Baaaaaaaaaang─!
Âm thanh từ tiếng còi vang vọng. Thật ồn ào.
Tôi đã sống một cuộc đời thành công.
Có một câu nói phù hợp dành cho tôi, con rồng ngoi lên từ một cái ao nhỏ.
Bố mẹ tôi đã dành toàn bộ cuộc đời của họ để giặt quần áo cho người khác. Và hai người đã nuôi tôi lớn lên với đôi tay nứt nẻ, trong một tiệm giặt rộng khoảng mười pyeong.
Nhưng thật lòng mà nói, tôi thật sự không hề thích công việc của bố mẹ một chút nào. Đó là một thứ cảm giác hết sức khó chịu mà tôi, người luôn muốn giấu chúng đi. Tôi ghét mùi dầu sả ở tiệm giặt đến nỗi tôi cảm giác chúng có mùi hôi thối.
“Hyun, con nên mang hộp cơm trưa theo!”
"Dạ thôi không cần đâu."
Mẹ tôi luôn luôn làm sẵn bữa trưa cho tôi vào sáng sớm. Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng mang theo chúng.
Các món ăn lúc nào cũng giống nhau. Cá cơm xào, củ sen hầm và kim chi lên men. Tôi ghét những món ăn kèm đó cũng như mùi dầu từ chúng. Sẽ là tốt hơn nếu thay thế những món ăn đó bằng bánh mì và sữa từ căn tin trường.
Thời ở trung học tôi đã học đến gần chết chỉ với hi vọng rằng tôi sẽ đạt được một cuộc sống tốt đẹp hơn sau này. Bởi vì tôi không muốn cuộc sống của mình phải kết thúc trong
1 căn phòng chật chội nhỏ bé như thế này nữa.
Tôi cố gắng học tập mặc cho có bị mọi người xung quanh gán cho biệt danh là "kẻ cô độc". Có câu nói rằng tình bạn từ thời trung học sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng với tôi thì điều đó không quan trọng. Tôi đã quên mất lần cuối tôi bước vào mối quan hệ giữa con người với nhau là khi nào. Giờ đây, chỉ có sách mới là người bạn gắn bó với tôi mỗi ngày.
-Năm 3, Lớp 7 Kang Hyun, đã đỗ khoa luật của đại học Hàn Quốc.
Đây chính là thời điểm đánh dấu cho sự kết thúc khoảng thời gian ôn thi đại học của tôi. Mẹ của tôi lau đi đôi mắt ướt nhẹp nhìn tấm biểu ngữ bay phấp phới trước cổng trường. Ngay cả người lúc nào cũng cứng rắn như cha tôi cũng suýt rơi nước mắt.
Tất cả mọi người đều tới chúc mừng tôi,
cả các giáo viên không quen biết với tôi cũng đi đến để chụp ảnh chung và nói với tôi rằng tôi đã rất chăm chỉ như thế nào.
Nhưng đó không phải là điều làm tôi quan tâm. Với tôi, đây chỉ là sự bắt đầu.
“Chủ đề là hãy nêu lên quan điểm của trò về những phán quyết bất công trong quá trình tuyên án.”
Đó là câu hỏi từ người phỏng vấn của nhóm thứ ba trong kỳ thi luật sư.
Những phán quyết bất công là khi mà bị cáo nhận được bản án quá nhỏ hoặc quá lớn so với mức độ phạm tội của họ, ví dụ như quá trình phạm tội hay những thiệt hại mà bọn họ gây ra.
Ánh nhìn từ các giáo sư phỏng vấn trong phòng đều thể hiện rõ sự sắc bén.
Trăm người thì có trăm tâm, vạn người cũng có vạn tâm.
Luật pháp cho dù như thế nào thì cuối cùng cũng là do con người tạo ra. Rõ ràng, nếu một người thẩm phán có tầm nhìn hạn hẹp và chỉ nghiêng về một bên thay vì có quan điểm khách quan thì phán quyết người đó đưa ra đương nhiên cũng sẽ khác hoàn toàn so với người khác. Những quyết định của tòa án không có giá trị vĩnh viễn hoàn toàn. Nhưng mà.
