Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Tĩnh Vũ cho người truyền Chưởng Môn Nhân phái Thanh Dương giữa trưa vào phủ nói chuyện.
Đợi Nguyên Tĩnh Vũ thăm Tiêu Dật Phi xong liền đến Phượng Vân lâu, Sầm Viễn Chí đã bắt đầu làm việc. Có trợ thủ này, Nguyên Tĩnh Vũ chợt cảm thấy áp lực giảm rất nhiều, hầu như tất cả chính vụ Sầm Viễn Chí đều có thể nói lên cách nhìn cùng giải thích của chính mình, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng so với người khác quả thật hơn rất nhiều. Huống chi Sầm Viễn Chí quen thuộc với chúng thần Trung Châu hơn so với hắn, bọn họ vừa thảo luận chính vụ, Nguyên Tĩnh Vũ cũng đã quen với đại thần tính tình bướng bỉnh này.
Chỉ một buổi sáng, Nguyên Tĩnh Vũ cảm thấy thu hoạch được rất nhiều.
Bọn họ cùng nhau dùng cơm trưa sau đó lại đi thăm Tiêu Dật Phi, cuối cùng Nguyên Tĩnh Vũ để cho Sầm Viễn Chí vềPhượng Vân lâu trước, còn hắn trở về Phi Vũ các.
Lâm Khinh Vân phái người tới báo, nói Dương chưởng môn sẽ đến vương phủ, hỏi sẽ gặp hắn ở đâu? Hắn quyết định tại thư phòng Phi Vũ các.
Nguyên Tĩnh Vũ đi vào thư phòng đã thấy Dương Phi Hồng đang ngồi uống trà. Trong phòng còn có hai thị nữ xa lạ, chắc hẳn là người Nguyên Tĩnh Trinh mới phái tới.
Dương Phi Hồng nghe bước chân của Nguyên Tĩnh Vũ từ xa, nhưng không có lập tức đứng dậy. Cho đến khi Nguyên Tĩnh Vũ đến cửa, ông mới đứng lên, thong dong điềm tĩnh quay đầu lại, khẽ khom lưng chắp tay nói: "Lão phu Dương Vinh tham kiến Dụ Dương vương!"
Nguyên Tĩnh Vũ ôn hòa cười nói: "Dương chưởng môn đa lễ. Bổn vương nghe danh chưởng môn đã lâu, có thể được Chưởng Môn Nhân tương trợ đó là may mắn của bổn vương!"
"Vương gia quá khen, lão phu là người giang hồ lỗ mãng, làm sao có thể giúp được vương gia. . . . . ." Dương Phi Hồng không muốn hắn vừa mở miệng đã nói cái này, trong lòng cũng ngầm lẩm bẩm. Phái Thanh Dương ở dưới sự ủng hộ của Nghệ An vương mới từ từ lớn mạnh , nhưng hôm nay Nghệ An vương bệnh nặng, ông cho là Thanh Dương phái bọn họ liên quan đến chuyện chính trị này rồi, chẳng lẽ những chuyện quan trọng như vậy Nghệ An vương cũng giao cho Dụ Dương vương?
Nguyên Tĩnh Vũ mời ông đi vào, sau đó đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, đuổi hai người thị nữ ra ngoài, lúc này mới híp mắt cười như không cười nhìn ông, lười biếng nói: "Thế nào? Thanh Dương phái chẳng lẽ muốn tách ra thành độc lập hay sao?"
Lời nói đến mức này, Dương Phi Hồng cũng không thể giả vờ hồ đồ được nữa, vì vậy đứng dậy, lạnh lùng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Tách ra hay không tách ra có liên quan đến vương gia sao? Vương gia chúng tôi vẫn còn chưa chết !"
