Cảm nhận được ánh nắng mặt trời tỏa xuống khuôn mặt.
Mở mắt nặng trĩu, ánh mặt trời chói lóa rọi vào tầm nhìn. Fern ngồi dậy từ giường, 「Ưmm」 một tiếng rồi vươn vai. Những hạt bụi lơ lửng trong không khí phản chiếu ánh bình minh, lấp lánh sáng ngời. Hôm nay có vẻ như là một ngày tốt để giặt quần áo. Fern mơ màng nghĩ.
Fern đã sống ở ngôi nhà này một thời gian rồi. Lúc đầu cô không quen với độ cứng của giường, nên khó mà ngủ được, nhưng bây giờ đã có thể ngủ ngon một mạch tới sáng.
Bước ra khỏi phòng, cô nhìn quanh phòng khách và nhà bếp. Không có ai cả. Heiter dường như vẫn chưa thức dậy.
‘Đi lấy ít nước thôi.’ Fern nghĩ vậy.
Cầm xô nước đi ra ngoài. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng sưởi ấm làn da, tiếng chim hót buổi sáng làm tâm hồn người ta thư thái. Khu vực này hầu như không có quái vật xuất hiện, một vùng đất yên tĩnh và thanh bình.
Đi một lúc trong rừng, cô đến bên bờ sông.
Cúi đầu xuống nhìn, mặt nước phản chiếu một khuôn mặt quen thuộc.
Mái tóc tím chạm vai gọn gàng, đôi mắt mơ màng buồn ngủ.
Fern múc nước bằng xô, nhìn khuôn mặt mình lắc lư trên mặt nước.
「Hêyyy……」
Tay cầm xô nước lún sâu vào ngón tay. Nước trong xô nặng như muốn làm trật khớp vai. Fern cố gắng mang xô nước về nhà. Cơ thể lắc lư qua lại, nước trong xô tràn ra suốt quãng đường đi.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Bước vào bếp, Heiter vừa lúc đi ra từ phòng ngủ. Ông chống gậy, chầm chậm đi vào, trông như vừa mới ngủ dậy, mái tóc bạc vẫn còn lộn xộn vì giấc ngủ.
Heiter chú ý đến Fern, nếp nhăn sâu trên má hiện lên. Ông mỉm cười ấm áp.
「Chào buổi sáng, Fern.」
「Chào buổi sáng, Heiter – sama.」
Fern đặt xô nước xuống sàn một cái *đùng*, nước lại tràn ra. Nhưng Heiter không tỏ ra chút gì gọi là khó chịu, vẫn giữ nụ cười hiền hòa, nhẹ nhàng vuốt đầu Fern. Bàn tay gầy guộc như cành cây khô của ông vuốt nhẹ, không làm rối tóc. Fern cảm thấy một làn sóng ấm áp tỏa trong lòng.
「Cảm ơn con đã lấy nước giúp ta nhé. Chắc nặng lắm phải không?」
「Chuyện nhỏ thôi ạ, không là gì to tát cả.」
「Con thật giỏi quá. Vậy thì, ta cùng rửa mặt nào.」
Heiter dùng phép thuật làm cho xô nước nổi lên, rồi cùng Fern đi đến phòng rửa mặt.
Fern là một đứa trẻ mồ côi do chiến tranh.
Trong cuộc chiến, cô mất gia đình, lưu lạc khắp nơi, như bị cuốn vào vòng xoáy số phận, chậm chạp tiến dần về cái chết.
Chính vào lúc đó, giọng nói của Heiter vang lên.
「Ta nghĩ con mà chết bây giờ thì thật là đáng tiếc.」
Thế là, Fern được Heiter nhận nuôi.
Heiter cho cô thức ăn nóng hổi và chiếc giường sạch sẽ. Hơn nữa, ông còn dạy cô những kỹ năng sống tự lập. Sự ân cần của Heiter, sự tinh tế đã lấp đầy khoảng trống trong lòng Fern sau nỗi mất mát gia đình.
—Ở bên Heiter – sama, con cảm thấy an tâm lắm.
Nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành chỗ dựa cho ông. Không biết từ khi nào, Fern đã có suy nghĩ như vậy.
* * *
「Nhìn thấy tảng đá nhô ra đó không?」
Heiter dùng tay không chống gậy chỉ về phía một tảng đá xa xa.