“Khi em học thêm nhiều thứ về luật, em có cho bản thân những nghi ngờ. Có lúc em
không thể hiểu được phán quyết của những người thẩm phán tối cao và cho rằng những phán quyết đó rõ ràng sai. Nhưng sau khi em học thêm về nhiều thứ hơn, em nhận ra những suy nghĩ đó không khác gì là sự kiêu ngạo của một sinh viên trẻ tuổi. Qua càng nhiều thời gian, khi em càng đào sâu hơn vào luật pháp, em cuối cùng cũng hiểu được lí do và cơ sở của toàn án khi đưa ra phán quyết cuối cùng và ý định thực sự của các chuyên gia pháp lý hàng đầu.”
Với tôi thì đó chắc chắn không phải là câu trả lời hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, khóe miệng của các giám khảo trong phòng phỏng vấn lại nhếch lên.
Trong số các sinh viên cua viện nghiên cứu và đào tạo tư pháp thì tôi cũng bị đặt cho một biệt danh riêng biệt là “người kì dị”. Ngay cả khi tồn tại những sinh viên được cho là thiên tài đứng đầu, tôi cũng chưa từng bỏ qua cơ hội trở thành sinh viên đứng đầu.
Học viện đào tạo tư pháp đã trở thành cánh cổng mở ra cho tôi một cuộc sống hoàn toàn mới. Khi tôi càng đạt được nhiều kết quả cao, thì cũng càng nhiều mối quan hệ bí mật
liên lạc với tôi.
“Trò có hiểu biết gì về tập đoàn Jaehan hay không?”
Câu hỏi xuất phát từ miệng của một giáo sư già. Ai mà lại không biết đến tập đoàn Jaehan cơ chứ?
Có một câu nói rằng nơi đó là nền cộng hoà đầu tiên. Đây chắc chắn là tập đoàn đứng đầu ở Hàn Quốc. Một nơi đã đạt đến đỉnh cao trong giới kinh doanh về cả tiền bạc lẫn danh tiếng.
Được nhận vào nơi đó không khác gì bạn đã đạt được ước mơ. Có một câu nói của người xưa rằng nếu bạn gia nhập vào tập đoàn Jaehan thì con đường hôn nhân sẽ rộng mở và cả làng sẽ tổ chức bữa tiệc chúc mừng bạn.
“Trò có muốn trở thành sinh viên được nhận học bổng của Tập đoàn Jaehan hay không?”
Tuy nhiên, cụm từ học bổng của đại học Jaehan lại không hoa mỹ được như vậy. Để mà nói đúng hơn thì họ đang hỏi tôi liệu có muốn trở thành con chó của Tập đoàn Jaehan không.
Lúc đó, tim tôi đập thình thịch mất kiểm soát. Đây là cơ hội mà tôi đã chờ đợi từ rất lâu. Tôi không còn quan tâm bản thân liệu phải trở thành một con chó cho người khác hay không. Thứ tôi quan tâm là làm thế nào để có thể trở thành nhân viên của tập đoàn Jaehan.
Tối hôm đó.
Bản giao hưởng số 9 chương 4 “hợp xướng” của Beethoven được bật lên.
Tôi rất thích nghe bài hát này. Một bài hát được mệnh danh là thánh ca của sự vui mừng, vĩ đại và ly kỳ.
Bài ca mở đầu bằng thanh âm từ nhạc cụ dây cùng tiếng gõ mạnh mẽ vang vọng hoà quyện thành một điệp khúc. Nó được viết lên bởi một trong những thiên tài âm nhạc của thế kỷ. Beethoven, người đã đánh mất đi thính lực của mình, nó thể hiện sự khát vọng chiến thắng của con người.
Tôi yêu thích nhạc cổ điển từ khi còn
nhỏ. Nhưng tôi đã phải từ bỏ chúng sớm vì tôi nhận ra bản thân không có năng khiếu. Hơn nữa, nhạc cổ điển sẽ chẳng thể kiếm được tiền ở Hàn Quốc.
Freude, schöner Götterfunken! Götterfunken!
(Niềm tin, ôi tia sáng rực rỡ của thần linh! Tia sáng rực rỡ của thần linh!)
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại để cảm nhận tiếng ca mạnh mẽ từ dàn hợp xướng. Bây giờ, đó là mở đầu cho một cuộc sống hoàn toàn mới.
“thuận buồm xuôi gió” chắc hẳn là câu nói hợp với tôi nhất lúc bấy giờ. Sau khi tốt nghiệp viện nghiên cứu và đào tạo tư pháp, tôi làm công tố viên tại viện kiểm soát ở quận phía tây.
Trong gần mười năm, tôi tiếp xúc cũng như được giao trọng trách xử lý các việc làm bẩn thỉu của tập đoàn Jaehan và làm một công tố viên. Vào lúc đó, thay vì thực thi pháp luật và bảo vệ lẽ phải thì thứ tôi bảo vệ lại là tập đoàn Jaehan.