"Thật sự là như vậy?" Nguyên Tĩnh Vũ cười nói, "Thật ra thì Dương chưởng môn phải nói là Vương gia các ngươi vẫn chưa nhường ngôi cho Bổn vương mới đúng! Dương chưởng môn thật sự quan tâm đến bệnh tình của Nghệ An vương sao? Sợ là ước gì hắn chết sớm một chút chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phi Hồng, hắn hận nhất là loại nô tại cắn lại chủ! Dương Phi Hồng có âm thầm gia hại Dật Phi không hắn không rõ ràng lắm, nhưng Thanh Dương phái muốn thừa dịp chủ nhân nhà mình bệnh nặng rút lui ra độc lập một mình.
Dương Phi Hồng không nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ mạnh như thế, vì vậy thúc giục nội lực tản ra sát khí lạnh lùng, đồng thời lạnh lẽo nói: "Thanh Dương phái mấy mươi năm nay đã chịu ân huệ lớn của Nghệ An Vương, nên chỉ nhận việc không nhận người!"
Nguyên Tĩnh Vũ biết hắn không cam lòng, cũng biết sau khi Dật Phi thanh tỉnh chắc chắn sẽ đưa lệnh bài cho mình, nhưng hắn vẫn không thể không ở hiện tại thu phục Thanh Dương phái. Theo lệ thường của đại hội võ lâm, ngày mai tân nhậm Minh Chủ sẽ phải cùng Lục Đại phái Chưởng Môn Nhân cùng nhau tụ hội thương thảo võ lâm sự vụ, đồng thời phát ra minh chủ lệnh đầu tiên.
Nếu nói Minh chủ lệnh này đa phần chỉ là tính chất hình thức cùng khách sáo, nhưng đối với tân nhậm Minh Chủ mà nói lại là rất quan trọng. Có thể lấy được sự ủng hộ thật sự của toàn bộ giới võ lâm nhân sĩ hay không, thông thường đều phải dựa vào minh chủ lệnh đầu tiên này.
Nhưng Khinh Nhan vẫn chưa tỉnh.
Khinh Nhan mặc dù nhận Dương Phi Hồng làm nghĩa phụ, cũng chẳng qua mới mấy ngày, Dương Phi Hồng đến tột cùng là có ý gì, hắn vẫn chưa biết rõ, làm sao có thể tin? Huống chi thân phận vương phi của Khinh Nhan không thể bại lộ. Vì kế hoạch hôm nay chỉ có hắn có thể khống chế Thanh Dương phái, sau đó khiến Chu Tử Ngọc thay thế Khinh Nhan xuất tịch đại hội võ lâm.
Trong lục đại phái, chỉ có người của Thanh Dương phái gặp qua diện mạo thực của Khinh Nhan, huống chi uy tín của Thanh Dương phái cao nhất trong võ lâm, chỉ cần lấy được sự ủng hộ của Dương Phi Hồng, ngày mai kế thay mận đổi đào là có thể thành công.
Nguyên Tĩnh Vũ chậm rãi đi tới trước mặt Dương Phi Hồng, tựa hồ không hề nhận thấy được sát khí nồng đậm tản ra từ trên người ông. Hắn chẳng những không hề thay đổi sắc mặt, ngược lại nhướng mày cười một tiếng nói: "Dương chưởng môn muốn thử qua công phu của Bổn vương sao?"
Vừa dứt lời, Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chóng ra tay. Dương Phi Hồng phản ứng rất nhanh, nhưng không nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ nhanh hơn so với ông, chỉ là một chiêu, Nguyên Tĩnh Vũ liền điểm huyệt đạo của ông.
Dương Phi Hồng khó có thể tin nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, vị Vương gia trẻ tuổi này chỉ là hơn hai mươi tuổi, sao lại có nội lực thâm hậu như thế? Mới vừa rồi hắn tuy là vội vàng ứng chiến, nhưng đã vận dụng tám thành công lực, Nguyên Tĩnh Vũ chẳng những có thể đón nhận, lại còn phản ngược lại làm hắn hắn không đỡ được bị nội thương. . . . . . Công phu như vậy, ở tại võ lâm tuyệt đối là cao thủ số một số hai!
Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt, chậm rãi đi trở về trên ghế của mình ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn Dương Phi Hồng hỏi: "Lấy võ công của Dương chưởng môn, tại sao lại thua trên tay một nữ nhân của Lăng Tiêu các? Chẳng lẽ bởi ông nhìn thấy tiểu cô nương người ta quá xinh đẹp, nên nhất thời mềm lòng? Hay nàng ta đã cho ông lợi ích gì?"
Nghe vậy, Dương Phi Hồng tức giận đến đỏ bừng cả mặt, tức giận nhìn chằm chằm Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Ngươi há có thể vu oan một nữ nhân như thế! Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên, Lăng Nguyệt các chủ mặc dù trẻ tuổi, cũng không kiêu không nóng nảy, võ công cao thì có gì là lạ? Lão phu mặc dù từ trước đến giờ tự phụ, cũng không cuồng vọng. Lão phu cùng Lăng Nguyệt các chủ tỷ võ là võ lâm hào kiệt trong thiên hạ cùng chung chứng kiến , chẳng những lão phu không địch lại Lăng Nguyệt các chủ, Quy Vân bang cùng Ngọc Tuyền sơn trang cũng đồng bị bại dưới tay nàng! Theo lão phu thấy , võ công Vương gia mặc dù cao, cũng chưa hẳn là đối thủ của nàng. . . . . ."
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bộ dáng phẫn nộ của ông, trong lòng cũng rất là cao hứng. Nhưng hắn không hề tỏ ra chút biểu cảm nào, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: "Nghe nói Dương chưởng môn nhận vị tân nhậm Minh Chủ này làm nghĩa nữ, không biết có thật hay không?"
Dương Phi Hồng lúc này là hoàn toàn bị giật mình. Khinh Nhan nhận ông làm làm nghĩa phụ là chuyện vô cùng bí mật, lúc ấy trên các lâu kia, trừ hai cha con ông cùng với Phượng Khinh Trần của Lăng Tiêu các , cũng không có người thứ tư tồn tại. Chuyện này ngay cả nữ nhi của mình ông cũng không nói, Dụ Dương vương sao lại biết được? Cho tới giờ khắc này ông mới cảm thấy vị Dụ Dương vương này sâu không lường được.
Trở thành phiên vương của một cõi, nhưng sao lại có một thân võ công như vậy? Biên cương của Dụ Dương không có võ lâm đại phái, hắn đi đâu tìm được mật thám võ công cao như vậy?
"Hửm? Sao Dương chưởng môn lại không đáp?" Nguyên Tĩnh Vũ cười hỏi.
Dương Phi Hồng dứt khoát ngẩng đầu nhìn nóc nhà, không để ý tới hắn. Cùng lắm thì chết một lần mà thôi! Nhưng ông tin chắc Nguyên Tĩnh Vũ ít nhất sẽ không giết ông tại đây, nếu không hắn ta sẽ giao phó thế nào với Thanh Dương phái?
Nguyên Tĩnh Vũ thấy ông, vẫn như cũ không nhanh không chậm hỏi: "Dương chưởng môn thật sự không muốn Thanh Dương phái tham dự vào cuộc tranh bá của các phiên vương lúc này? Hay đang nghĩ đến chuyện kết hợp với Lăng Tiêu các cùng nhau tương trợ Nam Vương?"
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ông không đáp, không nhanh không chậm hỏi: "Dương chưởng môn thật không muốn Thanh Dương phái tham dự vào chuyện các vương gia tranh bá thiên hạ? Hay là suy nghĩ muốn cùng Lăng Tiêu các tương trợ Nam Vương?"
"Nam Vương?" Dương Phi Hồng bỗng chốc cúi đầu xuống nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, giải thích, "Lăng Tiêu các là người của Nam Vương? Lão phu không tin! Nếu như có Nam Vương tương trợ, Lăng Tiêu các đã sớm thanh danh hiển hách rồi, làm sao lại đợi đến hôm nay? Huống chi, Lăng Tiêu các cũng chỉ là mấy cô gái có chút y thuật mà thôi, sao lại tham dự vào chuyện tranh đoạt thiên hạ tạo sát nghiệt!"
Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng, giống như rất bất mãn: "Dương chưởng môn tại sao lại thay mặt Lăng Tiêu các nói chuyện? Họ ở trong khu vực của Nam Vương, nếu không phải được Nam Vương ủng hộ, một môn phái từ trước đến giờ luôn tránh xa giang hồ làm sao ở trên đại hội võ lâm Nhất Minh Kinh Nhân đoạt lấy vị trí minh chủ?"
Dương Phi Hồng lại ngẩn ra, sau đó nhanh chóng giải thích: "Lăng Tiêu các lấy nữ làm chủ, từ trước đến giờ lòng dạ từ bi, bây giờ nhìn thiên hạ sắp đại loạn, mong muốn các bang phái võ lâm trong giang hồ nảy lòng nhân từ, trong loạn thế cứu dân mà thôi. . . . . ."
"Dương chưởng môn cũng thấy như vậy?"
Dương Phi Hồng bộ mặt chính nghĩa nói: "Đương nhiên. Đại trượng phu sống ở đời, luôn đầy lòng nhân ái, cứu dân là nhiệm vụ, vì thiên hạ tận tâm tận lực!" Ông lại mang theo mấy phần kiêu ngạo khinh thường nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, nói: "Đương nhiên là không phải bán linh hồn mình trở thành ác quỷ có dã tâm tranh đoạt thiên hạ!"
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ông nói hiên ngang lẫm liệt, không khỏi khẽ mỉm cười."Dương chưởng môn thật là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất! Ngài có tấm lòng này, Bổn vương thật bội phục!" Nói xong, hắn đi tới giải khai huyệt đạo Dương Phi Hồng.
Dương Phi Hồng không rõ chân tướng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, không biết rõ tình trạng trước mắt nên quyết định cái gì cũng không nói.
Nguyên Tĩnh Vũ trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, lại giơ tay lên nói: "Dương chưởng môn mời ngồi!"
Dương Phi Hồng khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống. Còn chưa có nói chuyện.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bộ dáng quật cường của hắn, chợt thở dài, nói: " Tình thế hiện tại không cần Bổn vương nói Dương chưởng môn cũng rõ ràng, Lục Đại môn phái võ lâm mặc dù không có xác định rõ chuyện các vương gia đang tranh quyền đoạt bá, nhưng sau lưng môn phái không có ai ủng hộ?"
Dương Phi Hồng lắng xuống, mặc dù vẫn không hiểu Nguyên Tĩnh Vũ rốt cuộc muốn nói gì, nhưng không cách nào bỏ qua lời này của hắn. Thanh Dương phái của bọn họ là Nghệ An vương nâng đỡ, Minh Kiếm sơn trang là Giang Việt vương ở sau lưng ủng hộ, Tuyết Sơn Phái sau lưng là Hà Tây vương, Quy Vân Bang cùng phái Tiêu Dao đều có rất nhiều đệ tử nhập vào Nam Vương, chỉ có Ngọc Tuyền sơn trang từ trước đến giờ độc lập. Lăng Tiêu các mặc dù ở Giang Nam, nhưng không có nghe nói họ cùng Nam Vương có quan hệ. . . . . .
Nguyên Tĩnh Vũ không chút hoang mang uống một ngụm trà, an nhàn nói: "Dương chưởng môn, ngài nếu thật sự lo lắng cho thiên hạ, không ngại suy nghĩ làm cách nào cứu vớt thiên hạ chứ?"
". . . . . ." Dương Phi Hồng há miệng, cũng không dám nói. Như thế nào mới có thể giải cứu thiên hạ vạn dân? Đương nhiên chỉ có bình định thiên hạ! Thế nhưng làm sao có thể bình định? Bảy đại vương gia, ai không muốn tranh Đoạt Thiên hạ? Người nào vừa thật thà lại chỉ lo nghĩ thiên hạ? Hôm nay là Nghệ An vương, thân thể từ trước đến giờ không tốt, được dân chúng nhất trí ủng hộ kính yêu, nhưng cũng là sát phạt vô tình, tuyệt đối không phải là người nhân từ!
Những vương gia cao cao tại thượng kia làm sao có thể tin?
