Tôi đậu đh rồi các bác, hcmus.
-----------------------------------------------------------------------------
Tốc độ của ngọn lửa thật khủng khiếp.
Không gian xung quanh bị thiêu đốt và ngọn lửa bùng lên cao tận vài chục mét.
“Ngài Madgar!”
“Xin hãy chạy đi!”
Đám chiến binh của tộc Bò Tót vừa hét vừa chạy tán loạn.
Đó cũng là phản ứng tự nhiên khi mà ngọn lửa bùng cháy đang tiến về phía chúng như một cơn sóng.
“Lũ khốn Gió Đông Nhẹ Nhàng! Các ngươi mất trí rồi sao!”
Dùng lửa ở một nơi như thế này.
Các ngươi muốn chết chùm hay sao?!
Tuy nhiên, ngọn lửa đã bắt đầu thiêu rụi mọi thứ. Madgar nhanh chóng ra lệnh.
“Rút lui! Rời khỏi đây ngay!”
Madgar ra lệnh và chúng không đợi nữa. Đám chiến binh của tộc Bò Tót bắt đầu chạy loạn lên để tránh ngọn lửa và Madgar cũng bắt đầu dùng ma thuật cường hóa đôi chân để chạy.
Và ngọn lửa đuổi theo sát đám chiến binh của tộc Bò Tót.
“Gió sao?!”
Gió lại nổi lên.
Mới vừa nãy gió còn thổi từ nam ra bắc thì giờ nó đang đuổi theo tộc Bò Tót.
Và như một lẽ tự nhiên, ngọn lửa cũng đi theo cơn gió.
“Aaaaaa!”
Với cánh tay giơ cao, Cordelia phát ra tiếng giống như muốn chết hơn là tiếng hét cổ vũ tinh thần, biểu tượng màu vàng trên cánh tay trái của cô sáng lên.
“Nhọc quá! Nhọc chết tớ mất!”
Điều khiển gió trong một khu vực không có gió khó hơn hẳn.
Và việc đó còn khó hơn khi mà cô còn phải điều khiển hướng đi của ngọn lửa.
“Ư-!”
Đôi chân của Cordelia run lên. Cô mệt đến mức phát khóc. Jude nhanh chóng mở một lọ thuốc mana và đổ vào miệng cô.
“Híc…híc…”
“Cố lên nào! Nếu có gì xảy ra là cậu chết đó!”
“Đồ khốn! Đm!”
Cordelia không thể chửi thành tiếng vì cô đang uống lọ thuốc mana nhưng Jude có thể đoán ra cô muốn nói gì chỉ bằng cách nhìn vào mắt cô.
Nhưng đúng như Jude đã nói, nếu cô thất bại trong việc điều khiển ngọn lửa thì hai người cũng sẽ toi mạng.
Cordelia lại tập trung.
Và sau đó cô đã nhận được trợ giúp.
“Những thầy phép của tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng!”
Jude thốt lên khi nhìn về bức tường.
Đại Bão Tố là một dã thần với quyền năng của gió giống như cái tên của mình và Gió Đông Nhẹ Nhàng cũng vậy, cũng là một dã thần với quyền năng điều khiển gió.
Gió nổi lên khi hai thầy phép mặc trên mình những món trang sức đầy màu sắc niệm phép.
Họ điều khiển gió thổi giống Cordelia khiến cho việc điều khiển ngọn lửa trở nên dễ dàng hơn.
“Hay rồi! Tất cả đều đúng như những gì ta đã tính!”
Jude phấn khích khi mà cậu đã dự đoán được rằng tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng sẽ giúp họ, còn Cordelia thì quyết định rằng mình sẽ phải cho Jude một trận nhưng giờ thì cô phải tập trung sử dụng sức mạnh.
“Lên!”
Ngọn lửa trở thành một cơn bão và đuổi theo tộc Bò Tót.
