Đáng số Miyama Airi từ chối lời mời của hội Ichinose vì bận hẹn hò với bạn trai sau giờ học chứ.
Tại sao cậu ta lại làm thêm ở đây....
Nhìn Miyama mặc đồng phục của hiệu sách Tatsuya khiến tôi đứng hình một lúc.
Nhất định vì lý do nào đó cậu ta mới nói dối như vậy, nhưng hiển nhiên nó chẳng liên quan gì tới một kẻ ngoài cuộc như tôi.
Bỏ đi, coi như chưa nhìn thấy gì rồi té khỏi đây thôi.
Tôi vừa định quay gót bỏ chạy, thì Miyama đã vội vàng đặt cuốn sách cầm trên tay xuống, đi ra khỏi quầy thu ngân rồi tóm chặt vai tôi lại.
“Này, đến đây làm gì otaku”
Miyama giữ chặt tôi rồi cau mày trừng mắt nhìn.
Thằng này đến đây mua sách chứ làm gì.
“Lẽ nào...... định phát giác cho mọi người biết Airi này đi làm thêm đấy à?”
“Hả?”
“Để đây nói cho mà nghe, tui được nhà trường cho phép làm thêm rồi và công việc này nằm trong giờ làm quy định của nhà trường! Nên không có gì tui phải xấu hổ hết....”
Nói một hồi, mắt Miyama bắt đầu rưng rưng như kiểu sắp khóc tới nơi.
Có lẽ cậu ta cho rằng tôi sẽ đồn xấu về việc cậu ta làm thêm. Xin đừng thành kiến với hoang tưởng như vậy về otaku nữa đi... Mà thôi, hành xử thường ngày của cậu ta vốn như vậy rồi nên chả trách được.
“Này cậu, hiểu nhầm à?”
Chẳng biết phải nói thế nào, nên tôi cứ vu vơ đáp lại.
“Tôi chỉ đến để mua sách, chẳng liên quan gì tới Miyama cả”
“Đừng mà!!”
“Hả...”
“Đừng nói cho Yuria hay Rui-chan biết về chuyện này...”
Miyama khóc nức nở, cầu xin tôi.
“Xin...xin cậu đấy”
Có thế cũng khóc à?
Biết tính sao giờ!
Otaku hướng nội thì đâu biết dỗ con gái!
“Đủ rồi đó, Hai đứa đừng cãi nhau nữa đi”
Chả hiểu từ lúc nào, một nữ nhân viên tóc vàng ngắn đã chen vào giữa chúng tôi.
Người này toát lên dáng vẻ của phụ nữ trưởng thành, trên tạp dề có gắn bảng tên “Saitou” và chữ “quản lý”
“Miyama-chan, cãi nhau với người yêu trong giờ làm là cấm kị đó”
“....Hức”
Miyama còn đang sụt sịt nên chẳng ú ớ nổi lấy nửa câu.
Không đính chính lại tôi không phải người yêu của cậu là rách việc đó.
“Thôi được rồi, Miyama vào trong nghỉ trước đi. Cậu người yêu cũng đi với em ấy nhé?”
“À, vâng”
☆☆
Chị quản lý dẫn chúng tôi vào trong phòng nghỉ của nhân viên phía sau quầy thu ngân, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau trên mấy cái ghế gập nhỏ trong phòng.
Bị đưa vào đây thế này cứ như ăn trộm bị bắt quả tang ấy.
“Đấy, cứ thong thả cãi nhau đi nhé, à với cả em bị trừ lương đó nha!”
Chị quản lý tóc vàng ngắn ấy cười rạng rỡ rồi rời đi.
“Xin lỗi, otaku…”
“Không, là tôi cũng có lỗi”
Thực ra tôi chẳng có lỗi gì cả, nhưng tại bị quấn theo bầu không khí thành ra tôi mới nhận đại.
Chắc phải vì lý do nào đó cậu ta mới chẳng nói chẳng rằng bật khóc lên như thế.
