Có lẽ vào khoảng canh ba, Ngọc Tiêu Lang Quân bèn ngồi xếp chân bàn tròn dựa lưng vào thân cây thổi sáo, tiếng sáo đáng lý phải liên miên như ai oán não nùng mới đúng, đằng này Bạch Y thư sinh lại cố thổi ra những tiếng sát khí đằng đằng, càng thổi càng réo rắt hùng mạnh, phảng phất như cố đem hết chân khí nội lực truyền hết vào cây ngọc tiêu, khiến kẻ nghe phải bàng hoàng vất vưởng tâm thần, nhưng tiếng sáo ấy đã thiếu khuyết hẳn những âm luật hòa giai hoàn toàn.
Tiếng sáo véo von khá lâu, khi Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ vừa rời cây sáo trên miệng xuống, bỗng từ trên cây cổ thụ kề gần đó, một giọng âm u lạnh lùng rằng:
- Với tiếng sáo như lừa rống chó chu ấy mà người cũng dám vác mặt để hẹn với lão gia tại Ngọc Trụ Phong Kỳ Liên sơn này sao?
Giọng nói đối với Đàm Hiếu thì lạ, nhưng đối với Phương Bách Xuyên, Tạ Đông Dương và Thượng Quan Linh thì quen tai rồi, tiếng này trùng với tiếng nói ở khu rừng Ha La Hồ, đều do giọng của một người phát ra; thế là ai nấy hồi hộp im lặng, quả là Đoạt Hồn Kỳ đến không ai biết, đi không ai hay thật!
Mọi người khẽ thở, lén nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy trên một nhánh cây cao ngất, một người bận áo đen ngồi trên, thân hình mảnh khảnh và có vẻ cao, vì bị ánh trăng chiếu phía sau lưng, nên không rõ được mặt mũi người áo đen ra sao.
Ngọc Trụ Phong nằm trong một địa thế cao, gió núi nhiều lúc cũng khá lớn, thế mà nhánh cây của người áo đen ngồi ấy, chỉ vỏn vẹn to bằng ngón tay cái, phất phơ theo chiều gió thổi, nhưng người áo đen vẫn ung dung ngồi trên nhánh mà tay không hề bấu víu vào đâu, hoàn toàn trong như một chiếc lá mọc dư trên cành cây vậy, có khác là khác chiếc lá này màu đen và hình người ta mà thôi!
Phương Bách Xuyên, Đàm Hiếu và thầy trò Thượng Quan Linh đều phải thầm khen phục sự kỳ diệu của Đoạt Hồn Kỳ và khinh công tuyệt vời của y. Cả bọn bốn người, trời chưa tối đã núp sẵn trên cây chờ đợi, nói về sức lực mắt nhìn và tai nghe, cũng thuộc loại nhạy cảm vô cùng, thế mà người ta ngồi trên cành cây từ bao giờ mà không một ai hay biết gì?
Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ hình như cũng nhận ra thân thế của người phát ra tiếng nói, chàng Bạch Y thư sinh không thèm ngửng đầu lên, cất tiếng cười nhạt lạnh lùng rằng:
- Bảo kiếm tặng liệt sỉ, hồng phấn tặng giai nhân, nếu kẻ nghe ta thổi tiêu là Nam Bút Gia Cát Dật thì Phan Ngọ này đâu có lý tiếc gì những âm thanh cao sơn lưu thủy ấy? Nhưng nếu cát hạ chỉ thuộc vào hạng thất phu kiêu ngạo hung tàn, thì đến những khúc điệu của phàm phu tục tử cũng không đáng được nghe làm gì, thật nực cười cho lời đồn đãi trên giang hồ, nào là Đoạt Hồn Kỳ biến hiện như ma, tâng bốc như một vị hung thần ghê gớm! Nhưng trong mắt của Ngọc Tiêu Lang Quân này, dẫu cho ngươi có ẩn hiện như thần linh đi nữa, khó lòng mà độn hình dưới mắt Phan Ngọ này được! Khi gần canh ba, ngươi chẳng từ phía Đông Bắc len lén tới và dùng luôn thế Trầm Long Thăng Thiên (Rồng lặn ở dưới nước bay vọt lên trời) ngồi trên nhánh cây là gì?
