Thượng Quan Tuyền nghe vậy, giật mình nhìn quanh một vòng...
"Biệt thự to như vậy mà chỉ có ba người các anh ở thôi à?"
Trời ơi! Biệt thự lớn như vậy mà chỉ có ba người, nếu ba người họ không muốn gặp nhau thì chắc chẳng bao giờ bắt gặp nhau trong ngôi nhà lớn đến vậy.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục dần nặng nề: "Còn có cha mẹ anh, nhưng... hai người qua đời rồi".
Thượng Quan Tuyền cảm thấy lồng ngực tê rần: "Xin lỗi, em không cố ý nhắc tới...".
"Không sao, chuyện qua lâu rồi". Lãnh Thiên Dục siết chặt eo cô, hôn lên trán cô rồi nói.
"Vậy sau này anh không ở đây à? Nơi này lớn thế, em sợ...". Thượng Quan Tuyền hơi nhíu mày lại, nhẹ giọng thì thầm.
Lãnh Thiên Dục dường như bị vẻ mặt của cô chọc cười, hắn cúi đầu bật cười: "Sao lại thế chứ? Em là vợ sắp cưới của anh, chúng ta phải ở cùng một chỗ chứ".
Thượng Quan Tuyền ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, giữa trán nhíu lại như đang suy nghĩ.
"Em đang nghĩ gì vậy?". Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt đăm chiêu của Thượng Quan Tuyền liền dừng bước. Hắn cúi người xuống, giọng nói nhẹ nhàng như đang xác định lại tình cảm...
"Hay là... em không muốn ở đây?". Hắn thấp giọng hỏi.
Chỉ trong nháy mắt như vậy mà Lãnh Thiên Dục cảm thấy trong lòng mình đang rất căng thẳng!
Nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy đó, Thượng Quan Tuyền cảm thấy trong đầu vẫn rất trống rỗng, dường như có gì đó lóe lên, cô muốn bắt lấy nhưng lại không thể.
"Không, không phải, em rất thích nơi này". Cô thu lại mấy suy nghĩ vụn vặt, dù sao lúc này cô cũng chẳng biết nói gì.
Lãnh Thiên Dục mím môi lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò mà nhẵn nhụi của cô, cất giọng đầy tình cảm: "Nếu nhớ ra điều gì phải nói cho anh biết, được không?"
"Vâng!". Thượng Quan Tuyền hơi đỏ mặt gật đầu.
Trời ạ! Người đàn ông này chẳng kiêng dè mấy người làm ở trước mặt gì cả, bây giờ mọi người đều đang nhìn cô rồi! Ngại quá!
Màn đêm dần buông xuống, lớp sương đêm nhẹ nhàng bao phủ lấy biệt thự Lãnh gia. Thượng Quan Tuyền rảnh rỗi không có việc gì làm, vừa ăn xong cơm tối, nhân lúc Lãnh Thiên Dục nghe điện thoại công việc, cô nhịn không được đi lòng vòng để làm quen với nơi đây.
Tuy căn biệt thự rất rộng lớn nhưng cô không sợ mình sẽ đi lạc., vì đi đến đâu cô cũng thấy có bóng dáng của người giúp việc trong nhà.
"Cô Thượng Quan".
Thượng Quan Tuyền đang thán phục thiết kế xa hoa mỹ lệ của ngôi biệt thự thì dì Trần xuất hiện trước mặt cô, trong mắt bà mang theo ý cười, vẻ mặt hiền lành hòa nhã.
"Dì Trần!". Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng gọi một tiếng, hơi mỉm cười.
"Sao rồi? Chưa quen à?". Dì Trần rất vừa ý với Thượng Quan Tuyền, trong lòng thầm than sao trên đời lại có một cô gái xinh đẹp như vậy chứ.
"Thật ra thì... vẫn chưa quen lắm". Thượng Quan Tuyền hơi xấu hổ, cười nói.
Dì Trần vỗ nhẹ lên tay cô, dịu dàng lên tiếng: "Dần dần rồi sẽ quen thôi. Tôi còn tưởng rằng đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không đợi được đại thiếu gia đưa phụ nữ về nhà, không ngờ rốt cuộc cậu ấy cũng thông suốt rồi. Cám ơn trời đất, tôi nghĩ ông bà chủ ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ yên lòng".
Có lẽ dì Trần lâu lắm rồi không có dịp trò chuyện với ai, nhất là lại thấy Thượng Quan Tuyền dịu dàng thế này, bà liền tâm sự.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười lắng nghe, không nói gì thêm. Không phải là cô không muốn nói mà thật ra là không biết phải nói gì.
"Thấy đại thiếu gia đưa cô về, tôi cũng yên tâm. Tôi còn tưởng cậu ấy đưa cái cô Phỉ Tô kia về chứ, làm tôi lo lắng suốt cả ngày". Dì Trần vô tình lỡ miệng.
"Phỉ Tô? Cô ấy là ai...". Thượng Quan Tuyền nghe vậy, lập tức hỏi lại.
Phỉ Tô? Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải. Nhưng cô chẳng nhớ ra nổi, trừ việc cảm thấy nghe quen quen thì trong lòng còn dâng lên cảm giác hơi ghen ghen.
Đây rõ ràng là tên của con gái, cô ấy có quan hệ gì với Lãnh Thiên Dục?
Dì Trần cũng nhận ra mình đã lỡ miệng, cực kì nhanh trí nói lảng sang chuyện khác: "À, cái đó... không có gì đâu. À, đúng rồi, tôi còn mấy việc chưa làm xong nên phải đi đã nhé". Nói xong, bà vội vã rời đi.
Ôi, có phải đã già nên lú lẫn rồi không, tại sao trước mặt cô Thượng Quan lại nhắc đến cô Phỉ Tô cơ chứ? Cái cô Phỉ Tô kia không hiểu kiểu gì cứ quấn lấy đại thiếu gia, thậm chí còn chả ai mời mà cứ đến, chỉ mong trong thời gian này cô ấy đừng có tới đây.
Thượng Quan Tuyền nhún vai, tuy trong lòng giống như đang bị người nào đó nhéo vài cái nhưng... cô không muốn nghĩ quá nhiều. Lãnh Thiên Dục là vị hôn phu của cô, cô nên tin tưởng hắn, không phải sao?
Nghĩ tới đây, tâm trạng của cô tốt lên nhiều. Hơn nữa, đúng lúc này lại có một cơn gió nhè nhẹ thổi qua...
Một mùi hương thoang thoảng theo gió bay vào...
Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra rồi lập tức đi theo mùi hương kia, dẫn đến vườn hoa...
"Oa... đẹp quá..."
Khi thấy cả một biển hoa màu tím, từng đóa hoa khẽ lay động trong cơn gió đêm, mỗi hơi thở của Thượng Quan Tuyền đều tràn ngập mùi hương hoa thơm ngát, hương thơm dịu nhẹ đó như len lỏi vào trong người cô khiến trái tim khẽ run lên.
Cả một vườn hoa lớn như vậy nhất định do nhiều người chăm sóc, những đóa hoa màu tím lãng mạn in bóng trên mặt nước gợn sóng trong chiếc hồ ở bên cạnh. Nhìn thấy cảnh này, Thượng Quan Tuyền cảm thấy cả người lâng lâng, cảm giác như đang được hòa vào với thiên nhiên.
Đây hẳn là hoa tử vi, không... chính xác phải nói là cây tử vi mới đúng. Nơi này là một rừng cây tử vi! Những chiếc lá rủ xuống khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy như mình đang bước vào thế giới của cổ tích.