Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

chương 3: đông phương bất bại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đan Vô Ngân liền theo chân Đại tổng quản đi tới nội viện của giáo chủ.

“Giáo chủ, đây là tiểu tử nhà Đan Hoành.” Đại tổng quản cúc cung hành lễ.

Đại tổng quản vốn là lão thần theo chân Đông Phương Bất Bại từng bước một từ tầng chót nhất bò lên đến vị trí hôm nay, trước giờ lão vẫn rất quan tâm đến tiểu hài tử trầm mặc cần cù kia, cũng chính vì thế mà Đông Phương Bất Bại đối xử với Đại tổng quản vẫn luôn rất tôn kính, chỉ dựa vào một câu nói của Đại tổng quản, đệ nhất cao thủ giang hồ liền tăng thêm chút quan tâm trong ánh nhìn lướt qua người Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân hôm nay mặc một thân trường bào đạm thanh sắc (Mèo: sao anh nào muốn tỏ ra quân tử mặc quần áo cứ không trắng thì xanh nhỉ? cảm giác rất “thanh bạch” à? Nghe có vẻ rất giống cải trắng), chất vải và kiểu dáng đều rất thông thường, tóc là lúc sáng sớm Phân Phân hỗ trợ vấn một kiểu tóc rất lưu hành hiện thời, chỉ như thế không ngời lại khiến Đan Vô Ngân có chút cảm giác siêu phàm thoát tục.

“Ừ, không sai, để hắn lưu lại đi.” Đông Phương Bất Bại cũng không có quá mức lưu ý, tùy tiện phân phó

Tại lúc Đông Phương Bất Bại quan sát Đan Vô Ngân, đồng thời Đan Vô Ngân cũng quan sát Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại hiện tại đã tu luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》đến mức đại thành, nói cách khác Y hiện tại cũng đã làm xong một bước quan trọng kia, vì lý do đó, màu sắc trang phục của Đông Phương Bất Bại hiện tại có chút thiên hướng sáng sủa. Hôm nay Đông Phương Bất Bại mặc một bộ hồng sắc y trang khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ nhẹ mang đôi phần diễm lệ. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân vừa mới rời giường, mái tóc dài đen nhánh cũng không có vén lên chỉ là tùy ý để rối tung trên vai, khiến Y càng tăng thêm vài phần lười nhác.

Không dấu vết thu hồi ánh mắt quan sát, Đan Vô Ngân học theo lễ nghi của Đại tổng quản cúi người cáo lui.

Đông Phương Bất Bại có chút suy nghĩ nhìn bóng lưng Đan Vô Ngân, lá gan người này rất lớn.

Đi khỏi nội viện của Đông Phương Bất Bại, Đại tổng quản biểu tình hòa hoãn hiền lành hơn hẳn, “Vô Ngân, từ hôm nay trở đi ngươi chính là tổng quản của giáo chủ rồi, ngày thường nhất định phải cẩn thận hầu hạ giáo chủ, hiểu chưa?”

“Vô Ngân đã hiểu.” Đan Vô Ngân đối với trưởng bối luôn luôn cung kính.

“Tốt lắm, hiện tại ngươi theo ta đi tiếp quản sổ sách của nội viện, sau này chi dùng của giáo chủ và phu nhân đều do ngươi chưởng quản, phải thật cẩn thận.” Đại tổng quản đối với tên tiểu bối Đan Vô Ngân này rất là thoả mãn, bởi vậy giao phó cũng kỹ lưỡng hơn rất nhiều.

Sau khi nhìn qua sổ sách, Đan Vô Ngân có chút nhíu mày.

Làm trưởng tử Đan gia, Đan Vô Ngân cũng là người trông coi toàn bộ đại quyền, đối sổ sách sự vụ tự nhiên không xa lạ gì, nhìn trương mục do tiền nhiệm tổng quản lưu lại Đan Vô Ngân rất bất đắc dĩ, thật là một lỗ thủng lớn mà…

Nhật Nguyệt thần giáo cơ cấu khổng lồ, cửa hàng sinh ý ở các nơi và những thứ linh tinh cũng rất nhiều, mà một phần trên tay Đan Vô Ngân là phân lệ thuộc về giáo chủ, tự nhiên là những gì tốt nhất.

Thế nhưng, những cửa hàng vốn nên có thu nhập khả quan lại khó khăn lắm mới có thể quân bình thu chi, cơ bản không có chút lợi nhuận nào. Trong lòng hắn có chút nổi giận, người này cũng quá lớn gan!