Phương Bách Xuyên, Tạ Đông Dương, mọi người nghe nói lại càng giật mình thất kinh, lúc Đoạt Hồn Kỳ tới, cánh mình chẳng một ai hay biết, nhưng riêng Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, không những từ thời gian đến phương hướng, mà đến cả thế lên cây của Đoạt Hồn Kỳ đều lọt hết vào nhãn tuyến của chàng Bạch Y thư sinh này. Thế mới biết rằng trên giang hồ này, thật quả nhân ngoại hữu nhân, những thâm uyên bí ảo của ngành võ học, thật vô cùng tận.
Thượng Quan Linh nghe Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ nói khích với Đoạt Hồn Kỳ như thế thì khoái trí lắm! Tưởng thế nào Đoạt Hồn Kỳ cũng nổi giận nhảy xuống ngay, chừng đó mình sẽ được chứng kiến cảnh thư hùng của hai nhân vật kỳ dị lừng danh trên giang hồ cho thỏa lòng hiếu kỳ.
Nhưng chuyện đời luôn luôn nằm ngoài sự tưởng tượng của người, Đoạt Hồn Kỳ nổi tiếng về hung bạo kiêu cuồng, không bao giờ dung tha cho những kẻ dám ngang nhiên xúc phạm đến mình. Nhưng sau khi nghe xong lời nói khích của Ngọc Tiêu Lang Quân, không hề nổi giận mà chỉ phát ra một giọng cười âm u rợn người, dứt tiếng cười, với một giọng điệu khinh khỉnh nói:
- Trên thế gian này lại có những kẻ không biết hai chữ sỉ nhục là gì, cứ thích mạ vàng vào mặt cho hách! Chắc ngươi tưởng rằng cứ vẽ cây tiêu quèn ấy ở tấm vải trắng trên đỉnh bảo tháp đã có hiệu lực rủ được lão gia tới đây sao? Chẳng qua ta vì thấy hai câu thơ:
Danh bài Tây Đạo, Đông Tăng hậu,
Gia tại Thiên Đài Nhai Đãng Gian.
Nên mới lại xem thử tên nào đã to gan dám mạo ký hiệu của Nam Bút như vậy?
Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ ngạc nhiên hỏi:
- Cây Kình Thần bút vẽ trên tấm vải trắng ấy, cán đen lòng trắng, hai câu thơ Danh bài Tây Đạo, Đông Tăng hậu, Gia tại Thiên Đài Nhai Đãng Gian không hề sai một chữ nào, tại sao lại nói có kẻ giả mạo ký hiệu của Nam Bút? Mà không phải là thủ bút của Gia Cát Dật?
Đoạt Hồn Kỳ lạnh lùng cười rằng:
- Với những lịch duyệt, kiến thức nông cạn của nhà ngươi như thế, không hiểu sao sư tỷ Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương của ngươi lại chịu để cho ra chốn giang hồ múa rối thiên hạ như thế? Nếu quả là ký hiệu của Kình Thần bút của Gia Cát Dật để lại, luôn luôn bao giờ câu thơ trên cùng bằng lối chữ thảo, còn câu dưới phải lối chữ lệ, nhưng câu thơ dưới đằng đỉnh tháp đã dùng lối chữ thảo viết, nét bút lại yếu hơn Gia Cát Dật nhiều, nhìn vào thấy lòi ngay chân tướng giả mạo! Như vậy hiển nhiên đã có kẻ nào mạo danh của Nam Bút!
Phương Bách Xuyên, Tạ Đông Dương, Đàm Hiếu, cả ba nghe nói càng đâm kinh lạ trong bụng! Nghĩ thầm trong lòng: Ở Cam Lương này đã song song xuất hiện Đoạt Hồn Kỳ, Ngọc Tiêu Lang Quân, nào ngờ lại có người dám mạo danh Nam Bút Gia Cát Dật để tham gia phá rối như thế, nếu vở tuồng võ lâm này cứ tiếp tục diễn ra, nhất định phải tuyệt diệu hấp dẫn lắm!
Nghe xong lời nói của Đoạt Hồn Kỳ, Thượng Quan Linh mới vỡ lẽ ý của Thiên Si đạo trưởng dặn mình viết lối chữ thảo và lối chữ lệ là như thế đấy, cậu bé lúc này không khỏi cười thầm trong lòng.
