Ngay lúc Lý thị cảm thấy được an ủi, một tên tiểu tử được mời đến phụ bếp đưa lên một đĩa thịt viên Tứ Hỉ, vì thế người vừa rồi đoan trang hiền thục của Tô gia trước một bàn toàn rau dưa ngay lập tức quét toàn bộ trí thức thành rác, cầm lấy chiếc đũa chỉa thằng vào đĩa có bốn thịt viên chiếm hết hai viên.
Trời đã vào đông mà Lý thị vẫn không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán, bà cười khổ nói với Trương thị đang ngồi đối diện, "Đệ muội, để muội chê cười rồi".
Trương thị chỉ cười trêu ghẹo nói, "Không có gì, tẩu tử, nghe tẩu nói kìa, hôm nay nếu ta không phải là chủ nhà chắc đã sớm bưng cái đĩa đi rồi".
Cười hắc hắc hai tiếng, Lý thị không nói nhiều, bà biết Trương thị đây là nể mặt mình, yên lặng bưng chén cơm của bà lên ăn.
Mà ngồi trong đám nam nhân, Tô Việt nhìn đám người sôi nổi trước mắt không cảm thấy có gì không đúng, hắn biết ngày thường nhiều người trong thôn đa số đều nấu khoai tây cải trắng ăn thay cơm, còn một số ít ăn không nổi thì mỗi ngày làm bánh ngô hay làm tương, cho nên hắn rất hiểu cho những hành vi của bọn nhỏ.
Nhưng mà, buồn bực chính là từ buổi sáng đến Lô gia đến chiều khi rời đi đều không thấy được Lô Uyển Chi dù chỉ nhìn thoáng qua.
Rầu rĩ không vui tặng lễ rời khỏi Lô gia, người bên cạnh thấy hắn mất hứng liền cười trêu chọc, "Nhị ca, không phải là hôm nay không gặp được tẩu tử nên không vui đó chứ?"
Mấy người xung quanh vừa nghe đã nhốn nháo cả lên, có người nói, "Nghe nói tẩu tử trông rất xinh đẹp, có phải người sốt ruột muốn ôm nàng dâu không?", người khác thì nói, "Tiểu tử ngươi phải có chút tiền đồ biết không, qua mấy ngày nữa là được ôm mỗi ngày rồi, bây giờ nhịn không được à?"
Tô Việt cúi đầu mặc cho bọn họ trêu chọc, thế nhưng khi nghe có người nói vài ngày nữa Lô Uyển Chi sẽ trở thành vợ của hắn thì trong lòng được lấp đầy bình thường trở lại, cũng vui vẻ một chút, rất nhanh đã đến cửa nhà, miệng hắn đã có thể đáp trả, "Đi đi, các ngươi muốn như ta bao nhiêu tuổi đầu còn chưa cưới được vợ, nhìn xem các ngươi còn không quýnh quáng khóc lóc kêu la hay không".
Ba người còn lại nghe lời hắn nói cười như điên, lại nói đùa vài câu rồi tự ai về nhà nấy.
Vương thị vừa nhìn thấy Tô Việt lập tức hỏi hắn Lô gia đãi khách như thế nào, uống rượu nói linh tinh những gì, Tô Việt qua loa vài câu rồi nói bản thân hắn nhức đầu đi phòng Tây ngủ.
~~
"Tỷ, người chưa thấy bộ dáng mấy người bên Tô gia ăn uống thế nào đâu, làm như quỷ chết đói đầu thai không bằng, bọn họ đều tranh cướp mà ăn", tuy Lô Hà Hoa ngồi ở bàn khách nữ, nhưng mà tình huống bên bàn khách nam bên kia thấy rất rõ ràng.
Cho nên sau khi đưa khách về, dọn dẹp bàn ghế sạch sẽ, nàng liền vào gian phòng Tây kể cho Lô Uyển Chi nghe tình trạng nghèo đói của người Lô gia, nàng thật sự khinh thường biểu hiện vừa rồi của bọn họ.
"Nhị tỷ, người nói như vậy là không đúng, dân chúng chung quanh đây đều rất nghèo túng, bọn họ có được cơ hội được ăn nhiều đồ ăn tốt thì ăn nhiều hơn một chút cũng không có gì để chỉ trích nặng nề", mười hai tuổi Lô Văn Hiên ở bên cạnh được tỷ phu nhờ chuyển hầu bao cho tỷ tỷ mình, cũng đi theo nhị tỷ vào gian phòng Tây này.
Lô Văn Hiên tuổi trẻ mà thành thạo cẩn thận khéo léo đẩy đưa phủ định lời Nhị tỷ nói.
"Ôi chao, ôi, ơi, đệ vẫn mang họ Lô hay họ Tô đó? Lúc này khủy tay lại bẻ ra ngoài, ta thấy Tô Việt kéo ngươi nói thầm cả nửa ngày, chẳng lẽ đã cho đệ cái gì tốt phải không?", Lô Hà Hoa nhướng mày chất vấn Lô Văn Hiên.