Fern rụt rè trước độ cao của vách đá trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu. Tảng đá đó nằm ở phía đối diện của vách đá hiện tại, ở vị trí cao hơn một chút, đứng cô đơn như một dấu mốc.
「Nếu có thể dùng phép thuật bắn xuyên qua nó, Fern sẽ có thể tự mình đối mặt với mọi thứ rồi.」
「Tự mình đối mặt…… sao?」
Fern giương cây trượng lên, cố gắng không nhìn xuống dưới vách đá.
Không phải là cây gậy dùng để chống đỡ cơ thể như của Heiter, mà là cây trượng phép thuật, được truyền lại từ Heiter. Nó cao hơn cả Fern, ban đầu chỉ việc cầm lên thôi đã là khó khăn rồi. Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn quen với nó.
Fern nhắm vào tảng đá nhô ra.
Đầu trượng phát ra một tia sáng *píu*, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã mất đà, chưa đến một nửa khoảng cách tới tảng đá đã tan biến trong làn gió. Fern thất vọng, xịu vai xuống.
「Lần đầu thử mà, con thế này đã là rất tốt rồi.」
Heiter nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Fern.
「Chỉ cần kiên trì luyện tập, chắc chắn sẽ xuyên qua được thôi.」
「…… Vâng ạ.」
「Vậy thì, hôm nay cố gắng lên nhé.」
Bài tập hằng ngày bắt đầu.
Khi mới học phép thuật, Heiter chỉ dạy Fern một số phép thuật dân gian vô dụng. Nhưng theo thời gian, ông dạy cô nhiều phép thuật thực chiến hơn, bây giờ, hầu hết những gì Fern học đều là phép thuật để tự bảo vệ mình.
Mặc dù Heiter hiểu biết rất nhiều về phép thuật, nhưng ông không phải là một pháp sư.
Ông là một tư tế.
Có khả năng chữa lành vết thương và giải trừ lời nguyền. Vì vậy, ông không giỏi về khoản phép chiến đấu. Nhưng Fern không hề phàn nàn về phương pháp giảng dạy của ông, mà ngược lại còn rất kính trọng Heiter.
「Heiter – sama, làm thế nào để phép thuật bay xa hơn ạ?」
「Nền tảng đã vững rồi, bây giờ là giai đoạn lặp đi lặp lại công đoạn luyện tập. Cứ liên tục luyện tập, khoảng cách bay của phép thuật sẽ tăng lên.」
「Con hiểu rồi ạ.」
Fern làm theo chỉ dẫn của Heiter.
Cô liên tục lặp lại cùng một động tác, dần dần cảm nhận được. Tập trung ma lực, cố gắng giữ ổn định, phóng phép thuật thẳng tắp. Ngày càng chính xác, ngày càng mạnh mẽ. Cô kiên trì luyện tập không ngừng mỗi ngày, khoảng cách bay của phép thuật từ từ tăng lên. Đến khi ma lực cạn kiệt, phép thuật đã có thể bay đến nửa khoảng cách tới tảng đá nhô ra.
「Tiến bộ rất nhanh.」
Heiter khen ngợi với vẻ ngưỡng mộ.
「Fern có năng khiếu làm pháp sư đấy. Tương lai chắc chắn sẽ trở thành một pháp sư đại tài.」
「Thật sao ạ?」
Dù trả lời hờ hững, nhưng trong lòng lại rất vui. Mỗi lần được Heiter khen ngợi, trong lòng cô đều cảm thấy ấm áp.
「Con sẽ cố gắng luyện tập hơn nữa.」
「Với tốc độ này thì thật tuyệt vời. Nhưng đừng ép mình quá nhé. Thời gian còn nhiều mà.」
Sau đó nghỉ ngơi một lát, khi ma lực hồi phục, Fern lại tiếp tục chăm chỉ luyện tập cho đến khi mặt trời lặn. Ban đầu còn khá ngại độ cao của vách đá, nhưng đến cuối cùng, cô đã không còn cảm giác gì là sợ hãi nữa.
Fern và Heiter bắt đầu quay trở về. Cùng đi dọc theo con đường mòn trong rừng tối tăm, hai người bước đi bên nhau. Vì hôm nay sử dụng nhiều phép thuật, nên cô đã rất mệt mỏi.
「Khụ, khụ……」
Bất ngờ, Heiter bắt đầu ho.
Fern ngẩng đầu nhìn Heiter bên cạnh.