Những việc này thực ra giáo chủ cũng phải có trách nhiêm, cư nhiên một lỗ thủng lớn như thế cũng không hề chú ý. Chẳng lẽ đây là đặc tính xem nhẹ vật ngoài thân của những cao thủ giang hồ trong truyền thuyết?

Hít sâu một hơi, nỗ lực dằn xuống sự bất mãn trong lòng, Đan Vô Ngân bắt đầu cẩn thận chỉnh lý sổ sách, ý thức trách nhiệm trời sinh khiến hắn nhịn không được muốn xen vào cái việc hư nát này mà.

Kết quả là, Đan tổng quản nhận nhiệm ngày đầu tiên đã bắt đầu cuộc sống khổ sai không thấy điểm cuối.

Rất nhanh liền đến giờ cơm trưa, Đan Vô Ngân mang theo cái đầu ẩn ẩn đau đớn lắc lư đi về hướng trù phòng.

Trù nương từ sớm đã đợi Đan Vô Ngân đến phân phó chuẩn bị cơm cho giáo chủ.

“Ngô đại nương, người cũng biết ta ngày hôm nay mới vừa nhậm chức, đối với thói quen của giáo chủ còn nhiều thứ không hiểu rõ, nếu như ta làm sai thỉnh Ngô đại nương giúp ta để ý.” Đan Vô Ngân ôn hòa nói.

“Tổng quản yên tâm, ta sẽ tận trách.” Ngô đại nương nhanh chóng vỗ ngực biểu thị trung tâm, sau đó thật sự tự mình phụ trách.

Nghe Ngô đại nương báo xong thực đơn dự trù ngày hôm nay của giáo chủ, Đan Vô Ngân có chút đau đầu.

“Ngô đại nương, mấy phu nhân từng cho người đến đây?” Tất cả các món đều có tác dụng tráng dương.

Ngô đại nương sửng sốt thu lại sự khinh thường đối với Đan Vô Ngân, “Đúng vậy, đại nha hoàn của Tuyết phu nhân và Thi Thi phu nhân đều có ghé qua, nói là các phu nhân lo lắng gần đây giáo chủ công vụ bề bộn quá mức mệt nhọc, bảo ta thay giáo chủ chuẩn bị một ít thuốc bổ.”

“Thu hết lại đi, giáo chủ thần công cái thế, đâu phải dùng tới những … thứ này.” Sợ là càng ăn hỏa khí càng lớn a.

Ngô đại nương có chút khó xử, “Đan tổng quản, đây là phu nhân…”

“Ngô đại nương yên tâm, phu nhân có hỏi tội cũng là do Vô Ngân chịu trách nhiệm.” Nụ cười trên mặt Đan Vô Ngân hoàn toàn không thay đổi nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến Ngô đại nương nhận ra thượng cấp trực tiếp của mình là Đan Vô Ngân chứ không phải bảy vị phu nhân trong hậu viện.

“Được rồi, tất cả nghe theo lời Đan tổng quản phân phó.” Dù có thế nào cũng không đến phiên mình bị mang ra khai đao.

“Ừ, chỉ như vậy thôi, nhờ mọi người nhanh tay một chút, thời gian đã không còn sớm.” Đan Vô Ngân gật đầu, dự định quay về thay bộ quần áo khác, một hồi còn phải đi hầu hạ giáo chủ dùng cơm.

Đợi Đan Vô Ngân thay y phục lại qua loa dùng một vài thứ lấp bao tử xong thì cũng vừa lúc Ngô đại nương gọi người tới báo cơm trưa đã sẵn sàng, hỏi hắn lúc nào có thể mang thức ăn lên.

Đan Vô Ngân sau khi sai người trả lời liền quay trở về nội viện, hắn đi vào trong sân, khi cách cửa lớn vài bước thì dừng chân dồn khí đan điền, “Giáo chủ, hiện tại đã có thể dùng cơm?”

Thanh âm của Đông Phương Bất Bại trong phòng vọng ra không lớn nhưng phảng phất vang ở bên tai, “Truyền đi.”

Mang theo một đám nha hoàn cầm mâm thức ăn, Đan Vô Ngân đi vào phòng.

Đông Phương Bất Bại đã ngồi xuống trước bàn ăn.