"Nhị tỷ, đệ họ Lô, điều này tỷ cần phải hỏi nữa sao?", Lô Văn Hiên với biểu cảm 'mặt tỷ tại sao lại ngu như vậy' hỏi lại Lô Hà Hoa.
Vì thế, Lô Hà Hoa nổi giận, đưa tay lên định đánh đệ đệ lại bị Lô Uyển Chi kéo lại một phen, "Muội lớn hơn đệ ấy tận bốn tuổi, làm gì lại chấp nhặt với đệ ấy".
Lô Văn Hiên nhìn thấy Nhị tỷ giơ tay, hắc hắc nở nụ cười, thấy lúc này tìm không được cơ hội giao đồ liền cười cười ra ngoài.
"Đại tỷ, tỷ và cha nương đều nuông chiều hắn quá", Lô Hà Hoa thở phì phò nói.
"Đệ ấy là người nhỏ nhất trong nhà, lại là nam duy nhất trong nhà, không chiều hắn thì chiều ai", Lô Uyển Chi cười nói.
Sau đó lại nhớ tới lời châm chọc người Tô gia của muội muội, nhịn không được cau mày nói, "Nhưng mà Lô Văn Hiên vừa rồi nói cũng đúng, ngày thường nương hay dạy chúng ta đừng cười nhạo người nghèo đói. Lời này của muội nếu để cho nương nghe được, nhất định muội sẽ bị trách mắng mấy câu cho coi, muội cũng đừng tức giận".
Nhớ tới sự lợi hại của nương nhà mình, Lô Hà Hoa ngoan ngoan ngậm miệng, nhưng vẫn không quên nhận xét mấy câu về Tô Việt, "Muội thấy tỷ phu tương lai thật sự không tệ chút nào, mấy người bên cạnh hắn ăn theo kiểu gió cuốn mây trôi, chỉ có một mình hắn có thể duy trì biểu tình bình tĩnh như không".
Lý Uyển Chi không trả lời, chỉ cười cười, trong lòng nghĩ, "Mấy năm trước ăn chơi đủ loại, hắn còn có thể nhìn tới đồ ăn của người khác hay sao".
Đợi tới buổi tối sau khi ăn cơm tối xong, Lô Văn Hiên mới có cơ hội đem hầu bao Tô Việt xin hắn đưa cho Lô Uyển Chi.
"Đại tỷ, đây là thứ tỷ phu nhờ đệ đưa cho tỷ, người cất kỹ, đệ phải nhanh trở về phòng, không thôi lát nữ Nhị tỷ lại nói đệ".
Lô Uyển Chi buồn bực nhận lấy, cúi đầu mở hầu bao, phát hiện bên trong đúng là có một vòng tay Phỉ Thúy óng ánh trong suốt, cùng với hai vòng tay còn có một mảnh giấy nhỏ.
Chỉ thấy trên mặt giấy ghi mấy hàng chữ nhỏ, "Uyển Chi, ta không có gì để tặng nàng, chỉ có đôi O nàng hãy nhận trước. Việc hôn sự của chúng ta, trong lòng ta rất đỗi vui mừng".
Xem ra chữ 'vòng tay' Tô Việt không biết viết như thế nào, chỉ có thể để vòng tròn thay thế, chỉ sợ là dù muốn viết tiếp nhưng mà đoán là sẽ xuất hiện thêm mấy cái vòng tròn nữa, hắn liền không viết tiếp. Cũng may là tên của hắn còn chưa viết sai, Lô Uyển Chi hoài nghi bức thư này tuyệt đối là nhờ những người khác xem qua, nàng nghe nói Tô Việt từng học trường tư hai năm, nếu lúc đó hắn nghiêm túc học hành thì sẽ không đến trình độ này.
Nàng vui vẻ cười, Lô Hà Hoa vào phòng vẻ mặt buồn bực hỏi Đại tỷ cười gì vậy.
Khi nàng ấy vào phòng, Lô Uyển Chi đã nhanh tay đem tờ giấy nhét vào bên trong tay áo, thấy muội muội hỏi mình, nàng chỉ qua loa có lệ mấy câu cho qua.
~ ~
Tô Căn đối với việc Tô Việt có thể đưa ra mười lượng bạc giúp đỡ lễ đính hôn, cảm thấy rất kỳ quái, ông gọi một mình Tô Việt tới gặng hỏi nửa ngày, nhưng mà Tô Việt vẫn đem mấy lời nói với Vương thị nói lại một lần, nhưng hắn biết rõ ràng, những lời này có thể lừa được nương thật thà của hắn, cha hắn sẽ không tin tưởng, thế nhưng kỳ lạ là Tô Căn cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ gật đầu bảo hắn ra ngoài.
Bước tiếp theo bên Tô gia là phải thu xếp phòng ở, tuy nói gia cụ không cần bên họ chuẩn bị nhưng trong nhà Tô Việt vẫn muốn đổi mới một chút, đem chỗ nóc nhà bị dột phá đi rồi xây lại lần nữa.
Mà Lô gia từ sớm đã có đầy đủ đồ cưới, ngay cả bộ giá y do chính Lô Uyển Chi làm cũng được chuẩn bị tốt.