Tới khi Miyama bình tĩnh lại, cậu ta lấy ngón tay gạt nước mắt rồi nhìn tôi.
Cái người tên Miyama Airi này tự dưng chịu nhìn thẳng vào mắt mình nè…
Để đưa ra nhận xét ngắn dưới 10 từ, thì tôi chỉ có thể nói “Ngực to dã man”
Mặt với tóc của cậu ta xinh như người mẫu tạp chí, song bộ ngực lại ấn tượng và gợi cảm hơn cả người mẫu 18+……
Mà trong tình huống thế này, mình lại nghĩ lung tung cái gì vậy
Tôi nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác.
Với người hướng nội, đối mặt kiểu này gần như là không thể.
“Airi thấy sợ...”
Chúng tôi im lặng suốt từ lúc được dẫn vào đây, cho đến khi Miyama chủ động lên tiếng.
“...Khi nghĩ tới cảnh bị gọi là nghèo giống ngày xưa, tâm trí Airi rối loạn hết cả”
“Nghèo...? là sao?”
Thấy tôi thắc mắc, Miyama cắn chặt môi đáp.
“Thực ra nhà Airi nghèo lắm. Cha mất từ khi Airi còn nhỏ, mẹ phải vất vả nuôi nấng Airi một mình. Airi từ nhỏ đã không có tiền tiêu vặt... nên chịu nhiều thiệt thòi lắm.”
Miyama bắt đầu kể về đời tư của bản thân.
Nó khác xa với hình ảnh Miyama Airi tôi thấy thường ngày.
Phải nói là khác 1 triệu lần so với những gì mình mường tượng.
“Lên cấp 2, bạn bè ai cũng trang điểm, làm đẹp, chỉ mình Airi không theo được nên gặp nhiều chuyện buồn lắm. Để cấp ba không lặp lại những việc đó, Airi đã cố gắng tiết kiệm tiền, học cách trang điểm để trở nên xinh đẹp. Nhờ thế mà Airi cũng có thể cảm thấy mình là cô gái xinh nhất trong mắt bản thân. Tuy nhiên, để duy trì vẻ đẹp đó, thứ Airi phải đối mặt chính là cần rất nhiều tiền.”
Ra vậy, nên cậu ta mới phải đi làm thêm.
Trước đây cứ ngỡ Miyama Airi là người luôn đi đầu trong cách ăn mặc.
Mọi thứ cậu ta khoác lên người đều luôn lấp lánh và phong cách, ai ngờ lại phải trải qua những chuyện như vậy.
“Thực ra chê Airi nghèo khổ cũng được! Bị người ta nói là nghèo riết quen rồi... Nhưng Yuria với Rui đã chơi thân với tui từ năm nhất, nhất định không được để cho họ biết chuyện này! Thế nên là....”
Hình như Miyama vẫn nghĩ tôi đang coi thường cậu ta. Ngay từ đầu tôi chưa bao giờ nghĩ cứ đi làm thêm là đồng nghĩa với nghèo.
Thật quá đáng! Đại diện cho các otaku hướng nội, mình phải giải thích đàng hoàng mới được.
“Tôi... tôi tôn trọng việc Miyama làm mà. Sẽ không nói gì ngu ngốc đâu”
“Ể?”
“Chính tôi còn chưa mua được gì bằng tiền mình tự làm ra nữa... Với tôi, Miyama giống như người lớn vậy. Thành ra tôi không thể và sẽ không bao giờ coi thường cậu.”
“Otaku...”
Otaku như tôi chỉ có thể nói nhiêu đó để động viên cậu ta thôi... Hy vọng điều đó đủ chứng minh rằng tôi không hề có ý định khinh rẻ cậu ta.
“....Gì thế, sao đột nhiên tốt bụng vậy”
Miyama bắt đầu tươi tỉnh hẳn.
Vậy có nghĩa là cậu ta hiểu ý tôi muốn nói rồi phải không?
