(Góc nhìn của Yuki)
Khi ở nhà chị gái vẫn tiếp tục phớt lờ tôi. Mẹ cũng đã ngừng trò chuyện với tôi. Những tin đồn ở trường về tôi ngày một leo thang. Mọi người đều xa lánh tôi, không ai muốn bắt chuyện với tôi trừ khi đó là điều cần thiết.
Không được, tôi phải suy nghĩ theo hướng tích cực chút. Bình thường tôi luôn tệ về khoản giao tiếp với mọi người xung quanh nên tình hình bây giờ cũng không khác với mọi khi là bao.
Mỗi ngày đến lớp, tôi cảm nhận được sự ác ý hướng về mình.
Kamimachi (Haruka) là trung tâm của mọi tin đồn về tôi.
Và rồi có một lần cô ấy muốn nói chuyện với tôi.
"Cậu muốn sàm sỡ tôi lần nữa à!"
Natsuyama một lần nữa vu khống tôi.
Nhưng mà mọi thứ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Dù sao thì cũng đâu có bằng chứng nào chứng minh tôi vô tội đâu. Không, có lẽ bản thân Natsuyama cũng biết rằng cô ta mới là người sai và tất cả mọi chuyện đã được dàn dựng để bắt nạt tôi.
Khi về nhà, mọi người đều xa lánh tôi, thậm chí bữa tối còn không được chuẩn bị một cách tử tế. Cuối cùng, chị cũng không buồn chuẩn bị gì cho tôi nữa mà chỉ để lại vỏn vẹn một vài đồng xu lẻ ở đó.
Ánh sáng của cuộc đời tôi, cái dây đeo đó...đã biến mất. Một lần nữa thế giới trong tôi đã trở về hình dạng vốn có của nó, một màn đêm sâu thẳm u buồn không lối thoát...
Và rồi một ngày nọ, mọi thứ đột nhiên thay đổi.
Hóa ra Kamimachi đã bị bắt. Cuộc điều tra của cảnh sát đã phần nào minh oan cho tôi. Do đó Natsuyama cũng đã nhận được hình phạt tương tự Kamimachi. Đơn đăng ký xin vào cấp ba của cô ta cũng bị hủy bỏ ngay sau đó. Đồng thời việc này cũng khiến một số giáo viên có liên quan buộc phải từ chức. Việc đó cũng phần nào ảnh hưởng tới một số giáo viên nhất định, một trong số họ chọn cách tự mình xin nghỉ việc trước khi bản thân bị điều tra đến.
Và rồi mọi người trong lớp bắt đầu nói chuyện với tôi trở lại. Tôi chắc chắn họ muốn tôi tha thứ hay điều gì đó. Bọn họ cũng là những kẻ đã tham gia bắt nạt tôi, có lẽ sâu bên trong họ đang lo sợ một điều gì đấy. Nếu không may, họ có thể sẽ phải nói lời tạm biệt với cuộc sống cấp ba của mình. Điều này giống như tôi là kẻ nắm giữ tương lai của họ vậy. Thậm chí có người còn tỏ tình với tôi.
Ở nhà cũng vậy, mẹ và chị gái cũng không còn lạnh nhạt với tôi như trước nữa.
"Chị xin lỗi, Yuki!"
Lần này thì tôi mới là người phớt lờ chị ta.
Sau đó tôi được biết rằng Kamimachi là người đã lấy cắp dây đeo của tôi. Dường như anh trai cô ta sẽ đến xin lỗi tôi thay cho cô ta.
Cũng lâu rồi tôi chưa nói chuyện với mẹ.
"Mẹ đang ở ngay đây này!"
_______________________________
(Góc nhìn của Yuu)
Cậu bé đó có một mái tóc khá dài. Có lẽ cậu ta đã trì hoãn việc cắt nó.
Đó không hẳn là lỗi của Haruka - không - là lỗi của tôi mới đúng.
Cậu bé cứ nhìn chằm chằm xuống đất. Theo một nghĩa nào đó, tôi có thể cảm thấy cậu ta khá giống mình.
Chắc hẳn cậu bé đã phải trải qua nhiều điều tồi tệ. Cậu ấy thậm chí còn không cố gắng nhìn tôi.
Dù sao thì tôi cũng có thể hiểu được phần nào. Tôi cũng không muốn nhìn mặt anh chị em của kẻ bắt nạt mình.
"Anh xin lỗi. Có vẻ như em gái anh đã làm những điều tồi tệ với em. Em gái anh, nó cũng đã thừa nhận mọi chuyện, kể cả việc bắt nạt em. Anh xin lỗi, là anh trai của con bé nhưng anh đã không dạy dỗ em ấy một cách tử tế, nếu anh làm tốt hơn có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra. Anh xin lỗi Unno-san! Anh sẵn sàng nhận bất kỳ hình phạt nào từ em. Từ tận đáy lòng, anh xin lỗi, Unno-san."
“…Senpai?”
“Giọng nói đó…Yuki?”
“Xin lỗi nhưng em có thể vén tóc lên và cho anh xem mặt được không?”
“Là Senpai, phải không? Em nhớ rồi. Cũng lâu lắm rồi nhỉ, Senpai.”
“Ồ, anh cũng thế. Em là cậu bé mà anh đã gặp vào ngày đó, vào ngày chúng ta cùng nhau chia sẻ câu chuyện về chiếc dây đeo này".
Tôi không thể ngờ rằng cậu ta lại là cậu bé mà tôi gặp vào ngày ấy. Và đó là cách mà chúng tôi gặp lại nhau.