Bởi vì lửa bao trùm cả một khu vực rộng lớn nên rất nhiều tên đã không thoát ra được và bị nuốt chửng bởi ngọn lửa và đám khói mù mịt cũng làm chậm bước chạy của đám chiến binh.
“Ahhhh!”
“Ngài Madgar!”
Dù cho có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì đám chiến binh của tộc bò tót cũng phải bất lực trước ngọn lửa.
Thấy đám chiến binh la hét, Madgar hét lên trong giận dữ và giương cao cây quyền trượng làm bằng xương người.
“Đổ xuống! Dập tắt! Mưa lớn! Nước Mắt Bầu Trời!”
Trước khi trở thành một quỷ nhân cấp trung, Madgar từng là một thầy phép mạnh mẽ của tộc Bò Tót.
Sau khi sử dụng một lượng lớn mana, bầu trời cuối cùng cũng phản ứng.
Tách-!
Mưa từ trên trời trút xuống.
Mặc dù không thể bao phủ hết cả khu vực nhưng nhiêu đó là đủ để dập tắt đám lửa.
Ngọn lửa bắt đầu yếu đi.
Tuy nhiên, nó không hoàn toàn tắt.
Sau khi sử dụng một lượng lớn mana, Madgar la lên một cách đầy mệt mỏi.
“Rút lui! Rút lui!”
Mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn nhưng thiệt hại ngọn lửa gây ra là quá lớn.
Thêm nữa, bản thân Madgar đã cạn kiệt mana nên hiện giờ chúng chỉ có thể lùi lại và tái tổ chức binh lính.
“Rút lui!”
“Rút lui!”
Vài chiến binh của tộc Bò Tót dẫn đường cho các tên khác bằng những lá cờ. Đám chiến binh trong tình trạng hỗn loạn vì lửa, khói và mưa lớn nhanh chóng rời lưu vực.
Vài chục phút sau…
Cơn mưa đã ngưng và ngọn lửa đã tắt. Đám chiến binh của tộc Bò Tót đã bỏ chạy.
“Tốt, đúng như kế hoạch.”
Jude nhoẻn miệng cười còn Cordelia thì đổ gục xuống sàn.
“Hộc…hộc…”
Nó thật sự, thật sự rất mệt. Cô đã không còn đủ sức để đứng.
Jude nói trong khi cõng cô trên lưng.
“Làm tốt lắm, Vàng. Đúng như mong đợi từ Vàng. Tớ mừng là tớ chỉ là Bạc thôi.”
Bởi vì lời chúc phúc của gió chỉ có trong biểu tượng màu vàng.
Trong lúc đó, Cordelia cố siết cổ Jude và cậu bắt đầu đi về phía trước.
Đích đến của họ hiển nhiên là bức tường của tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng.
***
“Các người đã làm cái quái gì vậy! Các người muốn chết chùm hả?!”
Thật tốt khi cánh cổng mở ra ngay khi họ tới bức tường nhưng sau đó thì không.
Bởi vì một trong các thầy phép đã giúp Cordelia điều khiển ngọn gió hét lên trong giận dữ.
Thực ra những gì thầy phép kia nói là đúng.
Nếu ngọn lửa lan ra khắp khu vực thì nó sẽ đốt trụi bức tường.
“Thôi đi, Tuyết Mịn. Đó đúng là một hành động liều lĩnh nhưng nhờ có họ mà kẻ địch đã rút lui.
“Nhưng thưa anh!”
“Anh không nói rằng em sai. Nhưng tạm gác lại việc đó đi. Ta còn nhiều thứ quan trọng hơn cần phải bàn.”
Khi thầy phép tóc đen đội lông vũ xanh lam trên đỉnh đầu nói thế thì thầy phép tóc xanh lam đội lông vũ màu đỏ ngừng nói với vẻ bực tức.
Thầy phép đội lông vũ màu xanh vừa nói vừa nhìn Jude và Cordelia.
