia đình em, bà ta muốn nói gì làm gì em cũng kệ, nhưng mà bà ta không được làm liên lụy đến những người khác, nếu hôm nay Lục Cảnh Trừng bị thương ở đây, cô Trình lão sư, cô nghĩ ai sẽ là người áy náy nhất?”
Trình Yến sửng sốt, trong lòng lập tức có đáp án.Diệp Hồng nghe hắn mắng con trai mình, đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn: “Chuyện gia đình tao mày có quyền gì mà xen vào!”
Là Diệp Thanh Dương.Diệp Hồng tất nhiên là không hiểu ý của hắn, giễu cợt nói: “Chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch mà dám mạnh miệng nuôi nó cả đời, buồn cười.”
Từ đầu tới cuối, Lục Cảnh Trừng đều đang bảo vệ cậu, cho nên nếu như Lục Cảnh Trừng bị thương, người áy náy nhất chính là hắn, hối hận nhất cũng là cậu.“Mày, mày…” Diệp Hồng chỉ vào hắn mắng, “Mày là đồ mất dạy, ba mẹ mày dạy mày như thế à, cái thằng điên này.”“Mày có nuôi được nó không?”
Lục Cảnh Trừng lúc này mới ý thức được Diệp Thanh Dương đánh người rồi! Vì bảo vệ hắn mà cậu đánh người rồi!Diệp Hồng ngã sõng soài trên mặt đất, sợ hãi nhìn Lục Cảnh Trừng rồi đột nhiên phẫn nộ trừng mắt với hắn: “Mày dám đánh tao, tao sẽ báo cảnh sát tới bắt mày.”
Hắn kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Dương, sao vừa nãy cậu phản ứng nhanh thế nhỉ?“Tôi không về đấy.” Diệp Thanh Dương cười cười: “Buổi học vẫn chưa kết thúc mà.”
Còn có thể đẩy hắn ra phía sau che cho hắn nữa!
Chẳng lẽ đây chính là bản năng sinh tồn trong thời khắc sinh tử sao?Hắn phủi tay một cái, lời nhẹ như mây: “Cút đi, đây không phải nơi bà muốn đến là đến đâu, bà tự đi hay để tôi gọi bảo vệ đến đuổi bà.”
Diệp Thanh Dương quan tâm hắn quá đi!Lục Cảnh Trừng ho khan một tiếng, đè lại xúc động trong lòng mình, đi tới bên cạnh Diệp Thanh Dương: “Áy náy cái gì mà áy náy? Một mình bà ta sao có thể làm anh bị thương được, nói linh tinh.”
Đây chính là tình yêu đó!“Bà nói lại lần nữa thử xem.” Lục Cảnh Trừng cất giọng nói.
Lục Cảnh Trừng ho khan một tiếng, đè lại xúc động trong lòng mình, đi tới bên cạnh Diệp Thanh Dương: “Áy náy cái gì mà áy náy? Một mình bà ta sao có thể làm anh bị thương được, nói linh tinh.”
Hắn nắm vai Diệp Thanh Dương, “Đi thôi, về lớp đi, lát nữa bảo vệ sẽ tới xử lý bà ta.”
Diệp Thanh Dương gật đầu, “Ừ.”
“Vậy chúng em đi trước nhé cô Trình.”
Trình Yến gật đầu, sợ bọn họ gây chuyện tiếp.“Tôi đã bị đánh ngã cả ra đất rồi, cô xem đi, bộ dạng của nó có tí nào gọi là biết lỗi không, đây chính là tội cố ý giết người đấy…”
Mà bụng của Diệp Hồng vẫn còn vô cùng đau đớn.
“Bà Diệp, tôi muốn nói với bà vài điều.” Trình Yến ngồi xổm xuống dịu dàng khuyên nhủ: “Chuyện của bà và Diệp Thanh Dương, bà có quá đáng hơn nữa thì vẫn còn cái cớ là người thân họ hàng dạy dỗ con trẻ, nhưng Lục Cảnh Trừng thì khác, cậu bé không cháu của bà, nếu bà làm cậu bé bị thương, cha mẹ cậu bé có thể khởi tố bà. Chắc bà không biết cha mẹ cậu ấy là ai, một nửa cái trường này của chúng tôi là của nhà cậu ấy đấy.”Cái bà cô vô liêm sỉ này sao? Vừa nhìn là biết không thể nào rồi.
Diệp Hồng lúc này như người vừa tỉnh mộng, sợ hãi nhìn Trình Yến.“Cô Trình à, có một số người có nói thế nào cũng không thông được, tốt nhất là không cần để ý đến bà ta.”
Trình Yến cười nói; “Vậy nên chuyện thôi học của Diệp Thanh Dương khỏi cần nói nữa, chỉ cần Diệp Thanh Dương không muốn thôi học, Lục Cảnh Trừng sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, bà có đến gặp hiệu trưởng nó toạc cả miệng Diệp Thanh Dương cũng không thể thôi học đâu.”Diệp Thanh Dương gật đầu, “Ừ.”
Cô nói xong thì bảo vệ cũng tới.
Chuông vào học vang lên, Trình Yến còn có tiết, cô chỉ khuyên Diệp Hồng hai câu rồi trở về văn phòng lấy giáo án.
“Đi thôi.” Bảo vệ nhìn Diệp Hồng, “Bà đừng làm khó tôi, nếu không tôi sẽ muốn lôi bà ra ngoài thật đấy, như vậy thì khó coi lắm.”