Tiếp nhận khăn tay nóng Đan Vô Ngân đưa qua, Đông Phương Bất Bại tùy ý xoa xoa tay, nói: “Chia thức ăn.”

Đan Vô Ngân sửng sốt, Đại tổng quản cũng không nói mình còn có bổn phận chia thức ăn nha, nhìn những người khác một chút, không hổ là thuộc hạ của Đông Phương Bất Bại, mỗi một người đều mặt không đổi sắc.

“Dạ, giáo chủ.” Không có biện pháp, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Đan Vô Ngân từ nhỏ đã phải chiếu cố người khác, lúc nhỏ chiếu cố bà nội có xu hướng trở thành lão ngoan đồng, sau tới chiếu cố phụ thân tính tình tùy tiện, lúc cha mẹ mất sớm lại tiếp tục chiếu cố đệ muội, bởi vậy đối với một mặt chia thức ăn này vẫn là rất có kinh nghiệm.

Đầu tiên là cấp Đông Phương Bất Bại gắp một đũa hoàng qua (dưa leo), vị đạo nhẹ nhàng khoan khoái.

Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm hoàng qua nhíu nhíu mày, ăn.

Sau đó gắp cùng nơi hồng thiêu nhục (thịt kho tàu), béo mà không ngán.

Đông Phương Bất Bại ăn rất sảng khoái.

Sau đó là vài miếng măng trúc xào, giòn mà không cứng.

Đông Phương Bất Bại giương mắt liếc nhìn Đan Vô Ngân, Đan Vô Ngân mỉm cười, ăn.

Mấy khối sườn xào chua ngọt (đường thố bài cốt???).

Phóng vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt.

Nga, hiểu, giáo chủ là động vật ăn thịt nha.

Nhìn Đan Vô Ngân đũa tiếp theo định gắp nấm xào cải thìa, Đông Phương Bất Bại có chút tức giận, “Đan Vô Ngân.”

Để đũa xuống, lui ra phía sau hai bước, cúi đầu, “Giáo chủ.”

Nhìn Đan Vô Ngân một dạng ung dung bình thản, Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên không phát được lửa giận, thế nào phát, nói với hắn bản thân không thích ăn thức ăn chay, là y kén ăn?

Trong ngực hừng hực lửa giận không ngừng thiêu đốt, miệng lại không thể mắng, điều này làm cho Đông Phương Bất Bại rất là phiền muộn, “Bản tọa muốn nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi.”

Nhìn một chút trên bàn có vài món còn chưa động tới, trước mặt Đông Phương Bất Bại cũng còn lại hơn phân nửa thức ăn, Đan Vô Ngân nhẫn, lại nhẫn…,không thể nhẫn được nữa.

Quỳ xuống, “Giáo chủ, buổi chiều có chưởng môn Đường môn, Ngũ Độc đến triều bái, thỉnh giáo chủ nghĩ lại.” Ý tứ là, buổi chiều còn muốn gặp khách, ngươi ăn no cho ta.

Đông Phương Bất Bại trầm mặc, “Ngươi muốn chết sao?”

“Không muốn.” Dứt khoát.

Đông Phương Bất Bại từ khi lên làm giáo chủ chưa bao giờ có người dám làm trái ý, cảm giác mình muốn tự do ăn một bữa cơm, ăn cái gì, có ăn hay không cũng không được khiến cho Đông Phương Bất Bại thật sự nổi giận.

“Chuyện của bản tọa không tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân, lui ra, sau này không cần ngươi tới hầu hạ dùng cơm nữa.” Nếu không phải nhìn mặt mũi của Đại tổng quản và Đan Hoành bản tọa nhất định phải để cho cái kẻ to gan lớn mật này trả giá thật lớn! (Ám dạ: Giáo chủ, ngươi sẽ hối hận!)

Đan Vô Ngân cười khổ, trong ánh mắt hoặc là đồng tình hoặc là nhìn có chút hả hê của mọi người lui ra, thực sự là tự tìm, rõ ràng nói phải khiêm tốn, kết quả làm “bảo mẫu” nhiều năm như vậy đã thành thói quen vẫn là không thể nhịn xuống...

Quên đi, dù sao bản thân cuối cùng cũng phải ly khai, nếu thật muốn phải sớm chiều ở chung, nhỡ đâu bồi dưỡng được cảm tình sợ rằng đến lúc phải ra đi lại lưu luyến, hiện tại chỉ cần làm thật tốt trách nhiệm của mình là được. Lắc đầu khẽ thở dài, ta cứ trở về cùng mớ sổ sách tương thân tương ái là được rồi.