「Heiter – sama, ngài không sao chứ?」
「À, xin lỗi, ta không sao. Có lẽ do nhiệt độ giảm thôi.」
Heiter nói vậy, cố gắng cười để Fern yên tâm. Nhưng Fern không yên lòng.
Sức khỏe của Heiter không tốt. Dù ông luôn nói không sao, nhưng như vừa rồi, những cơn ho đột ngột hay đôi khi ông tựa vào tường đã xảy ra vài lần rồi. Gần đây ông cũng ăn ít hơn. Nhưng đây không phải là bệnh, chỉ vì tuổi già. Chính vì vậy mà không thể chữa lành. Chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
「Thời gian còn nhiều mà.」
Fern nhớ lại lời của Heiter.
Với cô, có lẽ đúng là như vậy.
Nhưng, nghĩ theo góc độ khác.
—Thời gian của Heiter – sama, còn lại bao nhiêu?
Nghĩ đến điều này, Fern có chút sợ hãi.
Về đến nhà, cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Gần đây, do sức khỏe của Heiter ngày càng yếu, Fern bắt đầu thay ông nấu ăn. Ban đầu chỉ là để báo đáp, nhưng càng nấu ăn nhiều, cô lại cảm thấy có chút thành tựu. Thay vì nói thích nấu ăn, có lẽ nói thích cảm giác nấu để chăm sóc người khác thì đúng hơn.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, hai người ngồi đối diện nhau trên cùng một bàn ăn. Đây đã trở thành cảnh tượng quen thuộc trong bữa tối của họ.
「Heiter – sama, xin hãy ăn hết bông cải xanh.」
Fern nói vậy, Heiter có vẻ giật mình, ngừng lại động tác. Ở mép đĩa của Heiter, có một vài bông cải xanh bị gạt ra.
「Con biết không, Fern. Bông cải xanh hầu như không có chất dinh dưỡng, không ăn cũng không sao đâu.」
「Ngài đang lừa con phải không?」
「Lộ rồi à.」
Đôi khi, Fern tự hỏi, vị Heiter này thật sự là một tư tế sao.
「Tại sao ngài luôn nói dối những điều dễ bị phát hiện vậy?」
「Người lớn là thế đấy.」
「Chỉ có Heiter – sama là như vậy. Kén ăn là không tốt. Xin hãy ăn hết đi ạ.」
「Fern cũng trở nên thẳng thắn hơn rồi nhỉ.」
Heiter như bỏ cuộc, cho bông cải xanh vào miệng. Ông nhai với vẻ mặt chán nản. Có lẽ lần sau nên nghĩ ra cách nấu ngon hơn —Fern nghĩ vậy. Giống như những phiền muộn của một người mẹ.
Sau bữa tối.
Rửa xong bát đĩa, Heiter bắt đầu đun nước. Lửa tạo ra từ phép thuật tỏa ra nhiệt lượng, làm nắp ấm reo lên.
「Fern, uống sữa nóng con nhé?」
「Vâng…… à, không, con cũng uống giống Heiter – sama là được.」
「Uống giống ta? Cũng được thôi, nhưng Fern có quen không?」
「Không sao đâu ạ.」
「Nếu vậy,」 Heiter nói, nhanh nhẹn rót hai cốc cà phê. Mùi thơm của hạt cà phê rang lan tỏa khắp căn phòng.
「Xin mời.」
Nói rồi, ông đặt một cốc trước mặt Fern. Trong cốc đầy chất lỏng màu đen. Để không bị bỏng lưỡi, Fern thổi nhẹ cho cà phê nguội bớt, rồi từ từ uống một ngụm.
「…… Đắng quá.」
Cô không khỏi nhăn mặt.
「Haha, có vẻ như cái này còn hơi sớm với Fern nhỉ.」
Heiter cười đùa. Fern có chút tức giận, phồng má lên.
Muốn lớn nhanh thì nên cố gắng bắt chước Heiter. Nhưng xem ra đã thất bại. Chỉ bắt chước hình thức thôi thì không có ý nghĩa gì.
「Thêm đường và sữa đi, như vậy Fern cũng uống được đó.」
「…… Con hiểu rồi.」
Fern đưa cốc cho Heiter.
Không phải vì ghét bị đối xử như trẻ con. Chỉ là, Fern hy vọng sớm được Heiter công nhận là có thể 『tự mình đối mặt với mọi thứ』.
