Sau khi tiết 4 kết thúc, giữ đúng lời hứa tôi và Miyama đi tới căng tin cùng nhau. Cậu ta không chút do dự gọi ngay cho mình một suất đặc biệt cà ri thịt cốt lết
(giá 1000 yên).
Lỡ hứa rồi. Đừng than thở, không thể mới đúng.
Có là otaku lập dị cỡ nào, thì tôi vẫn còn lòng tự trọng của thằng đàn ông.
Không đời nào khẩu phần cà ri cốt lết ở trường lại có thể nhiều đến thế…
Vừa nghĩ dứt cái, một suất cà ri cốt lết khổng lồ được mang ra từ quầy, nó chất đầy cơm trắng và 8 miếng thịt heo dày cộp cùng nước sốt cà ri thơm lừng tràn gần như ra ngoài mép đĩa.
Hình như phần cơm này có vẻ hơi to quá. Mới nhìn tôi đã thấy no rồi.
Trông còn khó tiêu luôn ấy chứ.
Chắc hôm nay đá một phần cơm nắm thôi là đủ…
Đủ cho cả cái ví trong quần luôn.
Miyama và tôi mang bữa trưa của mình tới ngồi đối diện nhau.
Ăn trưa cùng Miyama Airi… Là tôi của hai hôm trước chắc chẳng tin một việc như vậy sẽ xảy ra.
Mặc dù đã là lần thứ 2 tôi ngồi đối diện với cậu ta trong vòng hai ngày đổ lại, nhưng dù nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, phải công nhận nhan sắc của Miyama đạt tới bằng đại học Tokyo, còn vòng một thì ngang trình Harvard thật.
Với cả suốt từ cấp hai đến giờ, kẻ hướng nội như tôi mới lại có dịp được ăn trưa cùng con gái. Cảm giác bồn chồn khó tả thật đấy….
Phải để ý tới cách ăn uống mới được.
“Hôm nay được cậu mời ăn thế này, cảm ơn rất nhìu! Món ăn có hơi đắt tiền nên thông cảm nhá”
“Không sao đâu, coi như tôi trả ơn ngày hôm qua…”
“Ryouta ăn mỗi miếng cơm nắm đó thui à?”
“Ừ tại tôi ăn ít mà”
Thực ra là chỉ còn đủ tiền mua một phần cơm nắm, nhưng đành chấp nhận vậy.
“Ryouta thật thà nhỉ”
“Thật thà? Tôi á?”
“Phải, tại Airi không nghĩ cậu thật sự sẽ khao Airi đâu. Hôm qua định nói chơi thôi à”
Cậu ta không tin tôi kìa.
Otaku thì okatu, tôi vẫn biết giữ lời hứa chứ bộ.
“Nè, tui để ý nãy giờ rồi...”
“Sao?”
“Chúng mình bị theo dõi à?”
Tôi nhìn xung quanh thì thấy đúng như cậu ta nói, có vài đứa con trai đang nhìn với thái độ ghen ăn tức ở.
“Thằng cha kia là ai vậy? Lớp nào thế?”
“Ở riêng với Miyama Airi... ghen tị quá đi”
“Ôi không, Airi-chan đáng yêu của tôi... Ôi...”
Thôi bỏ đi, chuyện như cơm bữa luôn rồi.
Miyama không biết thôi, chứ cậu ta nổi tiếng khác gì idol đâu, thậm chí còn có fan ở khắp trường luôn kìa. Một idol mà dùng bữa riêng với một kẻ như tôi không thành scandal mới lạ.
Tạm biệt nhé, cuộc sống học đường yên bình...
“Nè, Ryouta? Có nghe thấy không hả?”
“Hả?! Ừ sao!?”
Miyama đánh tiếng trong lúc tôi xao nhãng bởi những thứ xung quanh.
“Mồ, bơ ngươi ta kìa, đồ tồi”
“Lỗi, lỗi tôi. Tha lỗi đi, nói gì tôi cũng nghe”
“Không nghiêm trọng tới thế đâu... Mà thôi bỏ đi”
Đưa vào miệng một thìa cà ri xong, Miyama bắt đầu nói.
“Về chuyện sáng nay...”
“Hử?”
“Ryouta có nói chuyện với Yuria à?”
Ủa... Cậu ta nhìn thấy sao?
Miyama vừa nói, vừa nhồm nhoàm miếng cốt lết cà ri trong miệng, cứ nhai rồi nuốt trôi cái, cậu ta lại mở miệng nói.
“Có nói, đúng hơn là trao đổi vài từ… Nhưng hỏi làm gì?”
“À, Ryouta năm nhất ở lớp khác nên không biết nhỉ?”
“Hử?”
Tôi chưa hiểu ý cậu ta.
“Thực ra từ năm nhất, Yuria đã hiếm khi nói chuyện với con trai rồi.”
“Hể? Thật sao?”
“Ừ, Thế nên tui mới bất ngờ khi thấy Yuria nói chuyện với Ryouta đó.”
Thế mà tôi còn tưởng là do gyaru như cậu ta đã có bạn trai rồi nên mới không chịu nói chuyện với con trai...
“Vậy cậu nói gì với Yuria? Đừng bảo là chuyện gì đấy bậy bạ nha?”
“Vớ vẩn! Cậu ấy chỉ nói [nhớ rồi] với tôi thôi...”
“Yuria nói thế với cậu á? Là sao nhỉ?”
Tôi cũng tò mò về chuyện này...
“Hừm, nhớ rồi là nhớ gì ta?”
“Chịu, tôi cũng muốn biết lắm, chỉ là...”
Hơi khó để một đứa ít xã giao như tôi bắt chuyện được với gyaru trầm tính như Ichinose.
“Hay để Airi hỏi Yuria giùm nhé? Bọn tui là bạn thân mà”
“Được thật sao?”
“À thôi! Như thế mất vui lắm, bỏ đi.”
“Ơ kìa?”
Chén sạch suất cà ri cốt lết xong, Miyama chắp tay rồi nháy mắt với tôi.
“Để tui chỉ cho cái này hay lắm, rồi Ryouta tự đi hỏi Yuria nhá?”
“Là, là cái gì hay...!?”