Đan tổng quản nhậm chức ngày đầu tiên đã thất sủng, tin tức này trong vòng nửa ngày truyền khắp từ trên xuống dưới Nhật Nguyệt thần giáo, khiến những kẻ đã từng đố kỵ sự may mắn của Đan Vô Ngân đều nhếch miệng cười không ngừng.

Dương Liên Đình cũng là một trong số đó.

Phụ thân của Dương Liên Đình, Dương An cũng chính là tổng quản tiền nhiệm, trong một lần xuất giáo chọn mua vật phẩm bị Đồng Bách Hùng phát hiện tham ô ngân lượng ăn tiền hoa hồng, trong lúc tranh cãi lại không may bị Đồng Bách Hùng nhỡ tay đánh chết.

Dương Liên Đình liền cứng rắn lôi kéo Đồng Bách Hùng đến chỗ của Đông Phương Bất Bại yêu cầu lấy lại công đạo, Đông Phương Bất Bại làm sao không biết Dương Liên Đình nhỏ mọn, Dương An tham ô công khoản vốn án theo giáo quy phải xử tử, thế nhưng Đồng Bách Hùng lại đánh chết người trước khi có quyết định xử phạt tự nhiên cũng là sai lầm. Dương Liên Đình chính là nắm chặt điểm này mà tranh thủ lợi ích.

Đồng Bách Hùng đối với Đông Phương Bất Bại vừa có đại ân vừa là huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử, tự nhiên không thể để cho Đồng Bách Hùng chịu xử phạt, hơn nữa lúc đó y đang chuyên tâm vào tu luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》 thực sự không muốn phân tâm đến loại việc nhỏ vụn vặt này, vì vậy sảng khoái để Dương Liên Đình tạm thời tiếp nhận công việc của Dương An, làm một tổng quản tạm quyền.

Dương Liên Đình sau khi nhận được công việc béo bở này, cả ngày chỉ tay năm ngón khoa tay múa chân với đám giáo chúng, huynh đệ trong giáo bởi vì thấy gã là người làm việc bên cạnh giáo chủ nên có giận cũng không dám nói gì.

Thẳng đến sau này Đan Hoành vi giáo hi sinh, Đông Phương Bất Bại bởi vì nguyện vọng của Đan Hoành mới đón Đan Vô Ngân đến Hắc Mộc Nhai, Đại tổng quản lại vì một điểm tư tâm mà an bày hắn trở thành tổng quản nội viện, một cước đạp Dương Liên Đình xuống phía dưới.

Dương Liên Đình thấy món lợi thuộc về mình lại bị một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ đoạt đi, tức giận đến giơ chân, nhưng ngại vì phía sau Đan Vô Ngân là Đại tổng quản và Đông Phương Bất Bại, chỉ đành phải tự đâm người giấy nguyền rủa trong lòng mà thôi.

Không nghĩ tới, Đan Vô Ngân lại là một kẻ không có bản lãnh, mới ngày đầu tiên đã chọc giận giáo chủ, lại suy nghĩ một chút, giáo chủ trước kia đã rất hài lòng với sự hầu hạ của mình (Ám dạ: Kỳ thực giáo chủ là đang mặc kệ hắn). Dương Liên Đình nghĩ rằng bảo tọa tổng quản ngoài bản thân ra chẳng còn ai xứng đáng, lại nghĩ đến mối hận trước đây với Đan Vô Ngân, liền lập tức muốn chạy tới bỏ đá xuống giếng.

Đan Vô Ngân đang ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện tâm pháp, lại nghe bên ngoài truyền đến thanh âm cãi nhau của Phân Phân và một người đàn ông xa lạ, Đan Vô Ngân nhíu mày, Phân Phân đã biết mình thích sự thanh tĩnh, làm sao có thể tạo ra âm thanh lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?

Sợ Phân Phân là một cô nương sẽ bị ức hiếp, Đan Vô Ngân chỉnh sửa lại y phục một chút rồi đi ra ngoài.

Phân Phân hai tay chống nạnh, đỏ mặt tía tai cùng một bạch y nam tử đòi cái gì, mà bạch y nam tử lại vẻ mặt ngạo mạn có vẻ khinh thường.

“Phân Phân, xảy ra chuyện gì?”

Truyện Chữ Hay