Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Fern và Heiter đã gọi xe ngựa đi vào thành phố.
Lâu rồi họ không đi mua sắm trong thành phố. Hai bên đường đầy các quầy hàng bán thịt và rau củ, các thương nhân lớn tiếng rao hàng. Tại các quán rượu ngoài trời, người lớn vừa uống rượu vừa trò chuyện rôm rã. Sự đông đúc và ồn ào của đám đông khiến Fern cảm thấy hơi ngộp.
Đầu tiên, hai người mang cây trượng phép đi sửa tại cửa hàng. Theo lời thợ sửa trượng phép, vết cắn trên cây trượng sẽ biến mất trong nửa ngày. Trong lúc chờ sửa xong, họ bắt đầu hành trình mua sắm.
Fern chậm rãi bước đi, phối hợp với Heiter đang chống gậy. Đi dọc theo con đường, cô chú ý đến các mặt hàng trên các quầy hàng bên đường, nào là trang sức lấp lánh, nào là những món đồ nhỏ dễ thương, nào là những hộp thuốc trông có vẻ đắt tiền…… Chỉ là nhìn thôi cũng khiến con người ta cảm thấy vui vẻ.
「A……」
Fern dừng bước.
Một dải ruy băng màu đỏ treo trên quầy hàng.
「Con muốn cái đó chứ?」
「Không ạ, tiêu xài hoang phí là không tốt……」
「Trẻ con thì không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu. Con cứ mua đi.」
Heiter mặc cả với người bán hàng rồi đưa vài đồng xu đồng, rồi mua dải ruy băng. Sau đó, ông cúi xuống và buộc dải ruy băng lên đầu Fern. Người bán hàng nhanh nhẹn đưa ra một chiếc gương. Fern nhìn vào tóc mình, thấy một dải ruy băng đỏ tươi trang trí trên đầu.
「Rất hợp với con đó.」
Heiter nói.
Giống như khi được xoa đầu, Fern cảm thấy trong lòng ấm áp.
Sau đó, họ cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng.
Fern gọi một chiếc hamburger, còn Heiter thì gọi món trứng chiên. Trứng chiên có vẻ là món ăn yêu thích của các vị dũng sĩ. Heiter vừa ăn vừa nheo mắt, như đắm chìm trong dòng ký ức.
「Món ăn yêu thích của Heiter – sama là gì vậy ạ?」
「Của ta à? Hừm, khó chọn nhỉ…… Nếu là đồ uống thì chắc chắn là rượu.」
「Vậy sao ạ?」
Fern không hiểu. Cô chưa bao giờ thấy Heiter uống rượu.
…… Không, hình như có một lần. Đó là khi Heiter đưa tay giúp đỡ Fern đang sắp chết, ông hình như cầm theo một chai rượu.
「Bây giờ không uống nữa sao ạ?」
「Ta đã bỏ rồi. Nhưng mà…… có người nói rằng rượu là loại thuốc chữa trị tốt nhất trên đời, thỉnh thoảng uống một chút có lẽ cũng không sao.」
Cổ họng Heiter khẽ động.
Fern không hiểu nhiều về rượu. Cô biết uống quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng nghe Heiter nói vậy, cô nghĩ có lẽ thỉnh thoảng uống một chút lại có lợi cho sức khỏe.
「Bây giờ ngài có muốn uống một chút không? Con mong Heiter – sama luôn được khỏe mạnh.」
Khi bày tỏ chân thành mong muốn của mình, Heiter lộ ra vẻ khó xử rồi cười nhẹ.
「Vẫn là, không uống nữa. Rượu lúc nào cũng có thể uống mà.」
「…… Vậy sao ạ.」
Sau bữa ăn, họ cùng nhau đi mua quần áo. Fern đang trong giai đoạn 『trưởng thành』, nên Heiter khuyên nên thường xuyên thay quần áo. Gần đây, cô thường cảm thấy quần áo ngày càng ngắn đi. Họ dạo quanh vài cửa hàng, mua nhiều quần áo để chuẩn bị cho mùa thu sắp tới.
Mua sắm xong, họ quay lại cửa hàng sửa trượng phép.
Tay nghề của thợ thủ công khiến cây trượng trông như mới. Vết cắn biến mất không chút dấu vết, độ dẫn truyền ma lực dường như cũng được cải thiện. Điều này khiến Fern còn vui hơn cả việc mua dải ruy băng.