Như vậy, có thể tránh cho Heiter khỏi lo lắng những việc không cần thiết.
Vì uống cà phê, tối đó Fern mãi không ngủ được.
Đầu óc tỉnh táo, trở mình liên tục trên giường. Không thể cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng Fern quyết định bò ra khỏi giường. Dưới ánh sáng từ đèn dầu, cô bắt đầu lục lọi trên giá sách. Lịch sử phép thuật, thảo dược học, thuật kết giới…… những thứ này đều do Heiter nói rằng 『nếu học được thì tốt』 mà đặt trên giá sách. Nhưng, cuốn nào cuốn nấy cũng đều nói về những nội dung khó hiểu, thậm chí còn không có hứng đọc.
Có gì đó ấm áp…… có lẽ uống chút sữa nóng sẽ cảm thấy buồn ngủ. Nghĩ vậy, Fern cầm đèn dầu đi ra khỏi phòng.
Khi đi về phía bếp, từ phòng của Heiter phát ra ánh sáng. Có vẻ ông vẫn chưa ngủ. Fern len lén nhìn vào qua khe cửa, thấy Heiter đang đọc sách trên bàn. Tấm lưng co ro, mỗi khi lật trang sách đều hơi động đậy.
Fern cảm thấy đứng nhìn cũng không có ý nghĩa gì, liền vào phòng. Thế là, Heiter ngồi trên ghế quay lại.
「Ô, con chưa ngủ à?」
「Con không ngủ được……」
Fern đặt đèn dầu lên kệ, tiến gần Heiter.
「Ngài đang đọc gì vậy ạ?」
「Sách phép của hiền triết Avis.」
Heiter đưa cho Fern xem cuốn sách ông đang đọc.
Chữ chi chít…… cô tưởng là như vậy, nhưng thực ra lại có rất nhiều hình vẽ. Tuy nhiên, Fern hoàn toàn không hiểu đó là hình gì. Có những hình vẽ phức tạp, cũng có những hình trông như vết nhuộm hay vết bẩn.
「Là sách tranh ạ?」
「Đây là văn tự bí mật. Dùng hình vẽ để ngụy trang, khiến nội dung khó giải mã. Về nội dung…… ừm, cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là để giết thời gian, ta thử giải mã xem sao thôi.」
Heiter đóng sách lại.
「Không nói chuyện này nữa, nếu con không ngủ được, có muốn nghe những câu chuyện về cuộc phiêu lưu không?」
「Muốn nghe ạ.」
Fern lập tức trả lời, ngồi lên giường của Heiter.
Heiter từng là thành viên của đội dũng sĩ đã đánh bại ma vương, là một vị đại tư tế được lưu danh sử sách. Fern rất thích nghe những câu chuyện phiêu lưu mà Heiter kể.
Chỉ là những ký ức nhàm chán thôi —Heiter luôn nói thêm câu này mỗi lần mà ông chuẩn bị kể. Nhưng, mỗi khi kể về những ký ức đó, ông luôn tỏ ra rất vui. Nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ đó, Fern luôn nghĩ rằng mình cũng muốn một ngày nào đó sẽ lên đường phiêu lưu.
「—Rồi, cuối cùng chúng ta cũng đến được tầng sâu nhất của hầm ngục. Mọi người trên thân mình đều đầy những vết thương tích, cả tuần trời gần như không ai ăn gì nổi. Sau đó, chúng ta tìm thấy một chiếc rương kho báu ở đó, con đoán xem bên trong có gì?」
「Vàng bạc châu báu…… phải không ạ?」
「Là sách phép 『khiến móng tay trở nên lấp lánh』. Cảm thấy có vẻ là thứ tìm được sau bao nhiêu là khó nhọc, nên chúng ta thử dùng. Kết quả là, mọi người mình mẩy đều rách nát, nhưng ai nấy cũng có móng tay lấp lánh khi ra khỏi hầm ngục.」
Fern không nhịn được cười.
Thật là một câu chuyện rất nhàm chán.
Khó mà tưởng tượng đó là những vị anh hùng đã đánh bại ma vương, một câu chuyện rất nhàm chán nhưng lại vô cùng thú vị.
「Con muốn nghe thêm. Chuyện về chuyến hành trình.」
「Ừm, tất nhiên rồi.」
Như đang kể một câu truyện cổ tích, Heiter tiếp tục nói bằng giọng điềm tĩnh.