“Rất vui được gặp hai người, những chiến binh của Đại Bão Tố. Tôi là Tuyết Trắng, tín đồ của Gió Đông Nhẹ Nhàng. Còn đây là em trai của tôi, Tuyết Mịn.”
Mặc dù Cordelia không hiểu ngôn ngữ của dã nhân nhưng cố có thể hình dung ra họ muốn nói gì bằng trực giác của mình.
‘Họ đang giới thiệu bản thân à?’
‘Ừ.’
Jude gật đầu rồi đáp lại bằng tiếng của dã nhân dù cậu chỉ nói được những từ cơ bản.
“Rất vui được gặp mọi người. Tôi là Jude. Đây là Cordelia. Chúng tôi tới giúp Gió Đông Nhẹ Nhàng. Đại Bão Tố, Bão Tuyết Dữ Dội đã cử chúng tôi đi.”
Mỗi bộ tộc trong vùng hoang dã đều có huyết thống khác nhau. Không giống như tộc Bão Tố thừa hưởng dòng máu của tiên tộc mùa đông, tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng có huyết thống gần với người lùn cổ đại.
Vì vậy, rất nhiều người ở đây có tạng người lùn và săn chắc, và hai thầy phép Tuyết Trắng và Tuyết Mịn cũng vậy.
“Hừm, đúng như dự đoán. Gió Đông Nhẹ Nhàng muốn gặp hai người. Theo tôi.”
Trước đó, Tuyết Trắng đã thấy Cordelia dùng sức mạnh của Đại Bão Tố. Tiếp đây còn có lời của Gió Đông Nhẹ Nhàng nên cho dù Jude và Cordelia không thật sự là người của vương quốc Salen đi nữa thì cũng không có gì phải cảnh giác hay nghi ngờ hai người.
“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ đi theo anh.”
Jude lập tức đáp lời và sau đó, cậu truyền đạt lời của thầy phép lại cho Cordelia rồi cậu đi theo Tuyết Trắng.
‘Làng nhỏ nhỉ.’
Jude lảng tránh cái nhìn thiếu thân thiện của Tuyết Mịn và nhìn quanh và cậu đã ước chừng được kích cỡ và dân số của ngôi làng.
‘Dân số khoảng từ 300 đến 400?’
Bên trong lưu vực chủ yếu là đất trồng trọt còn đất để người ở không rộng đến thế.
‘Ai cũng mệt mỏi.’
Vì trận chiến kéo dài vài ngày qua mà mọi người ai cũng đã kiệt sức.
Nếu không có sự can thiệp của Jude và Cordelia thì hẳn tộc Bò Tót đã càn quét ngôi làng này.
“Lối này.”
Tuyết Trắng dẫn Jude và Cordelia đến một đền thờ được xây trước một cái hồ.
Nó là một đền thờ được xây từ gỗ, tuy nhiên Jude và Cordelia có cảm giác như đó chỉ là một cái chòi lớn. Nhưng dù gì thì nó cũng là công trình lớn trong lưu vực.
“Hỡi Gió Đông Nhẹ Nhàng, chúng con đã dẫn các chiến binh của tộc Bão Tố tới.”
Họ thấy một cặp chân thò ra từ bên trong ngôi đền được quét dọn sạch sẽ và từ đó, một bóng người hiện ra.
Sau khi Tuyết Trắng nói và quỳ trước đôi chân ấy, một giọng nói vang lên.
“Con làm tốt lắm. Cho họ vào đi.”
Đó là một giọng nói cao quý làm cho tâm trí người nghe trở nên thanh thản.
Sau khi Jude và Cordelia vô thức nín thở vì lo lắng, họ đi theo Tuyết Trắng vào ngôi đền.
“Chúng tôi xin kính chào Gió Đông Nhẹ Nhàng.”
Thấy Jude và Cordelia lên tiếng cùng lúc và cúi chào, cô bé đang ngồi nở một nụ cười tươi.
“Chào hai người. Ta là Gió Đông Nhẹ Nhàng.”