Trên xe ngựa trở về, Fern đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, liền tựa vào vai Heiter và ngủ thiếp đi. Xe ngựa lắc lư không ngừng, dù không thể vào giấc ngủ sâu nhưng cô cảm thấy một sự thoải mái kỳ lạ.
Thật là một ngày tuyệt vời.
Ngày hôm sau, Heiter bị ốm.
* * *
「Hahaha, có vẻ như là bị cảm lạnh lúc ở thành phố rồi nhỉ.」
「Chẳng có gì đáng cười hết ạ……」
Heiter nằm trên giường với một chiếc khăn ướt đặt trên trán.
Đó là chuyện xảy ra vào sáng nay. Mặc dù sáng dậy rất sớm, nhưng dường như khi ấy ông đã bị sốt cao. Heiter là một tư tế tài giỏi, và nếu ông nói đó là cảm lạnh thì chắc chắn không sai. Dù vậy, Fern vẫn rất lo lắng.
Dù chỉ là cảm lạnh, nhưng đối với một người già như Heiter thì cũng khá khó chịu. Nếu không, ông ấy đã không phải nằm liệt giường.
「Ta sẽ ổn thôi. Quan trọng hơn là, hôm nay con có tập luyện không?」
Trong hoàn cảnh bình thường, giờ này đáng lẽ đã là lúc bắt đầu tập luyện rồi.
Mặc dù để Heiter ở nhà một mình và ra ngoài tập luyện khiến Fern cảm thấy lo lắng, nhưng mà ở đây việc duy nhất mà cô có thể làm cũng chỉ là thay khăn ướt mà thôi.
Fern miễn cưỡng rời khỏi phòng của Heiter.
Cô bước ra khỏi nhà và bắt đầu tập luyện.
Những việc cô cần làm vẫn không thay đổi. Cô nhắm vào tảng đá nhô ra và giải phóng phép thuật của mình. Tuy nhiên, so với trước đây, khoảng cách bay đã giảm đáng kể. Mỗi lần giải phóng phép thuật, sức mạnh và tốc độ đều giảm dần.
Việc lo lắng quá mức về tình trạng sức khỏe của Heiter khiến Fern không thể nào tập trung nổi.
Dù cho cô đã cố gắng hết sức để rũ bỏ những lo lắng đó, nhưng không thể làm được. Càng cố gắng quên đi, tâm trí cô càng đầy rẫy những suy nghĩ tạp nham.
Kết quả là, suốt cả ngày hôm đó, cô gần như không thể tập trung.
Ngày tiếp theo cũng như vậy.
Tình trạng của Heiter không hề cải thiện. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi ông bị cảm lạnh, nhưng cơn sốt vẫn chưa hề có dấu hiện suy giảm. Ban đêm, Fern có thể nghe thấy tiếng ho nặng nề của Heiter phía bên kia vách tường, điều đó khiến cho lòng cô đau nhói.
「Người già bị cảm lạnh thường phải mất rất lâu mới khỏi. Đây là điều rất bình thường thôi con à.」
Chính ông ấy đã nói như vậy.
Nhưng Fern không biết liệu có nên tin lời này hay không.
Sau đó, vào sáng ngày thứ tư kể từ khi Heiter ngã bệnh.
Fern đã đưa ra một quyết định.
「Heiter – sama. Con đi tập luyện đây.」
「Ừm. Hôm nay cũng phải cố gắng lên con nhé.」
Rời khỏi nhà, Fern đi về một hướng khác với con đường tới vách núi có tảng đá nhô ra như thường lệ
Đêm qua, Fern hy vọng có thể giúp đỡ Heiter trong khả năng của mình, vì vậy cô đã đọc một số sách về thảo dược học. Mặc dù bị choáng ngợp bởi số lượng chữ viết dày đặc, nhưng cô vẫn cố gắng đọc hết những trang đầy chữ đó và phát hiện ra rằng trong khu vực này có một loại thảo dược có thể chữa được căn bệnh cảm lạnh. Người ta nói rằng chúng mọc ở những nơi có độ cao rất cao.
May mắn thay, gần đó có một ngọn núi. Nếu xuất phát vào buổi sáng, cô có thể tìm thấy thảo dược và quay về trước khi mặt trời lặn.
Vì vậy, Fern quyết định tạm dừng việc tập luyện để đi tìm thảo dược.