"Tất cả mọi người không tin, Dương chưởng môn tin tưởng ai? Chính ngài sao?" Nguyên Tĩnh Vũ kịp thời đánh thức ông "Nếu là thật một lòng vì dân, chỉ có nhanh chóng bình định thiên hạ. Cũng chỉ có thiên hạ thống nhất, mới không có chiến tranh, dân chúng mới có thể dẹp yên. . . . . . Nếu là bổn vương chính là dùng tốc độ nhanh nhất, ít nhất hy sinh đổi lấy thiên hạ yên bình!"
Dương Phi Hồng kinh ngạc mà nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, giờ phút này Dụ Dương vương thật đúng là có mấy phận từ bi. Nhưng nhớ tới cuộc chiến Yên Lĩnh cách đây không lâu, Dương Phi Hồng rất nhanh tỉnh ngộ lại. Nguyên Tĩnh Vũ cho tới bây giờ không phải là người nhân từ a!
Dương Phi Hồng không nói, Nguyên Tĩnh Vũ lại tự tin cười một tiếng, nói: "Dương chưởng môn vì sao thủy chung không chịu thừa nhận đây? Trừ tương trợ Bổn vương thống nhất thiên hạ, ngài còn có lựa chọn khác sao?"
Dương Phi Hồng nhìn nụ cười tự tin của Nguyên Tĩnh Vũ, có chút rung động, nhưng trong lòng lại do dự. Nếu là trước đây, hắn rất là cao hứng khi tìm được một chủ tử cường thế như vậy, người cũng không tính là quá xấu. Nhưng hôm nay hắn đã không phải là người đó, hắn tìm được nữ nhân hắn yêu, bọn họ rất nhanh có thể gặp nhau, rất nhanh là có thể gần nhau rồi. . . . . .
Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt nhìn Dương Phi Hồng vẫn đang đấu tranh như cũ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cho hắn một viên thuốc kích thích. Hắn thong thả ung dung nói: "Nếu chuyện Dương chưởng môn nhận các chủ Lăng Tiêu các làm nghĩa nữ truyền khắp giang hồ, không biết mọi người sẽ nghĩ sao?"
"Ngươi. . . . . ." Dương Phi Hồng thiếu chút nữa bổ nhào qua đánh hắn. Hắn thật muốn một đao giết Nguyên Tĩnh Vũ! Thật là một tên hèn hạ tiểu nhân!
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Dương Phi Hồng tức giận, mắt ông đỏ lên, nắm chặt quả đấm, lại vui vẻ cười cười, vẫn không nhanh không chậm nói: "Kẻ làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, Dương chưởng môn không biết? Vì đạt được mục đích, lợi dụng một chuyện nhỏ như vậy cũng không đáng để chỉ trích chứ?"
"Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào?" Dương Phi Hồng không biết mình đang giận cái gì, Vương gia nào không phải như thế? Nhưng hắn chính là tức giận! Xem ra lời đồn thiên hạ về hắn là người ôn hòa, tốt bụng không hẳn là đúng, mà chính xác là một tên tiểu nhân hèn hạ!
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ cười gật đầu một cái, nâng chung trà lên lại uống một hớp, thật giống như chợt nhớ tới cái gì lại bổ sung một câu: "Dĩ nhiên, Bổn vương cũng có nguyên tắc. Đối với người nào sử dụng thủ đoạn gì. . . . . . Dương chưởng môn mặc dù là đại trượng phu hảo hán, lại phản bội Nghệ An vương, cho nên. . . . . ."
Nhắc tới Nghệ An Vương Dương Phi Hồng liền đuối lý, tự nhiên im lặng.
"Như thế nào? Dương chưởng môn, nghĩ xong chưa?" Nguyên Tĩnh Vũ hỏi đến cùng. Vốn là nên cho Dương Phi Hồng thời gian suy nghĩ, nhưng là hắn không có thời gian a! Ngày mai Chưởng Môn Nhân của Lục Đại môn phái sẽ tụ họp thảo luận chuyện Lăng Tiêu các lần dầu tiên làm Minh chủ.