Cảnh tượng một cô bé với mái tóc trắng và đôi cánh khiến người ta liên tưởng tới thiên thần trong các câu chuyện.
Tuy nhiên, vẻ mệt mỏi của cô được thể hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của hai người. Hai người được anh Đại Bão Tố cử đến đây à?”
Jude và Cordelia tóm tắt sơ những gì đã xảy ra và Gió Đông Nhẹ Nhàng cũng lộ rõ vẻ lo lắng.
“Không thể tin được là chúng phá hủy cả ngọn núi…chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy kinh khủng rồi. Dù như thế nào thì cũng quá tàn ác.”
Cordelia hắng giọng vì cắn rứt lương tâm khi nghe Gió Đông Nhẹ Nhàng nói còn Jude thì nói với khuôn mặt bình tĩnh.
“Bão Tuyết Dữ Dội gửi chúng tôi đến đây vì sợ rằng Gió Đông Nhẹ Nhàng cũng sẽ bị tấn công.”
“Ta hiểu ý hai người rồi. Ta cũng nghĩ rằng chúng ta phải hợp sức để chống lại chúng.”
Gió Đông Nhẹ Nhàng siết chặt nắm đấm, cô khẽ nhích người về trước và tiếp tục nói.
“Đúng là đã có lũ sùng quỷ gây hại tới long mạch. Chúng tấn công long mạch bằng một sức mạnh tà ác khiến ta không thể dùng sức mạnh của mình được.
Kế hoạch xâm lược của Madgar là tấn công long mạch để làm Gió Đông Nhẹ Nhàng yếu đi, sau đó chiến đấu với một bộ tộc đã mất đi sức mạnh của vị dã thần của mình.
“Không có long mạch thì vùng hoang dã sẽ không thể sinh sống. Vì vậy không ai làm hại long mạch kể cả khi có bất đồng giữa các thần và bộ tộc.”
Đó là lý do Bão Tuyết Dữ Dội và Gió Đông Nhẹ Nhàng lại dễ dàng gục ngã đến vậy khi long mạch bị ô uế.
Ngay từ đầu, không ai ở vùng hoang dã nghĩ rằng long mạch sẽ bị tấn công.
“Chúng đang áp chế long mạch bằng một thứ gì đó tà ác và mạnh mẽ.”
Gió Đông Nhẹ Nhàng là một trong các dã thần tương đối mạnh mẽ.
Tuy nhiên giờ đây cô chỉ còn là một cô gái nhỏ bé và yếu ớt vì sức mạnh của cô bị kìm hãm do long mạch bị tổn thương.
‘Nếu cứ thế này thì chúng ta sẽ nhận được nhiệm vụ loại bỏ thứ đang áp chế long mạch, đúng chứ?’
Suy đoán của Cordelia khá hợp lý, nhưng Gió Đông Nhẹ Nhàng lại kể một câu chuyện khác.
“Các chiến binh của tộc đã thử vài lần nhưng phòng tuyến của địch quá mạnh mẽ. Việc đột phá trực diện là không thể vì chúng xây đại bản doanh ngay trên nơi mà long mạch bị áp chế.”
Việc lẻn vào cũng không khả thi. Kể cả khi họ bằng cách nào đó giải phóng được long mạch thì việc trốn đi cũng là cả một vấn đề.
Nếu vậy thì họ nên làm gì.
Cordelia nhăn mặt cố nghĩ xem họ nên làm gì nhưng Jude chỉ nhìn Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Bởi vì cậu nghĩ cô ta sẽ không nói chuyện này cho hai người nếu không có giải pháp tốt thứ hai.
“Ta cần Tinh Hoa Trăng Xanh.”
Mặc dù Jude biết về hầu hết mọi thứ trong Legend of Heroes 2, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe về nó.
Gió Đông Nhẹ Nhàng tiếp tục giải thích.
“Cách đây không xa có một nơi gọi là Đồi Ánh Trăng. Sương sớm đọng trên những cây hoa anh thảo nở rộ vào ban đêm kết hợp với tinh hoa của ánh trăng, đó là thứ gọi là Tinh Hoa Trăng Xanh.”