Mặc dù trái với lời dặn dò của Heiter rằng không được đi quá xa, nhưng nếu có thể mang thảo dược về, chắc chắn ông sẽ không trách mắng cô.
Fern ôm cây gậy phép của mình, tiến vào khu rừng. Cô tiến thẳng đến ngọn núi hướng đông.
Không mấy khó khăn để đến lối mòn vào núi.
Fern bắt đầu leo lên núi. Do là đường dốc, sức lực của cô nhanh chóng cạn kiệt. Những giọt mồ hôi lớn rơi từ cằm. Nắng hạ khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt, cây gậy phép trong tay bây giờ trở nên vô cùng nặng nề.
Sau khi nghỉ ngơi, cô tiếp tục leo lên, đến giữa lưng chừng núi.
Fern quyết định ăn trưa tại đây. Cô đã nói với Heiter rằng hôm nay mình sẽ ăn trưa ngoài trời. Để không lây cảm lạnh, họ đã ăn riêng, nên việc này sẽ không làm cho ông nghi ngờ.
Fern ngồi trên một tảng đá giữa lưng chừng núi, miệng nhai bánh mì. Dù ngọn núi không cao lắm, nhưng cảnh quan nhìn từ đây thật đẹp.
「A……」
Nhìn xuống dưới, cô phát hiện một bụi thảo dược mà cô đang tìm kiếm. Một loại cỏ dài có hoa nhỏ màu vàng.
‘May thật. Mới đây đã tìm thấy rồi.’
Fern đặt hành lý xuống, từ từ trèo xuống dọc theo con dốc. Cô cẩn thận để tránh trượt chân. Đá dăm dưới chân *rào rào* lăn xuống, làm tăng thêm cảm giác căng thẳng.
Cuối cùng cô cũng đến được nơi có thảo dược.
Cô nhổ bốn, năm cây thảo dược và bỏ vào túi. Đạt được mục đích, Fern leo lên dốc. ‘Lúc này mà biết dùng phép bay thì tốt quá,’ cô nghĩ vậy.
Quay lại chỗ để hành lý, cô bắt đầu trèo xuống theo lối mòn.
‘Giờ chỉ cần quay lại thôi.’
Khoảng một giờ sau khi bắt đầu xuống núi.
「Đây là đâu vậy……」
Fern lạc trong khu rừng.
Cô hối hận vì không nghĩ đến đường về. Lúc đi chỉ cần đi theo hướng nhìn thấy ngọn núi là được, nên cô không nghĩ việc giữ thẳng hướng trong khu rừng mà không có dấu hiệu gì lại khó khăn đến vậy.
Mặt trời vẫn còn đang lơ lửng trên bầu trời.
Dù sao cũng phải tiếp tục đi. Nếu không về trước khi mặt trời lặn, Heiter sẽ lo lắng cho cô mất.
Khi đi là hướng đông, nên khi về phải đi hướng tây. Dựa vào vị trí mặt trời, Fern xác định được đại khái hướng tây rồi bắt đầu đi tới.
Xung quanh cô vẫn là cánh rừng không đổi. Đi cả ngày từ lúc sáng sớm, chân cô bắt đầu đau nhói.
Đột nhiên, đầu cây gậy phép của cô va phải thứ gì đó.
Sau đó, có vật gì rơi xuống chân cô.
Fern dừng bước quay đầu lại, và ngay lập tức, cô suýt kêu lên thành tiếng.
Là một tổ ong.
Tiếng *vù vù* kinh khủng vang lên, mấy con ong từ tổ bay ra.
Fern vội vàng bỏ chạy. Bị ong chích thì không ổn chút nào. Cô quên cả việc đau chân, cố hết sức mà chạy trốn.
Chạy một đoạn, có vẻ như đã an toàn rồi— ngay lúc nghĩ vậy, chân cô vấp phải một rễ cây nhô ra, và cô ngã mạnh xuống đất.
「Ui ya……」
Cơ thể cô đập mạnh xuống mặt đất. Cỏ dại cọ vào mũi cô.
Như thể muốn tách bản thân khỏi mặt đất, Fern từ từ đứng dậy. Cảm thấy có chút đau, cô nhìn xuống, thấy đầu gối bị trầy xước và chảy máu một ít.
Vừa đau vừa mệt, lòng cô gần như tràn đầy cảm giác thất bại.