Chuyện họ suýt bị vua xử tử, chuyện họ lần đầu đánh bại rồng, chuyện những người họ suýt chút nữa bị tiêu diệt……
Dù rất muốn nghe mãi, nhưng cơn buồn ngủ khó cưỡng lại kéo đến, Fern không ngừng gật gù. Dù biết muốn tiếp tục nghe, cô vẫn cố gắng nâng đầu lên, nhưng rồi lại gục xuống.
Không chịu nổi nữa, Fern ngã xuống giường. Như vậy, có thể tiếp tục nghe chuyện của Heiter. Nhưng lần này, mí mắt trở nên nặng nề khác thường—
「Chúc ngủ ngon, Fern.」
Sau câu nói đó, cô không nhớ gì nữa.
Khi Fern tỉnh dậy, thấy bản thân đang ở phòng của mình. Nằm trên giường, ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ.
Tối qua có vẻ cô ngủ quên khi đang nghe câu chuyện. Và hình như Heiter đã đưa cô về phòng.
Cảm giác xấu hổ tràn ngập suy nghĩ của một cô bé vừa mới tỉnh giấc
Cứ thế này, bao lâu cũng không thể tự mình đối mặt với mọi thứ.
Fern dùng hai tay vỗ nhẹ vào má mình.
Cho buổi luyện tập hôm nay, cô quyết định sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa.
* * *
Bữa trưa vừa kết thúc, khi vừa rửa xong bát thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Fern đang chuẩn bị đi mở cửa với khăn tay lau tay, nhưng Heiter đã đứng lên trước và nói. 「Để ta.」
Heiter mở cửa, bên ngoài là một bà lão còng lưng, tay xách giỏ. Khi bà nhìn thấy Heiter, bà xúc động lấy tay che miệng.
「Không thay đổi chút nào so với khi đó……」
Bà lão nắm chặt tay Heiter, liên tục cảm ơn.
Những vị khách như thế này không phải lần đầu tiên đến.
Trước đây, nhóm dũng sĩ đi khắp nơi giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Những người từng được họ giúp đỡ hoặc cứu thoát, sau nhiều năm thỉnh thoảng lại đến cảm ơn. Mặc dù điều này không liên quan đến Fern, nhưng thấy Heiter được người khác kính trọng như vậy, cô cũng cảm thấy tự hào.
「Đứng nói chuyện không tiện.」
Heiter nói và mời bà lão vào trong nhà.
Fern bắt đầu chuẩn bị pha trà. Cô đã học từ Heiter rằng đây là lễ nghi tiếp đón khách. Bây giờ, pha trà đối với cô đã rất thành thạo.
Khi cô mang hai tách trà đến bàn nơi Heiter đang ngồi, bà lão thốt lên một tiếng 「Ara.」
「Cảm ơn nhé. Cô bé dễ thương quá. Cháu là cháu của ngài sao?」
「Không. Con là……」
Đến đây, cô không thể nói tiếp.
──Mình là gì của Heiter – sama nhỉ?
Đối với Fern, Heiter là ân nhân cứu mạng, là thầy, cũng như là người như cha.
Vậy còn Heiter…… ông nghĩ gì về Fern?
Khi cô đang suy nghĩ, Heiter lên tiếng giúp.
「Con bé tên là Fern, là đệ tử xuất sắc nhất của tôi đó.」
「À, ra vậy. Thế Fern cũng muốn trở thành một tư tế sao?」
「Không, không phải vậy. Con bé có tiềm năng trở thành một pháp sư.」
「Hiểu rồi, hiểu rồi.」
Bà lão đột nhiên nắm chặt tay Fern, nhìn thẳng vào cô.
「Cháu chắc chắn sẽ trở thành một pháp sư xuất sắc.」
Fern, bị bà lão bất ngờ tiến lại gần, sợ sau khi sợ hãi nói lời cảm ơn, cô chạy trốn vào trong bếp.
Khi ngồi một mình, lời của Heiter vang lên trong đầu cô.
『Đệ tử xuất sắc nhất.』
Vậy à, mình là đệ tử xuất sắc nhất của ngài Heiter sao── Câu nói này nghe hợp lý nhưng cũng không hợp lý. Mối quan hệ giữa cô và Heiter có thể được mô tả bằng câu nói đó hay không, Fern cũng không rõ. Dường như Heiter cũng không chắc chắn khi nói những lời này, vì vậy cô không dám dễ dàng mà tin tưởng. Nhưng dù sao, cô cũng không cảm thấy không vui.