Chỉ nhắc đến tên thôi cũng gợi cho ta cảm giác đây là một vật phẩm với sức mạnh phi thường.
“Cứ một lần mỗi tháng, khi Mặt Trăng Huyền Ảo chiếu sáng bầu trời, Tinh Hoa Trăng Xanh sẽ xuất hiện. Nó là thứ đón nhận toàn bộ ánh trăng.”
Cô ta đang nói đến hiện tượng khi hai mặt trăng trên bầu trời sẽ có cùng kích thước.
Jude đoán rằng nó sẽ là ngày mai.
“Kể cả động vật cũng không đến gần Đồi Ánh Trăng vì Tinh Hoa Trăng Xanh có tác dụng hồi phục sinh lực của vùng đất. Chúng sợ sẽ làm hại Tinh Hoa Trăng Xanh. Nhưng…giờ không phải là lúc để lo về điều đó.”
Cậu đã lờ mờ đoán ra được.
“Ngài định dùng Tinh Hoa Trăng Xanh để khôi phục sức mạnh của bản thân.”
“Đúng, với Tinh Hoa Trăng Xanh, ta sẽ có thể sử dụng sức mạnh mà không cần tới long mạch. Nếu ta dùng sức mạnh đó để loại bỏ thứ đang làm tổn thương long mạch thì ta có thể dùng toàn bộ sức mạnh mà không cần Tinh Hoa Trăng Xanh.”
Thánh địa và bộ tộc của cô đã bị tấn công. Gió Đông Nhẹ Nhàng không có ý định tha cho đám sùng quỷ đã tấn công họ.
“Khả năng cao là chúng cũng biết về Tinh Hoa Trăng Xanh nếu chúng biết rõ về long mạch đến thế. Hỡi những chiến binh của Đại Bão Tố, ta rất xấu hổ nhưng những đứa con của ta đã mệt mỏi và chịu nhiều thương tích sau khi liên tục chiến đấu bảo vệ nơi này. Ta có thể nhờ hai người mang Tinh Hoa Trăng Xanh đến cho ta không?”
Nghe thấy yêu cầu của Gió Đông Nhẹ Nhàng, Jude quay sang Cordelia, và Cordelia gật đầu như thể không cần nghĩ nhiều.
“Chúng tôi sẽ mang Tinh Hoa Trăng Xanh đến cho ngài.”
“Cảm ơn hai người rất nhiều. Bảo hộ của ta sẽ đồng hành cùng hai người.”
Gió Đông Nhẹ Nhàng mỉm cười và họa tiết sặc sỡ được thêm vào biểu tượng của Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Bởi vì sức mạnh của Gió Đông Nhẹ Nhàng đang bị kìm hãm nên những họa tiết không chứa bất kì sức mạnh nào nhưng khi cô lấy lại sức mạnh thì bảo hộ sẽ tự kích hoạt.
“Tuyết Trắng sẽ giải thích chi tiết. Nếu hai người cần gì thì cứ nói với ta.”
“Bất kỳ thứ gì?”
“Đúng, bất kỳ thứ gì.”
“Chúng tôi rất cảm kích. Thế thì chúng tôi sẽ tự nhiên vậy.”
Sau khi Jude và Cordelia đáp lời, họ rời ngôi đền và Gió Đông Nhẹ Nhàng không chút nghi ngờ gì về họ.
“Hãy vứt bỏ lương tâm nào.”
“Vì chúng ta cần phải lấy Tinh Hoa Trăng Xanh mà.”
Dù gì thì hai người cũng đã hết thức ăn và bình thuốc mana. Vì vậy sự trợ giúp của Gió Đông Nhẹ Nhàng đã đến đúng lúc vì họ cần bổ sung đồ dự trữ.
“Hai người không gặp vấn đề gì chứ?”