「……Mình phải kiên cường lên.」
Cô truyền động lực vào đôi chân, rồi đứng dậy.
Fern tiếp tục bước đi.
Quãng đường tiếp theo cũng đầy khó khăn. Đầu va vào cành cây, quần áo bị mắc vào bụi rậm, chân vấp phải đá…… Câu nói 『họa vô đơn chí』 quả đúng là không sai.
Tuy nhiên, thảo dược đã có trong tay. Chỉ cần đưa được cho Heiter, mọi nỗ lực đều xứng đáng. Giữ vững niềm tin này, Fern tiếp tục tiến bước.
Cuối cùng, khi mặt trời đã lặn, và trăng bắt đầu lên.
Cuối cùng…… cuối cùng, cô đã tới được con đường quen thuộc.
Mặt trời đã lặn từ lâu. Xung quanh đã tối đen như mực. Dù vậy, Fern vẫn đến được đây. Chỉ cần đi thêm chút nữa thôi là sẽ về tới nhà. Rồi cô có thể đưa những thảo dược này cho Heiter.
Đưa những thảo dược này……
「Hả?」
Tay cô thọc vào túi nhưng không thấy gì. Dù có lục thế nào đi chăng nữa, ngón tay cô cũng không chạm được thảo dược.
Có lẽ bỏ vào túi khác? Fern dừng bước, bắt đầu sờ soạng khắp các túi trên người. Tuy nhiên, không thấy dấu vết gì của thảo dược cả.
「……」
Dù không muốn nghĩ tới— nhưng có vẻ như là, thảo dược đã bị rơi ra ngoài.
‘Rơi lúc nào? Lúc bị ong đuổi? Lúc ngã? Lúc đi qua bụi rậm?’
Rất nhiều suy nghĩ trong đầu.
Fern cảm thấy tuyệt vọng. Cô không còn đủ dũng khí và sức lực để quay lại nơi đó, chỉ có thể tiếp tục bước từng bước nặng nề về hướng ngôi nhà.
* * *
Heiter từ từ ngồi dậy trên giường, sờ nhẹ lên trán mình.
Nhiệt độ đã hoàn toàn hạ xuống. Mặc dù cơ thể vẫn nặng nề như bao cát, nhưng đã tốt hơn nhiều so với vài ngày qua. Cổ họng vẫn còn hơi khó chịu, nhưng không còn cảm giác đau nhói đó nữa.
Có vẻ như cơn cảm lạnh đã khỏi rồi.
Heiter không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Ông đứng dậy, vặn người một chút. Một âm thanh thanh thúy vang lên từ cột sống của ông.
Bên ngoài, mặt trời đã gần lặn. Fern lúc này chắc cũng gần xong buổi tập luyện và nên trở về rồi.
Heiter bước vào phòng khách, thắp đèn lên.
Cuối cùng cũng khỏi cảm lạnh, ông quyết định tự mình làm bữa tối. Mặc dù đã có tuổi, tay ông cũng hơi run, nhưng ông vẫn cố gắng nấu một nồi súp.
Giờ thì chỉ còn việc chờ Fern trở về thôi.
Tuy nhiên, ba mươi phút, một giờ trôi qua…… thời gian cứ từng phút từng giây lẵng lẽ trôi đi, nhưng mà, Fern vẫn chưa quay về.
Heiter bước ra khỏi nhà, chống gậy, đi về phía vách đá có thể nhìn thấy tảng đá nhô ra. Fern thường tập luyện ở đó. Có lẽ cô ấy quá tập trung vào tập luyện. Ông nghĩ vậy nhưng không thấy bóng dáng Fern đâu. Ngoài ra, Heiter còn tìm ở con sông mà Fern thường giặt quần áo và vách đá nơi cô hay thiền định, nhưng cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
「Con bé đi đâu mất rồi……」
Heiter trở về nhà trước.
Nếu muộn hơn mà vẫn không tìm thấy Fern, ông sẽ bắt đầu chính thức tìm kiếm— đúng lúc đó, có tiếng động phát ra từ cánh cửa.
Heiter đang ở trong phòng khách lập tức đi ra.
Fern đứng đó.
Heiter lập tức thở phào nhẹ nhõm.