Ngay lúc này Đoạt Hồn Kỳ lại lên tiếng với Ngọc Tiêu Lang Quân rằng:
- Kẻ giả mạo Nam Bút bây giờ còn chưa thấy lại, chắc hắn đã sợ hết vía rồi! Bây giờ còn phần ngươi đây, đã nhận được phương hướng của ta đến, kể cũng khá tinh mắt thính tai đấy, hiếm có người như ngươi thật! Nhưng ta hỏi ngươi một câu, bình sinh xưa nay chỉ có Đoạt Hồn Kỳ đi sinh sự với người ta mà thôi, cớ sao ngươi lại cả gan đến kiếm chuyện với ta như thế là nghĩa lý gì?
Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ cũng điềm nhiên trả lời rằng:
- Trong La Sát môn xưa nay, ân oán phân minh rõ ràng, có ân phải trả, có thù phải báo! Vậy ngươi đã giết mất sư điệt ta là Bạch Phát Tiên Đồng Nhiệm Báo ở Quách Xương, không lẽ Phan Ngọ này lại không có quyền hỏi ít lý do công bằng ở trên thân ngươi sao?
Đoạt Hồn Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Quách Xương? Bạch Phát Tiên Đồng Nhiệm Báo?
Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ lạnh lùng đáp:
- Kẻ anh hùng trên giang hồ thường phải dám làm dám chịu! Nào ngờ được liệt danh vào Càn Khôn ngũ tuyệt như Đoạt Hồn Kỳ đây mà lại co đầu rụt đuôi như thế? Hãy cầm lấy cái ký hiệu mà đã lừng danh nổi như sóng cồn trên giang hồ nhìn cho kỹ đi! Chẳng là mảnh dẻ đoạt hồn kỳ là gì đây?
Dứt lời, đưa tay ném ra một miếng đoạn đỏ tung ra hơn ba trượng, miếng đoạn vù vù phất phới bay ra, công lực của bạch y thư sinh cũng khá mạnh.
Đoạt Hồn Kỳ đưa tay chụp ngay miếng đoạn đỏ ấy, giở ra xem xong, quay hỏi Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ rằng:
- Nếu phải ta thì sao? Mà không phải ta thì sao?
Phan Ngọ trợn ngược đôi mày nói với vẻ ngạo mạn:
- Giết người thì phải thường mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền! Nếu ngươi tự nhận là thủ phạm, hãy ngoan ngoãn để lại thủ cấp cho ta! Nếu không nhìn nhận thì cuộc hội ngộ Đoạt Hồn Kỳ trên Kỳ Liên sơn này, Phan Ngọ ta cũng muốn lĩnh giáo thử những võ học tuyệt kỹ mà ngươi cho là đoạt hồn người ta một cách dễ dàng ra sao cho biết!
Hình như câu nói này đã khiến Đoạt Hồn Kỳ nổi giận, thình lình một tiếng hét rợn người vang lên, cây cối nghiêng ngả, là rụng tơi bời cả một khoảng như gặp trận cuồng phong, sau tiếng hét kinh người ấy, y lại dùng một giọng nói trứ danh nhi nhí ấy rằng:
- Này Phan Ngọ, tại sao ngươi không biết tự lượng sức lực của mình đi một chút đã? Phải như Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương có mặt ở đây, may ra nàng ta còn có thể đấu tạm với ta chừng bốn năm trăm hiệp cho vui, nhưng với ngươi thì thua kém xa quá! Đã không biết trời cao đất rộng thì Đoạt Hồn Kỳ này cũng sẵn lòng làm vui ý nhà ngươi vậy!
Nói xong cởi dây lưng bên người ra buộc cánh tay phải về phía sau.
Ngọc Tiêu Lang Quân biết ngay Đoạt Hồn Kỳ có ý khinh mạt mình nên mới tự trói một tay vào sau lưng như thế, đồng thời chỉ để cánh tay trái đấu với mình. Sắc mặt hầm hầm rằng:
- Đoạt Hồn Kỳ đừng quá vội khinh người như thế! Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ này xưa nay chưa hề...