Rất đúng lúc, Tuyết Trắng đến và hỏi họ, Jude và Cordelia gật đầu. Hai người cùng lúc nói.
“Xin hãy dẫn chúng tôi đến khi vũ khí.”
“Kho dự trữ. Xin hãy dẫn đường.”
Tuyết Trắng cảm thấy một cảm giác không thoải mái khi nhìn thấy cặp mắt lấp lánh của hai người, nhưng rồi anh cũng gật đầu.
***
Dự đoán của Gió Đông Nhẹ Nhàng không sai.
Ngay khi rút lui về bản doanh, Madgar vừa nghĩ vừa nhìn Ngọn Thương Tha Hóa, vũ khí bí mật của Belial, thứ hiện tại đang áp chế long mạch.
‘Tinh Hoa Trăng Xanh.’
Madgar vốn là một thầy phép của vùng hoang dã.
Trước khi gặp Haraken, ả vốn được gọi là Ánh Sao Lam, vì vậy đương nhiên là ả biết về Mặt Trăng Huyền Ảo cũng như Tinh Hoa Trăng Xanh.
Kế hoạch ban đầu của ả là bắt giữ Gió Đông Nhẹ Nhàng và lấy Tinh Hoa Trăng Xanh nếu còn dư thời gian, nhưng tất cả kế hoạch của ả đã tan thành mây khói vì ngọn lửa.
‘Hiển nhiên là Gió Đông Nhẹ Nhàng sẽ cố lấy Tinh Hoa Trăng Xanh.’
Tuy nhiên cô sẽ không thể gửi nhiều lính đi được. Thậm chí quân lực để bảo vệ lưu vực còn không đủ.
Vì vậy, ả Madgar cũng không gửi nhiều binh lính đi. Thay vào đó sẽ tốt hơn khi dồn quân để kìm hãm Gió Đông Nhẹ Nhàng và lưu vực.
Nhưng Madgar lại nghĩ khác.
‘Những kẻ đã châm lửa.’
Chúng là ai?
Liệu có phải là binh lính của Gió Đông Nhẹ Nhàng?
Không thể nào.
Chúng có rất nhiều cơ hội để châm lửa trước đó.
Hơn nữa việc thiêu đốt cả một khu vực không phải là điều một dã thần sẽ làm, đặc biệt là một dã thần hiền từ như Gió Đông Nhẹ Nhàng.
‘Cái chết của Zarakul.’
Hướng mà ngọn lửa bắt đầu là hướng tây nam, trùng với hướng nơi ngọn núi của Bão Tuyết Dữ Dội tọa lạc.
Đó có thể chỉ đơn giản là một sự trùng hợp nhưng Madgar tin vào linh cảm của ả.
‘Ta sẽ tiếp tục kiềm hãm chúng.’
Sáng sớm mai, sau khi chúng đã khôi phục quân lực, chúng sẽ rời đại bản doanh để tiếp tục tấn công lưu vực.
Còn bản thân Madgar sẽ hướng tới Đồi Ánh Trăng.
Ả sẽ lấy Tinh Hoa Trăng Xanh và giẫm đạp lên hy vọng sống sót cuối cùng của họ.
Madgar chậm rãi gật đầu.
Đứng trước Ngọn Thương Tha Hóa chứa sức mạnh của Belial, ả đan tay vào nhau như thể đang cầu nguyện.
***
“Bắt đầu luôn đi nào.”
Cordelia nãy giờ đang thêm lông vũ vào chiếc băng tai thỏ của mình chớp mắt khi nghe Jude nói.
“Chúng ta sẽ đến đó trước sai?”
“Nếu đó là một khu vực trống chưa ai chiếm giữ thì việc phục kích chúng từ trước sẽ có lợi hơn.
Tinh Hoa Trăng Xanh sẽ xuất hiện vào ngày mai nên bây giờ chưa cần phải xuất phát vội.