Nghĩ đến Dịch Khinh Nhan, nghĩ đến Lăng Tiêu các, nghĩ đến nhiều năm không thấy Mục Vũ Phỉ, Dương Phi Hồng quỳ một chân trên đất nói: "Dương Vinh nguyện vì Dụ Dương vương ra sức!"
Nguyên Tĩnh Vũ nghe ra ý tứ của ông, miệng ông nói Dương Vinh mà không phải Thanh Dương phái, nhưng ít ra có thể giải quyết vấn đề ngày mai rồi. Nghĩ đến Dương Phi Hồng cương nghị như thế, là một trang anh hung hào kiệt lại bị mình dồn đến đây, trong lòng hắn cũng không có vẻ đắc ý, ngược lại có chút bi ai . Duy nhất một phần vui sướng cũng bởi vì Khinh Nhan, nhìn dáng dấp Dương Vinh thật rất quan tâm nghĩa nữ nàng đấy. Điều này làm cho hắn không hiểu, thậm chí còn có chút ghen ghét. Chẳng lẽ lão đầu tử này cũng động lòng coi trọng vương phi của hắn rồi hả ?
"Dương chưởng môn xin đứng lên!" Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút, rất nhanh khôi phục lại tinh thần, tự tay đỡ Dương Phi Hồng đứng dậy. Hắn chợt nghĩ đến, Khinh Nhan không phải là người tùy tiện như vậy, làm sao sẽ vô duyên vô cớ bái một người mới gặp hai ba ngày làm nghĩa phụ? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì? Nếu Dương Vinh bảo vệ nàng như thế, nàng cũng có thể thật lòng coi hắn như phụ thân đối đãi, nếu sau này nàng biết mình thừa dịp nàng hôn mê bất tỉnh khi dễ nghĩa phụ nàng. . . . . .
Dương Phi Hồng nén một bụng khí đứng lên, thấy thần sắc Nguyên Tĩnh Vũ có chút ngoài ý muốn. Hắn cho rằng mình có thể nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Nguyên Tĩnh Vũ, ít nhất cũng là tự tin, lại không nghĩ tới mặc dù Nguyên Tĩnh Vũ vẫn nhàn nhạt cười nhu cũ, nhưng nụ cười lại có mấy phần khổ sở.
"Không biết Vương gia có gì phân phó?" Dương Vinh cũng là người thông minh, Nguyên Tĩnh Vũ rất nhanh có thể danh chánh ngôn thuận đem Thanh Dương phái vào dưới trướng của hắn, vì sao lại gấp gáp như vậy? Nhất định là có việc gấp hiện tại cần hắn đi làm ngay lập tức.
"Mời ngồi!" Nguyên Tĩnh Vũ đưa tay mời hắn ngồi xuống, rồi hướng ra cửa nói, "Người tới, đổi trà! Đem điểm tâm lên!"
Rất nhanh hai thị nữ mới tới tiến vào, một bưng trà, một bưng điểm tâm.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn vẻ thùy mị của hai người cũng không tầm thường, mà căn bản Dương Vinh không nhìn lấy một cái. Hắn nghĩ có lẽ mình thật sự là tiểu nhân. Hai người thị nữa vừa xoay người đến cửa, hắn chợt bắn ra hai đạo Lăng Không kiếm khí, điểm huyệt ngủ của hai tỳ nữ kia.
Dương Vinh nhìn hai người tỳ nữ yếu đuối ở cửa ra vào, nghi ngờ nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, trong lòng thật là khiếp sợ. Hắn không nghĩ tới nội công của Nguyên Tĩnh Vũ đã đạt tới Lăng Không điểm huyệt.
"Dương chưởng môn, mời đi cùng bổn vương." Nguyên Tĩnh Vũ đi vào nội thất, mở ra một cơ quan, trực tiếp đi vào mật thất dưới đất.
Dương Phi Hồng mặc dù không hiểu nhưng vẫn đi theo.