「Làm ta lo quá. Con đi đâu mà về trễ thế này……」
Nói đến đây, Heiter chú ý đến vẻ ngoài khác thường của Fern. Quần áo cô lấm lem bùn đất, trên đầu còn dính phải lá cây.
「…… Cảm lạnh, đã khỏi rồi sao ạ?」
Fern hỏi với vẻ mặt hơi căng thẳng, Heiter bối rối đáp.
「Ừm. Ta đã khỏe rồi.」
「Thật vậy sao…… Thật là tốt quá.」
Fern nói xong, bắt đầu kể lại câu chuyện của mình bằng giọng mệt mỏi.
Cô kể về việc hôm nay đi tìm thảo dược, lạc đường và cuối cùng làm mất thảo dược như thế nào.
Kết thúc lời giải thích, Fern cúi đầu thật sâu. Những chiếc lá còn sót lại trên tóc cô nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà.
「Heiter – sama……」
Fern nắm chặt vạt áo. Đối với Fern, người luôn tỏ ra trưởng thành, lần này lại hành động như một đứa trẻ.
「Con muốn trở nên mạnh mẽ hơn.」
Fern nói với giọng bình tĩnh nhưng đầy kiên định.
「Muốn sớm có thể tự lập, để con có thể trở thành chỗ dựa cho Heiter – sama……」
Heiter nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc đang rủ xuống của Fern.
「Không sao đâu. Fern, con đã làm rất tốt rồi.」
Ông nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Fern cảm thấy cơ thể đang căng thẳng của mình dần thả lỏng dưới bàn tay dịu dàng của ông.
Mặc dù đã mất thảo dược, nhưng không sao cả. Cơn cảm lạnh của Heiter đã khỏi rồi. Ông đã nhận đủ sinh lực từ Fern.
Để thay đổi không khí u ám, Heiter cất cao giọng nói. 「Được rồi.」
「Chắc là con đói lắm rồi phải không? Ta cùng nhau ăn tối nào.」
「…… Vâng ạ.」
Fern ngẩng đầu lên. Biểu cảm cô bé trở nên dịu lại.
* * *
Món súp do Heiter nấu quả thật là rất ngon.
Hương vị đậm đà của khoai tây và cà rốt lấp đầy dạ dày trống rỗng của Fern. Hơn nữa, lúc này do đã kiệt sức, nên cô ăn một cách ngon lành.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên và chạm mắt với Heiter. Ông đang mỉm cười nhìn cô.
「…… Có phải mặt con dính gì không ạ?」
「Không không. Chỉ là nhìn con ăn ngon thế này, nó khiến ta rất vui. Đối với người già, nhìn thấy trẻ con ăn uống ngon lành là loại dinh dưỡng không gì có thể thay thế được.」
Nghe vậy, Fern cảm thấy hơi khó chịu rồi có chút khó nuốt. Nhưng điều khiến Fern bận tâm hơn là—
「Heiter – sama, ngài không giận sao ạ?」
「Giận gì cơ?」
「Con đã nói dối ngài, con đã chạy đi rất xa. Khiến cho ngài lo lắng như vậy.」
「Chuyện nhỏ thôi, không có gì to tát cả. Miễn là con có thể trở về an toàn, ta không thiết phải giận.」
Fern thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nảy ra một thắc mắc.
「…… Heiter – sama, ngài đã từng tức giận bao giờ chưa ạ?」
「Tất nhiên là có rồi. Khi còn du hành, ta rất hay thường xuyên nổi giận đó.」
「Vậy sao ạ? Thật khó mà tin được……」
「Bởi vì những tên đó đều là những tên hết cứu nổi mà.」
Mặc dù nói vậy, Heiter vẫn trông rất vui vẻ. Fern cũng bị lời nói đó chọc cười.
Sau khi ăn xong món súp, Heiter nghiêm túc gọi 「Fern.」
「Nếu có ngày con muốn đi du hành, thì tốt nhất là nên đi cùng đồng đội.」
「Có phải vì……」
Trong thoáng chốc, một chút bối rối hiện lên trong lòng cô.
「Có phải vì con không đáng tin cậy đúng không ạ?」
「Không phải vậy đâu.」
Heiter nở một nụ cười như đang hồi tưởng về quá khứ.
「Bởi vì khi đi cùng mọi người thì sẽ vui hơn rất nhiều đó.」
「…… Haha.」
‘Cũng đúng nhỉ,’ Fern nghĩ vậy.
-----------------------------------------