“Thế mà tôi cứ tưởng otaku sẽ nói mấy câu kiểu như cho bóp ngực thì mới giữ im lặng chứ.”
“Gì vậy trời! Tôi sẽ không bao giờ nói như thế...”
“Hay cậu muốn bóp thử không? Ngực của Airi á”
Miyama lướt nhẹ ngón tay thon dài lên ngực áo sơ mi, mỉm cười quyến rũ dưới cặp mắt sượng đỏ còn rơm rớm giọt lệ rồi từ từ cởi chiếc cúc đầu tiên.
Tôi thoáng nhìn thấy khe ngực siêu bự ấy
Được ư.... tôi sẽ được nắn hai trái khổng lồ đó của Miyama Airi ư?
Hai quả núi mà mọi gã đàn ông ao ước.
“Gì chứ, đồ nói láo. Cậu kỳ vọng Airi sẽ làm thật à? Quả nhiên là otaku rác rưởi”
Hóa ra cậu ta đùa giỡn tính tò mò của một gã trai tân như tôi.
Đúng, tôi có kỳ vọng.
Tôi ghét Miyama Airi chứ có phải ghét ngực cậu ta đâu, vì nó đâu có lỗi.
“Thôi Airi phải quay lại làm việc. Otaku có việc ở đây đúng không? Cái cuốn sách về ngực ấy”
“Ờ... quên mất”
Chợt nhớ ra, tôi chạy khỏi phòng rồi tới thẳng quầy bán hàng.
☆☆
Không có... Không có!
Không thấy cuốn [bú ngực mỹ nữ hạng S ở dị giới tôi hấp thụ kỹ năng gian lận của nàng] của tôi ở đâu hết!
Không thấy nó ở gian hàng tiểu thuyết.
Đáng số nó phải còn chứ... hai da.
Có lẽ vận xui sẽ víu lấy tôi đến cuối ngày.
“Otaku, có không?”
“...Không có, bán hết rồi”
“Phụt, fufu, Ahahaha!”
Thấy tôi rũ vai xuống nói trong thất vọng, Miyama bật cười.
Cay thế nhờ... Là lỗi của ai chứ hả?
Ông lôi quá khứ của mi ra nói cho bõ tức giờ,... Hể?
“Nè, đúng chưa?”
Miyama chìa ra trước mặt tôi một cuốn sách.
Làm sao, làm thế nào mà?
Hai mắt tôi giãn nở, miễn cưỡng nhận lấy nó.
“Đúng là tập một của bộ [bú ngực mỹ nữ hạng S ở dị giới tôi hấp thụ kỹ năng gian lận của nàng] rồi?”
“Tựa đề nghe tởm lợn quá, mấy gã otaku thích thứ này sao? Tui giữ lại sau khi nghe cuộc gọi của cậu đó”
Thật ư. Cậu là thiên thần đó sao?
Tự dưng tôi muốn đấm cái thằng định lôi quá khứ của người ta ra nói quá...
“Nào, cảm ơn đi chứ?”
“Xin... cảm ơn ạ”
Biết ơn tới mức tôi buột miệng nói lịch sự luôn.
“Airi không muốn cảm ơn kiểu đó”
“Hả?”
“Airi giữ nó cho cậu, giờ cậu phải mua lại cho Airi gì đó cơ”
“Ha, hả?”
“Otaku đã biết bí mật của Airi rồi, nên nói thẳng luôn, tui là người thực dụng. Nên mai mời tui ăn gì đó ở căng tin đi.”
Con nhỏ này... Thiên thần cái con khỉ, tiểu quỷ thì có.
Tiểu quỷ “ba đầu”! Đồ succubus!
“Mà Otaku tên gì ấy nhỉ?”
“Izumiya Ryouta...”
“Rồi nha Ryouta. Tui mong chờ ngày mai lắm đó”
Này này này.
Ăn trưa với mỹ nhân dú bự Miyama Airi ở căng tin trường dễ rách việc lắm.
Bình yên của mình... còn đâu nữa.