Mật thất này không lớn, dáng vẻ không khác biệt lắm với thư phòng bên trên, bên trong không có dâng hương, cũng không có dạ minh châu chiếu sáng. Nguyên Tĩnh Vũ đốt một cây nến lên, mượn ánh sang này Dương Phi Hồng mới nhìn rõ được mật thất này. Bố trí cực kỳ đơn giản, có một chiếc bàn, phía sau có một chủ vị, phía dưới hai cái ghế, mấy tờ kỷ án, giống như là phòng nghị sự bí mật.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bụi bậm trên bàn, khẽ cười nói: "Lần đầu tiên bổn vương sử dụng đến chỗ này! Hơi đơn sơ một chút, mong tiền bối bỏ qua." Nói xong hắn dùng ống tay áo phất bụi bặm trên ghế xuống rồi ngồi lên.
Dương Phi Hồng cũng không để ý đến những chuyện này, chọn một cái ghế gần đấy ngồi xuống. Trong lòng thật sự không hiểu tại sao Nguyên Tĩnh Vũ dễ dàng tin hắn nhanh như vậy, tại sao dẫn hắn tới mật thất, quỷ dị nhất chính là đến nơi này hắn gọi mình là"Tiền bối" !
"Mời tiền bối tới nơi này là có hai chuyện cần thương lượng." Nguyên Tĩnh Vũ nói, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc.
Dương Phi Hồng cũng bình tĩnh, ngưng thần nghe hắn nói.
"Đầu tiên là ngày mai là ngày hội nghị thường kì của võ lâm Lục Đại môn phái cùng Minh Chủ , không biết Dương tiền bối có tính toán gì không?"
Dương Phi Hồng khẽ cau mày: "Hôm nay Minh Chủ là các chủ Lăng Tiêu các, dĩ nhiên là do nàng đề suất, sau đó mọi người thảo luận."
"Ngày mai nàng không đi được!" Nguyên Tĩnh Vũ trực tiếp nói, "Dương chưởng môn hẳn đã nghe được tin tức?"
"Uhm. . . . . . Nghe nói ngày hôm trước bị thương, vẫn còn hôn mê. . . . . ." Hắn là muốn đi thăm nàng, nhưng bị người ta nhẹ nhàng từ chối. Hắn lúc này mới nhớ tới, Dịch Khinh Nhan nhận hắn làm nghĩa phụ, chuyện nàykhông có truyền ra ngoài, Phượng Khinh Trần là người duy nhất biết chuyện, lại không thấy tung tích hắn đâu.
"Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu các tham gia hội nghị thường kỳ Lục Đại môn phái, lại còn là người đứng đầu, họ nhất định sẽ không buông tha cơ hội này . Bổn vương nghe nói Dung Nguyệt Các chủ khi xuất hiện tại đại hội võ lâm đều che mặt , trong Lục Đại môn phái, chỉ có tiền bối đã thây dung mạo thật của nàng, mà Thanh Dương phái lại cùng Lăng Tiêu các giao hảo, có thể họ sẽ dùng kế thay mận đổi đào mà tính toán. Nhưng vì không muốn làm cho các phái chú ý tới sẽ phải chọn người không quá nổi danh." Nguyên Tĩnh Vũ phân tích nói.
Dương Phi Hồng gật đầu một cái: "Không biết Vương gia muốn lão phu làm như thế nào? Vạch trần họ? Hay là mượn cớ này để uy hiếp?"
Nguyên Tĩnh Vũ nghe hắn suy đoán như thế, trong nội tâm cười khổ, nhưng trên mặt không đổi sắc nói: "Nếu Bổn vương đoán không sai, tối nay họ sẽ tìm tiền bối thương nghị. Ngài chỉ cần đáp ứng bọn họ, còn có thể giúp họ một tay, giống như đề cử một người thay nàng làm Minh Chủ."
Dương Phi Hồng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại giật mình. Hắn không thể không nghi ngờ Nguyên Tĩnh Vũ dụng tâm.
Sau đó hai người thương lượng chuyện Minh chủ ngày mai.