Phan Ngọ còn chưa nói hết lời, Đoạt Hồn Kỳ đã khẽ nhún mình từ trên cao bay là là xuống, trông như một làn khói đen xẹt nhanh, nháy mắt đã đứng trước mặt Ngọc Tiêu Lang Quân, cắt ngang lời nói của Phan Ngọ rằng:
- Đến các tay cao thủ cừ khôi như Thủ Nhất đạo trưởng của Võ Đang, Chi Cảnh thiền sư của Thiếu Lâm, Tiền Đường song kiệt, Trường Bạch bát hùng, toàn những hạng nổi tiếng trong võ lâm còn bị ta dụ ra Bạch Long Đôi ngoài Ngọc Môn quan cho về chầu tổ hết một lượt với nhau, huống hồ là một chiếc sáo quèn như ngươi đã đi đến đâu? Ta chấp ngươi một cánh tay phải, nếu ngươi có thể đấu nổi đủ một trăm hiệp, lúc ấy ta sẽ tha chết cho.
Với kiểu hiện thân nhanh như chớp của Đoạt Hồn Kỳ ấy, bốn người trong đám Phương Bách Xuyên đang núp trên cây, đều chăm chú theo dõi những hành động đang diễn tiến của những bậc kỳ nhân trong làng võ lâm, chủ ý của họ là cố xem về võ học của những nhân vật kỳ dị này lợi hại đến đâu cho biết?
Dưới ánh trăng chỉ thấy một nửa bộ mặt trắng toát không màu máu, biết ngay Đoạt Hồn Kỳ đã đeo mặt nạ bằng da người, thật khó mà biết rõ mặt thật của Đoạt Hồn Kỳ ra sao?
Ngọc Tiêu Lang Quân thấy Đoạt Hồn Kỳ bay xuống với một tốc độ nhanh như thế, lại nghe y kể những tay cao thủ trong làng võ lâm bị y giết vậy, trong lòng đâm khớp đi một phần, những nét kiêu căng trên mặt cũng bớt đi. Lúc này, Bạch Y thư sinh cầm ngang cây ngọc tiêu trước ngực, từ từ đứng dậy hỏi:
- Phan Ngọ này xưa nay chưa đấu với kẻ tay không bao giờ, vậy ngươi dùng về loại binh đao gì nào?
Đoạt Hồn Kỳ cười ngạo nghễ rằng:
- Đoạt Hồn Kỳ đương nhiên là dùng loại cờ Đoạt Hồn Kỳ rồi, sao còn hỏi vớ vẩn thế? Nhưng trong vụ giết một hơi mười hai mạng võ lâm danh thủ tại Bạch Long Đôi, ta cũng chưa cần phải dùng đến cây Đoạt Hồn Kỳ làm gì, nhưng đặc biệt đêm nay vì nể tiếng sư tỷ ngươi là Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương, kể ra nàng cũng còn có chút danh vọng trong giang hồ, vậy ta cũng vui lòng cho ngươi kiến thức cây Đoạt Hồn Bảo Kỳ của ta!
Dứt lời, thò luôn tay trái vào mình rút luôn một ống đồng to bằng ngón tay cái, dài hơn một thước, vụt thẳng ra phía trước, bỗng ống đông ấy dài hẳn ra ba thước, mũi cây đồng nhọn hoắt.
Đoạt Hồn Kỳ liền dùng nội lực, ngầm ấn ống đồng xuống mặt đá, cây đồng lập tức cắm lún xuống vững như trồng, xong rút luôn miếng đoạn đỏ có khoen móc, cài luôn vào lỗ nhỏ của cây ống đồng, lập tức thành luôn một ngọn cờ sọ người oai phong dữ tợn.
Sau khi cài xong miếng đoạn đỏ trên ống đồng, Đoạt Hồn Kỳ rút phắt ngay cây cờ cầm trên tay, nói với Ngọc Tiêu Lang Quân rằng:
- Từ trước tới nay, Đoạt Hồn Kỳ ta có một quy lệ nhất định. Hễ mỗi lần ta phải hiện cây Phong Ma Bảo Kỳ này, kẻ đối thủ nhất định phải chịu nổi sức quạt đầu tiên của ngọn gió cờ gây ra, nếu đứng vững được trong luồng gió đầu tiên ấy, chừng đó mới có thể gọi là đủ tư cách giao đấu với ta!
Chữ ta vừa hết âm, phạt một tiếng, ngọn cờ Đoạt Hồn Kỳ đã quạt mạnh ra, Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ cảm thấy một ngọn gió như trời long đất lở đang vô hình lấn át mạnh mẽ về phía ngực mình. Bạch Y thư sinh vội lui về nửa bước, dùng luôn thế Đại Lực Kim Cương Thiên Cân Trụy (Sức nặng trụy ngàn cân), hai ống chân bấu chặt trên mặt đá như mọc rễ, lúc này mới tạm miễn cưỡng đứng vững thân, không đến nỗi bị ngọn gió cờ cuốn ngã.