Nhưng chỉ khi làm việc đó thì tôi mới đạt được những thứ mà với đồng lương của một công tố viên sẽ chẳng bao giờ mua được. Đó chính là một căn hộ có tầm nhìn thẳng ra sông Hàn. Và tất cả những thứ đó đều nhờ Tập đoàn Jaehan.
"Huyn, dạo này con có khỏe không?"
Giọng nói của mẹ tôi vang lên nhưng nó lại hơi thiếu sức sống. Từ lần cuối tôi về thăm bố mẹ đến giờ đã trôi hơn mười năm.
Đôi lúc, bố mẹ tôi đến Seoul thăm tôi và mang rất nhiều đồ ăn, nhưng họ hiếm khi nhìn thấy mặt tôi.Thậm chí sau khi tôi kết hôn, tôi cũng chỉ giới thiệu vợ tôi một cách qua loa. Vợ tôi là con gái của uỷ viên hội đồng thành phố, là người thường sẽ được người ta gọi là “ngậm thìa vàng”.
“Con sẽ gửi cho bố mẹ tiền tiêu vặt ngay đây.”
“Con trai, không phải như vậy…”
“Con không có nhiều thời gian nên con xin phép cúp máy trước đây ạ.”
Tôi ngắt cuộc gọi ngay lập tức như thể muốn chạy trốn. Và tôi cho rằng bản thân đang làm tròn chữ hiếu khi gửi tiền tiêu vặt đều đặn về cho bố mẹ mỗi tháng.
Tôi đã cố gắng thuyết phục họ đóng cửa tiệm giặt, nhưng bố mẹ tôi nhất quyết không muốn rời đi nơi họ đã gắn bó lâu năm. Và đến tận bây giờ tôi vẫn ghét
mùi dầu đó.
Sau khi kết thúc nhiệm kỳ làm viện trưởng viện kiểm soát, tôi rời viện kiểm soát quận Tây.
Sau đó chuyển đến tập đoàn Jaehan. Ở nơi đó, mọi ánh mắt ghen tị đều đổ dồn về phía tôi. Nhưng trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã thăng chức thành phó giám đốc của phòng pháp lý tại tập đoàn Jaehan, làm việc cả ngày lẫn đêm chỉ để xoá đi những dấu vết về hành vi tham nhũng của bọn họ.
“Kang, bây giờ con có phải nên chú ý vào con đường chính trị rồi không nhỉ?”
Đay là mệnh lệnh của bố vợ tôi, là nghị sĩ trong cả ba nhiệm kỳ liên tiếp. Tập đoàn Jaehan cũng hoan nghênh nó bằng cả hai tay. Sẽ thật đến như thế nào nếu con chó của họ giữ một ghế trong chính phủ? Đó là một vị trí hữu ích về mọi mặt.
“Tập đoàn sẽ lo liệu hết mọi vấn đề về tài chính, và xuất thân của con cũng từ một gia đình nghèo khó mà, đúng chứ?”
"Dạ xin thứ lỗi?"
“Người dân thích những câu nói như con rồng mọc lên từ một cái ao, và con rất hợp với câu nói đó. Tựa như một con rồng xuất hiện từ một gia đình nghèo khó. Hãy nhấn mạnh tuổi thơ đáng thương và dơ dáy của con trong chiến dịch.”
Bố chồng tôi luôn luôn thể hiện sự coi thường đối với tôi. Như thể ông ta chỉ đang nhận nuôi một con chó để có thể duy trì mối quan hệ thân thiết với Tập đoàn Jaehan.
Nhưng không kéo dài được bao lâu.
Vào lúc tích cực bước vào con đường chính trị, Tôi bỗng nhiên nhận ra mình mắc ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối.
Lúc đầu tôi chỉ cho rằng đó chỉ là chứng khó tiêu thôi. Nhưng bác sĩ đã giải thích rằng bệnh ở giai đoạn đầu và giữa thường hầu như không hề có dấu hiệu . Tuy nhiên, đến giai đoạn cuối nó sẽ biểu hiện ra rõ ràng. Dấu hiệu đầu tiên sẽ là cân nặng bị sụt giảm không kiểm soát, tiếp theo là làn da sẽ chuyển dần sang màu vàng.