Một lúc sau, có tiếng mở cửa. Có vẻ như bà lão đã rời đi.
Heiter mang tách trà rỗng vào bếp.
「Trà rất ngon. Cảm ơn con nhé.」
「Không có gì đâu ạ.」
Heiter đặt tách trà vào bồn rửa, đột nhiên với giọng nghiêm túc gọi. 「Fern.」
Cô không biết ông sẽ nói gì, nên chuẩn bị sẵn sàng đợi.
「Con có tiềm năng trở thành một pháp sư.」
Câu này, vừa nghe rồi, trước đó cũng nghe rồi.
「Nhưng ta là một tư tế, nên những kiến thức ta có thể truyền dạy cho con là có hạn. Nếu một ngày nào đó, có một vị pháp sư xuất chúng đến trước mặt con, khi đó, con không cần phải do dự, mà phải học hỏi từ người đó.」
Tại sao đột nhiên ông lại nói như vậy?
Fern bối rối gật đầu, Heiter mỉm cười hiền hậu như mọi khi.
Mùa hè đã đến.
Như thể ánh nắng dịu dàng của mùa xuân là giả tạo, ánh nắng giữa hè cháy bỏng, thiêu đốt da thịt Fern. Đứng trên vách núi có thể nhìn thấy mỏm đá, thỉnh thoảng có làn gió mát thổi qua, nhẹ nhàng mang đi cái nóng trên làn da ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác này rất thoải mái, mỗi lần có gió tới, Fern lại lơ đễnh mà để hở chiếc cúc áo cho cơn gió thoáng nhẹ qua.
Tất nhiên, việc luyện tập vẫn tiếp tục. Dù là ngày mưa to hay quang đãng, thậm chí là nắng gắt. Có điều, cơ thể ngày càng già yếu của Heiter dường như không thể chịu đựng được cái nóng này, nên là dạo gần đây Fern bắt đầu luyện tập một mình. Nội dung của buổi luyện tập gần như là chỉ là lặp đi lặp lại một động tác, thật lòng mà nói, sự hiện diện của Heiter có hay không cũng không khác biệt nhiều. Và vì sức khỏe của Heiter không tốt, Fern càng hy vọng ông có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Fern giơ gậy phép lên nhắm vào mỏm đá, tung ra một đòn phép thuật.
Một tia sáng xé toạc không trung.
「……」
Có vẻ như đã bay xa hơn trước. Nhưng thời gian gần đây, khoảng cách bay của phép thuật không có nhiều cải thiện. Để đạt đến mỏm đá đó, cần bao nhiêu năm nữa đây……
「Phải, cố gắng thêm một chút.」
Nắm chặt gậy phép, Fern dồn hết tâm trí vào việc tu luyện.
Một thời gian sau, khi đã cạn kiệt ma lực, cô quyết định nghỉ ngơi dưới bóng cây. Đặt gậy phép bên cạnh, dựa lưng vào thân cây. Trong lúc đợi ma lực phục hồi, cô thả hồn suy nghĩ vẩn vơ. Đột nhiên, trên đầu vang lên tiếng *lộp bộp*. Là âm thanh của những giọt nước rơi xuống lá cây. Tiếng *lộp bộp lộp bộp* ngày càng lớn, giây tiếp theo, như thể vô số xô nước được đổ cùng một lúc vậy *ào——*
Cơn mưa mùa hè.
Vì đang núp dưới cây, Fern không bị ướt. Không biết từ khi nào, bầu trời đã bị mây đen dày đặc bao phủ. Fern bất động ôm gối, chờ đợi mưa tạnh. Đoán chừng chỉ là cơn mưa rào, nên chắc sẽ không kéo dài.
Mùi đất ẩm ướt từ mặt đất bốc lên. Tiếng chim hót dừng lại, thay vào đó là dàn đồng ca của ếch. Gió mang theo hơi ẩm, thoang thoảng chút mát mẻ.
「Ha——」 cô ngáp dài.
Cảm thấy buồn ngủ dần.
‘Còn một khoảng thời gian trước khi mặt trời lặn. Ngủ một chút chắc không sao. Khi tỉnh dậy, mưa chắc cũng đã tạnh.’