Đoạt Hồn Kỳ gật gù cười rằng:
- Kể ra trong La Sát môn cũng còn có nhân vật khá đấy! Ngươi đã đỡ nổi một ngọn quạt của cây Đoạt Hồn Bảo Kỳ của ta, ở trên giang hồ này, ta sẽ ghi trên ngươi là kẻ thứ nhất!... Phan Ngọ! Vậy ngươi hãy ráng dốc hết toàn lực bình sinh đã học để cố đấu sao cho đúng một trăm hiệp, Đoạt Hồn Kỳ sẽ tha chết cho ngươi, còn không, ta cũng chẳng thèm nể nang gì Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương của ngươi đâu! Nếu không đủ trăm hiệp, ta sẽ đoạt hồn ngươi để làm quỷ giữ bảo kỳ cho ta!
Khi trưng cờ tại bửu tháp Lương Châu để gọi trận với Đoạt Hồn Kỳ, Ngọc Tiêu Lang Quân đã tỏ ra hùng dũng bao nhiêu, thì trái lại bây giờ lại nhạt hết nhuệ khí bấy nhiêu, bởi sau khi giáp mặt với Đoạt Hồn Kỳ, chàng thư sinh bị ngay những bản sắc khí phách hiên ngang, lời lẽ đanh thép, võ học cao siêu trấn át hẳn. Hùng tâm của Phan Ngọ lập tức bị giảm xuống một nửa.
Nhất là khi ngọn cờ quạt ra luồng gió khốc liệt ấy, Phan Ngọ mới rõ, quả nhiên Càn Khôn ngũ tuyệt danh bất hư truyền. Lúc này chàng Bạch Y thư sinh mới nhận thấy hối hận không nghe lời sư tỷ Mạnh Tam Nương, ráng thêm bốn năm năm nữa, khổ học thêm môn La Sát âm Công, chỉ cần luyện sao được hai thành thôi, chừng ấy cũng thừa đủ để đấu với Đoạt Hồn Kỳ này.
Nhuệ khí bị nhụt mất một nửa, lại thấy công lực của đối phương lợi hại, Phan Ngọ cũng thuộc vào loại nhân vật chủ não trong La Sát môn, nên chàng thư sinh lập tức thủ thế, ánh mắt nhìn thẳng vào Đoạt Hồn Kỳ nói rằng:
- Với cây ngọc tiêu này, Phan Ngọ xin lảnh giáo một trăm hiệp tuyệt học của Đoạt Hồn Kỳ vậy!
Đoạt Hồn Kỳ gật đầu rằng:
- Được lắm! Ta biết ngươi tự phụ với tiêu pháp thần kì Hán Cung Thu, cộng cả thảy tám tám sáu mươi tư đường, trước khi sáu mươi tư hiệp tiêu pháp của ngươi chưa sử dụng hết, tuyệt nhiên ta không hề trả đòn lại! Nói tóm lại, nội trong một trăm hiệp, ta chỉ mở thế công với ba mươi sáu hiệp sau chót với ngươi mà thôi! Nếu thoát được ba mươi sáu hiệp của ta, ngươi có quyền rút lui gấp để giữ toàn mạng sống!
Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ lạnh lùng nói:
- Dù ngươi có muốn nói sao đi nữa, Phan Ngọ này cũng không chịu nhận lãnh mối cảm tình ấy đâu, theo ý ta, ngươi cứ việc bỏ luôn cánh tay phải kia ra luôn cho được chuyện!
Đoạt Hồn Kỳ ha hả cười, giữa tiếng cười ấy, Ngọc Tiêu Lang Quân bước lùi về sau sáu bước, thoáng mắt cây ngọc tiêu bỗng đã như con rắn trắng diễn ra: điểm, quát, phạt, vuốt, đánh túi bụi qua phía Đoạt Hồn Kỳ, khiến người xem không còn nhận rõ đánh vào điểm thượng, trung hay hạ nữa, nhưng trong mắt nhà nghề, đều nhận thấy trong một hiệp như vậy, ít nhất cũng có ba thế nhỏ ẩn tàng bên trong.