Mà càng tới gần ngày mười sáu tháng chạp, Lô Dũng và Trương thị mày nhíu lại càng sâu, Lô Hà Hoa luôn thích tranh cãi với Lô Văn Hiên cũng đều yên tĩnh, hai người động một tí là tụ tập trước mặt Lô Uyển Chi.
Mà Trương thị càng buồn rầu, Lô Uyển Chi ngoại trừ ăn cơm, ngủ cũng không cần làm gì, giống như sợ nàng mệt chết không bằng.
Biết mọi người trong nhà đều lưu luyến với mình, Lô Uyển Chi đành phải an ủi nương, "Nương, cũng không xa, sau này con có thể trở về gặp người".
"Đứa trẻ ngoan, con có tấm lòng thế này thì tốt rồi, nhưng ngàn vạn lần không thể làm vậy, con làm như vậy sẽ bị người khác đâm thọt sau lưng, hơn nữa mẹ chồng con sẽ không vui. Con gả đi rồi sẽ là người Tô gia, về sau ngày Lễ ngày Tết trở về gặp chúng ta là được rồi", Trương thị nói xong nước mắt tranh nhau rơi xuống.
Nhìn thấy hốc mắt nương đỏ lên, Lô Uyển Chi cũng có chút thương cảm, vẫn mở miệng an ủi, "Nương, mọi người có thể tới gặp con, vả lại tới đợt thu hoạch vụ mùa hai nhà còn không giúp đỡ nhau hay sao, đều là người cùng thôn mà".
Trương thị gật đầu nói, "Đúng vậy, chúng ta tuy rằng không nói rõ với bên Tô gia là không để con ra ruộng làm việc, nhưng mà về sau con trở thành người nhà của bọn họ chúng ta không thể nói được, nếu như bọn họ làm chuyện gì quá đáng con phải nhớ trở về nói với chúng ta, Lô gia chúng ta tuy rằng ít người nhưng cũng không sợ bọn họ. Bất cứ giá nào nương cũng là chỗ dựa vững chắc cho con!"
"Nương, người đừng quan tâm mù quáng như vậy, có nương và cha ở đây, người Tô gia không dám lỗ mãng đâu", Lô Uyển Chi an ủi.
Trương thị gật đầu, giọng nói bình tĩnh hơn, chỉ vỗ tay nàng nhẹ nhàng nói, "Tuy rằng chúng ta không nói, con cũng không ra khỏi cửa, tuy vậy con cũng biết mức sống của chúng ta trong thôn được coi là đứng hàng nhất nhì, cha con là người có bản lĩnh, có thể đem chuyện trong ngoài lo giải quyết tất cả tốt như vậy, có được như thế là nhờ thực lực nhà nương của cha con (mẹ đẻ), tương lai con ở Tô gia cũng có thể đứng thẳng lưng. Bởi vì phải hạ thấp bản thân mà gả đi , bằng không sẽ không coi trọng Tô gia bọn họ. Hơn nữa, đêm đó con cũng gặp nương của Tô Việt rồi, bà ấy vừa nhìn là biết người dễ chung sống, Tô Việt có một người huynh duy nhất lại tách ra ở Liễu gia, càng khỏi phải nói tới mấy tỷ tỷ đã gả ra ngoài kia, một năm họ trở về chỉ vài lần, cho nên ngược lại nương không lo lắng bọn họ sẽ làm khó dễ con".
Lô Uyển Chi cười nói, "Vậy thì nương đừng đau lòng nữa, càng không cần phải lo lắng".
"Nha đầu ngốc, nương lo lắng con đến Tô gia phải chịu khổ, chúng ta làm sao để giúp đỡ con có cuộc sống không thấp hơn mức sống như chúng ta lúc này. Người Tô gia đều có khí phách, cũng may trái tim A Việt luôn hướng về con, ngày tháng khó khăn cũng có thể chịu được", Trương thị tự mình an ủi.
Nghe Trương thị nhắc tới Tô Việt, hai má Lô Uyển Chi 'vụt' một cái lập tức đỏ lên, cảm giác máu toàn thân đều dồn hết lên mặt, nàng vội vàng cúi đầu không nói gì.
Thấy nàng thẹn thùng như thế, Trương thị cũng cười, "Con cái con bé này, ở trước mặt nương của mình, sắp thành thân tới nơi rồi còn thẹn thùng cái gì".
Dừng lại một chút, Trương thị chậm rãi dạy bảo, "Nhưng mà, làm một người vợ và một cô nương sẽ không giống nhau, con đến nhà Tô gia da mặt không thể mỏng như vậy, con xem đàn bà trong thôn này đều mạnh mẽ đều là lò sưởi ấm giường của đàn ông, nếu yếu đuối sẽ thường xuyên bị đánh mắng, dù đàn ông của họ bên ngoài có lăng nhăng cũng không dám lên tiếng, nương tình nguyện con sau này là một đứa hung dữ, vậy thì con sẽ không chịu thiệt. Nương bây giờ thật hối hận trước kia đã cho con đọc sách, ai ngờ con vậy mà con phải gả tới một gia đình nông dân".
Trương thị nói xong không nhịn được lại thổn thức khổ sở một lúc.