Nghĩ vậy, Fern nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Khi tỉnh dậy từ giấc mơ, bầu trời đã nhuộm một màu đỏ rực của hoàng hôn.
「…… Ngủ quên mất rồi.」
Fern đứng dậy, vươn vai. Dù ma lực đã hồi phục, nhưng thời gian còn lại không nhiều. Bỏ dở tu luyện để đi ngủ thật không tốt. Cô tự trách bản thân.
Fern quyết định ít nhất phải tu luyện thêm chút nữa trước khi trời tối hẳn, nên cúi xuống nhìn dưới chân.
「Ủa?」
Cây gậy phép đặt bên cạnh biến mất.
Fern nhìn quanh, không tìm thấy nó đâu.
「Chết rồi.」 Cô tái mặt.
Cô đã làm mất cây gậy phép quan trọng mà ngài Heiter tặng.
Fern hoảng loạn, bắt đầu tìm kiếm một cách tuyệt vọng. Lúc này, cô phát hiện một số dấu vết như vật bị kéo về phía rừng. Nếu không phải vì đất bùn nhão ra sau cơn mưa, cô có lẽ đã không chú ý đến.
Trông như dấu vết của gậy phép bị kéo đi. Fern nắm chặt lấy tia hy vọng, vội vàng lần theo những dấu vết này.
Tiến sâu vào rừng. Có lẽ do mưa, không khí nồng nặc mùi gỗ, khắp nơi đều là vũng nước.
「Aa.」
Cô tìm thấy gậy phép.
Ở gần hơn cô tưởng, khiến cô tạm thời thở phào── nhưng sự nhẹ nhõm này chỉ kéo dài trong chốc lát. Một sinh vật giống con chuột lớn đang kéo gậy phép. Fern nhớ sinh vật đó là loại thú có hại thường gặm gỗ để làm tổ. Nếu tiếp tục thế này, gậy phép có thể sẽ bị nó kéo vào tổ và gặm nát mất.
「Làm ơn, làm ơn hãy trả lại cho ta.」
Fern chạy tới, nắm lấy gậy phép.
Sinh vật đó cắn chặt gậy phép, lông dựng đứng lên. Nó gầm gừ 「Grrr——」 từ trong họng, cố gắng đe dọa Fern. Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng Fern không chịu thua, tay vẫn nắm chặt kéo gậy phép.
「Hưmm……!」
Do mặt đất lầy lội, khó đứng vững. Dù vậy, Fern vẫn cố gắng kéo cho đến khi đầu kia của gậy phép thoát ra khỏi hàm răng của con chuột.
「Aa.」
Tầm nhìn của cô chao đảo.
Trên bầu trời đêm như có một ngôi sao băng── nghĩ đến điều này trong giây lát.
*Bịch.* Fern ngã ngửa ra nền đất lầy lội sau cơn mưa.
Con chuột thua cuộc vội vàng chạy trốn.
「Hahaha. Nên con mới trở thành thiếu nữ dính bùn chứ gì.」
「Không có gì đáng cười hết ạ……」
Trong bữa tối, Heiter cười lớn.
Dù đã tìm lại được gậy phép, nhưng việc lau chùi gậy và quần áo khá phiền phức. Đặc biệt là bùn dính trên quần áo khó mà rửa sạch. Nếu trên đời này có 『phép thuật loại bỏ hoàn toàn vết bẩn trên quần áo』, Fern bằng mọi giá muốn được học nó.
「Thôi nào, cuối cùng vẫn tìm lại được là tốt rồi.」
「Nhưng, gậy phép có vết cắn.」
「Chút chuyện cỏn con này, sửa lại sẽ không sao thôi.」
Heiter dường như nghĩ ra một ý tưởng hay, 「Đúng rồi,」 ông phấn khởi nói.
「Nếu vậy, sao chúng ta không đi dạo phố một chút. Tiện thể sửa gậy phép và mua vài thứ lặt vặt nhỉ.」
「Ngài chắc là ra ngoài không sao chứ? Và việc tu luyện……」
「Ra ngoài một chút thôi thì không sao đâu. Hơn nữa, Fern thỉnh thoảng cũng cần nghỉ ngơi mà.」
Dù không muốn tạm dừng tu luyện để nghỉ, nhưng khi thấy Heiter hứng thú như vậy, Fern không nỡ làm ông mất hứng.
「Cũng đúng.」 Cô gật đầu.
--------------------------------------------