“Tộc Bò Tót đã rút về bản doanh của chung. Kể cả khi chúng nhắm đến Tinh Hoa Trăng Xanh như Gió Đông Nhẹ Nhàng nói…thì chúng cũng sẽ khởi hành chậm hơn chúng ta. Về địa lý thì chúng cũng ở xa hơn so với chúng ta nữa.”
“Chúng sẽ tới thật chứ?”
“Sẽ tốt hơn nếu chúng ta giả định rằng chúng sẽ tới.”
Sẽ an toàn hơn khi họ tính đến trường hợp xấu nhất mà theo đó để chuẩn bị.
“Ư…vậy là hôm nay tớ lại vô gia cư nữa.”
Họ cuối cùng cũng tới được một ngôi làng sau một thời gian dài.
Cordelia ủ rũ buông thõng vai nhưng cô cũng không đòi ở lại.
“Hãy nhanh chóng di chuyển theo như kế hoạch. Nếu chúng ta đi sớm thì sẽ có thể làm được giường và tớ cũng sẽ có thể ngủ sớm. Tớ sắp chết tới nơi vì ai đó bắt tớ làm việc quá sức.”
“Tôi hiểu rồi, thưa công chúa.”
Sau khi kiểm tra tình trạng của Cordelia, Jude lập tức truyền đạt cho Tuyết Trắng về ý định khởi hành của họ.
“Ý cậu là bây giờ sao?”
“Vâng, ngay bây giờ. Vì vậy xin hãy khẩn trương.”
Tuyết Trắng nhìn lên bầu trời đen một lúc sau khi nghe câu trả lời của Jude nhưng anh không phàn nàn gì.
“Gounko rất khôn. Nó sẽ dẫn hai người tới Đồi Ánh Trăng. Mong lời chúc phúc của Gió Đông Nhẹ Nhàng ở bên hai người.”
“Mong lời chúc phúc của Đại Bão Tố ở bên anh.”
Jude và Cordelia đáp lời Tuyết Trắng rồi leo lên người con nai to lớn tên Gounko.
Và đêm đó, khi gần nửa đêm…
Khi tới Đồi Ánh Trắng, Jude và Cordelia thốt lên trầm trồ.
“Tuyệt vời.”
“Đẹp quá.”
Khung cảnh những bông hoa xanh được che phủ bởi tuyết trắng toát lên vẻ huyền bí.
Ánh trăng và ánh sao cùng với những bông tuyết trắng phản chiếu chúng.
Xung quanh khá sáng dù đang là giữa đêm nên họ có thể kiểm tra khu vực xung quanh, và Jude nhăn mặt khi thấy Đồi Ánh Trăng rộng hơn cậu tưởng.
‘Tin tốt là chỉ có một con đường duy nhất.’
Đồi Ánh Trăng nằm ở cuối một con dốc, vì vậy nó không khác gì một vách đá
Nền đất cao khoảng 30 mét, quá thấp để gọi là một ngọn núi nhưng lại khá cao so với một ngọn đồi. Nó giống như một vách đá được mài nhẵn hai bên, đặc biệt là bên đi lên.
‘Tốt nhất là chặn đường lại đến khi Tinh Hoa Trăng Xanh xuất hiện rồi bỏ chạy?’
Vậy họ sẽ làm cách nào để chặn đường?
Trong khi Jude đang suy tính các thứ, Cordelia bắt đầu đào đất sau khi chiêm ngưỡng những bông hoa anh thảo buổi đêm.
Đó là để làm một chiếc giường.
“Hãy ngủ đi rồi mai hẵng tính…sao nào?”
Jude đứng im và suy ngẫm trong khi nhìn Cordelia, hay nói đúng hơn là cậu đang nhìn một cách thích thú vào cái hố mà Cordelia vừa bắt đầu đào.
“Hẳn rồi.”
“Hẳn rồi cái gì?”
Nghe thấy câu hỏi của Cordelia, Jude mỉm cười và ghé lại gần cô để giải thích.
Đó là một cuộc trò chuyện khiến Cordelia mỉm cười như mọi khi.