Nguyên Tĩnh Vũ muốn tất cả môn phái võ lâm đều không tham dự chuyện tranh giành thiên hạ, như vậy cũng phù hợp với phong cách xử sự của Lăng Tiêu cácc. Nhưng Dương Phi Hồng lại lắc đầu, nói võ lâm mặc dù không liên quan đến việc chính trị, nhưng chỉ là bên ngoài. Dù sao dân không cùng quan đấu, ở trên địa bàn của họ, nếu như muốn phát triển, thì không thể đắc tội Vương gia nơi đó, bằng không tự chịu diệt vong. Như vậy không thiết thực, Minh Chủ nói ra ngoài cũng sẽ không có người tuân thủ.
Nguyên Tĩnh Vũ tự nhiên biết chuyện này là không thiết thực, nhưng nếu không tương khởi điểm lấy chút cao, nơi nào còn có lui về phía sau dư âm , cũng không lộ ra "Thành ý" của mình .
Kết quản cuối cùng là Lăng Tiêu các tận lực đưa ra các nguyên tắc xử sự, đề nghị nhân sĩ võ lâm nên nhân ái vì dân, trừ bạo an dân. Tất cả quyền sở hữu giang hồ các môn phái địa phương bị các vương gia chiêu nạp là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng nên có hạn và có nguyên tắc, không thể tổn thương dân chúng vô tội. Kết quả cuối cùng đúc lại trong chữ: hiệp nghĩa dựng thân, trừ bạo an dân, mặc dù đều vì mình chủ, nhưng Đại Ái vu tâm.
Giải quyết chuyện thứ nhất, Nguyên Tĩnh Vũ lại nói chuyện thứ hai."Bổn vương hi vọng trong thời gian ngắn nhất có thể diệt trừ Thiên Nhất Giáo chủ! Dương chưởng môn ngài trở về suy nghĩ một kế hoạch chu đáo, tối nay có thể cùng Lăng Tiêu các thương lượng một chút, tối mai chúng ta sẽ quyết định kế hoạch này."
Dương Phi Hồng khiếp sợ nhìn chằm chằm Nguyên Tĩnh Vũ, thầm nghĩ: Trên đời này còn có chuyện hắn không biết sao?
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ra suy nghĩ của hắn, cho hắn câu giải đáp diệt bỏ nghi ngờ: "Bổn vương mấy ngày trước ở Yên Lĩnh, Yến vương từng phái Thiên Nhất Giáo chủ dẫn người tới ám sát, Bổn vương mặc dù có chuẩn bị, nhưng vẫn để cho hắn chạy thoát. Hắn chỉ có một người mà có thể đánh bại hơn trăm người thị vệ tinh nhuệ, trong đó có một nửa đều là huynh đệ đi theo ta nhiều năm. . . . . ."
Dương Phi Hồng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Thiên Nhất Giáo chủ lại là người của Yến vương.
Nguyên Tĩnh Vũ thở dài, tiếp tục nói: "Bọn họ cũng rất trẻ, là sau khi ta kế vị chiêu nạp bọn họ, võ công cũng là tự ta chỉ bảo, miễn cưỡng xem như đệ tử của ta. . . . . ."
Dương Phi Hồng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ thâm trầm bi thống, bất giác có chút xúc độnh. Không ngờ này Dụ Dương vương lại là người trọng tình trọng nghĩa như thế. Nghĩ đến Thiên Nhất Giáo chủ uy hiếp Lăng Tiêu các, hắn lập tức quyết định sẽ nghĩ biện pháp nhanh nhất diệt trừ Thiên Nhất Giáo Chủ.
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái, dáng vẻ rất là vui mừng, còn nói: "Nếu cần giúp đỡ tiwwfn bối cứ nói, Bổn vương cũng có thể tự thân động thủ ."
Dương Phi Hồng cho tới giờ khắc này mới có chút kính nể Nguyên Tĩnh Vũ. Một Vương gia, vì thuộc hạ báo thù, biết rõ võ công của Thiên Nhất Giáo chủ sâu không lường được hoàn nguyện ý tự mình lâm vào nguy hiểm. . . . . .