Tập đoàn Jaehan sẽ không còn cần tôi nữa. Cả bố vợ của tôi cũng thế. Giờ đây, việc bước chân lên con đường chính trị đã trở thành một giấc mộng, và vợ tôi sẽ tiến hành làm thủ tục ly hôn giống như cô ta đã chuẩn bị từ lâu. Tất nhiên, tôi cũng không thể có một xu tiền cấp dưỡng nào cả. Tôi có thể đấu tranh về mặt pháp lý, nhưng với khoảng thời gian còn lại mà tôi có thì điều đó là không đủ.
Tôi lê từng bước một.
Bước chân của tôi đang ngày một trở nên nặng nề hơn. Cảm giác chân tôi như đang có ai kéo xuống vậy. Bác sĩ đã khuyên tôi nên hóa trị, nhưng tôi từ chối ngay lập tức. Tôi không muốn dành khoảng thời gian còn lại của mình trên giường bệnh.
“Con trai, dạo này con thế nào?”
Giọng nói của mẹ ở đầu dây bên kia vang lên làm tôi nghẹn ngào.
“C-Con vẫn ổn…”
“Con trai. Sao giọng con nghe tệ vậy, dạo này con bận nhiều công việc lắm à?”
“Dạ không, con sẽ xong sớm thôi.”
Tôi ngắt cuộc gọi ngay lập tức. Lúc này đây tôi chỉ muốn nhìn thấy gương mặt của bố mẹ một lần cuối, dù là ở nơi xa cũng được. Tôi dùng tàu điện ngầm đến ga Seoul. Đây là chuyến tàu đầu tiên tôi đi sau một khoảng thời gian kể từ thời
đi học. Nó đã có thay đổi so với nhiều năm trước.
Tiếng cười rộn rã vang vọng.
nguồn gốc là từ những nữ sinh đang mang trên lưng hộp đàn cello và hộp đàn violin lớn, ngón tay đầy những vết chai sạn không hề hợp với khuôn mặt tươi tắn của họ. Tôi dã từng cũng yêu thích âm nhạc nhiều đến thế. Ở một quá khứ rất xa xôi mà tôi chẳng thể nào nhớ được…
[Tàu điện ngầm hiện đang tiến đến ga Noryangjin.]
Tiếng lạch cạch báo hiệu tàu điện ngầm sắp đến. Xa xa có thể thấy một tia sáng nhỏ bé. Đã đến lúc mọi người đều bước ra khỏi vạch an toàn màu vàng. Nhưng một người có vẻ đang say rượu đứng lảo đảo một chỗ thu hút sự chú ý của tôi.
“Ờ, ừ…!”
Âm thanh đó giống như có ai đó hét lên,
Bụp!
Chuyện xảy ra ngay tức thời. Người say rượu đã ngã xuống đường ray. Việc say rượu dẫn đến không tỉnh táo, hắn nằm ngủ ngay trên đường ray, không hề có ý định di chuyển đi chỗ khác. Mọi người chỉ đứng im lặng và quan sát cảnh tượng đó. Tôi có thể thấy tàu điện ngầm đang tới gần và không ai sẵn lòng bước tới. Nhưng vì sao chứ?
Bất thình lình.
Tôi bỗng nhiên bước tới. Tôi, một người đã sống ích kỷ cả cuộc đời. Nhưng vào khoảnh khắc này, như thể bị ma ám, tôi nhảy xuống đường ray.
Cơ thể nặng nề của tôi cảm thấy nhẹ nhõm như lúc đầu, chỉ trong một khoảnh khắc đó. Mùi rượu nồng nặc của gã say rượu xộc thẳng vào mũi tôi.
“Này ông…!”
Lúc tôi đang cố gắng hết sức kéo gã say rượu ra khỏi chỗ đường ray, cô gái mang hộp đàn violin mở to đôi mắt rồi hét lên. Ngay lúc đó,
Baaaaaaaaaang─!
Tiếng còi từ tàu vang vọng khắp nơi. thật ồn ào.
Ánh sáng mờ ảo từ tàu điện ngầm tiến lại ngay trước mắt tôi.
Tôi có thể thấy rõ sựu kinh hoàng hiện lên trên gương mặt của một số người, còn có người còn nhắm chặt mắt lại.
Nhưng tại sao vào ngay lúc đó tôi lại đột nhiên nghĩ tới điều này mà không hề nhận ra?
Freude, schöner Götterfunken! Götterfunken!
Niềm tin, ôi tia sáng rực rỡ của thần linh! Tia sáng rực rỡ của thần linh!