Đoạt Hồn Kỳ thấy Ngọc tiêu lang quân Phan Ngọ nghiễm nhiên sử dụng đến những khinh công thượng thặng Di Hình Hoán Ảnh (Dời hình đổi bóng) pha trộn vào trong tiêu pháp thần kỳ như thế, bất giác cũng gật gù khen thầm trong bụng, vậy thì võ học của La Sát Môn quả nhiên không tục.
Không chờ Ngọc Tiêu Lang Quân biến đổi thế đánh, cây cờ đoạn đỏ của Đoạt Hồn Kỳ đã nhẹ phất, thân hình vụt bay ngang xa bảy thước.
Chỉ trong nháy mắt, Hán Cung Thu tiêu pháp của Phan Ngọ đã tỏa ra một vùng ánh sáng màu bạc, ngang nhiên vây kín khắp xung quanh Đoạt Hồn Kỳ, cứ nghe những âm thanh huyền luật vi vu của ngọn tiêu phát ra, quả tiêu pháp đã đến độ tinh thông hẳn hòi.
Đoạt Hồn Kỳ quả nhiên cũng giữ đúng lời hứa, chỉ tránh đòn mà không hề đánh trả. Mặc cho Ngọc Tiêu Lang Quân tha hồ tung hoành những thế đánh thần kỳ ảo diệu, áo đen cứ ung dung phất phơ né tránh và gật gù cười nói:
- Trong tiêu pháp của ngươi nghiễm nhiên kiêm toàn cả văn lẫn võ ở trong, thêm vào tứ chương và luật nhạc, nhưng tiếc cái còn kém nhiều về mặt nội lực, muốn đối phó với Đoạt Hồn Kỳ ta đây, chẳng qua ta chỉ tốn hơi hao sức mà thôi, chứ ăn thua gì?
Ngọc Tiêu Lang Quân giận cắn răng không nói, liên tiếp mở những thế công như cuồng phong bão vũ, đánh dồn tới tấp trên mươi hiệp. Nhưng đến hiệp thứ bốn mươi tám, vẫn chưa thấy thu được hiệu lực gì, bỗng thình lình thu ngay thế lại, không mở thế công nữa, lập tức đưa ngay cây sáo lên miệng thổi tấu. Hai chân bắt đầu bước đi theo lối Cửu Cung Bát Quái Phương Vị, đi xung quanh Đoạt Hồn Kỳ.
Lối đánh kỳ dị này bỗng khiến cho Đoạt Hồn Kỳ đâm ra ngơ ngác khó hiểu, vội cắm ngay bảo kỳ xuống mặt đá, im lặng nghe tiếng sáo Hán Cung Thu Oán thổi réo rắt vất vưởng liên hồi. Lúc này trong rừng, tiếng gió ào ào kinh động cả một vùng.
Tiếng sáo càng lúc càn thê lương ai oán, lối bước Cửu Cung Bát Quái Phương Vị xung quanh người Đoạt Hồn Kỳ mỗi vòng một nhanh hơn.
Những âm thanh đoạn trường ấy khiến người nghe đâm mê mẩn tâm thần, không còn cảm giác gì đến thực trạng. Đoạt Hồn Kỳ bỗng cảm thấy đầy những ánh tiêu trong mắt mình, thì ra Ngọc Tiêu Lang Quân đã lợi dụng sức quyến rũ của âm nhạc ru hồn người, ngấm ngầm đưa Đoạt Hồn Kỳ vào thế Chuyển Đáo Tử Môn, trong lúc này, cây ngọc tiêu chỉ thắng với thế Tiên Sử Giáo Tiêu, Lộng Ngọc Dẫn Phụng, Hán Cung Thu Oán. Đây là những thế liên hoàn tam tuyệt trong tiêu pháp Hán Cung Thu Tiêu. Một khi đã ra đến tuyệt kỹ này, không sao đếm rõ được, chỉ thấy những ánh bạc ấy như bao trùm cả vạn cây tiêu, tới tấp như tia điện trời đánh vào thân Đoạt Hồn Kỳ.
Đoạt Hồn Kỳ biết ngay trong lúc sơ ý, đối phương đã dùng ba thế đánh chứa ngầm nhiều huyền bí biến ảo oai lực cùng mạnh nên không dám khinh thường, rút phắt cây cờ lên phất nhanh ra ngoài. Nhưng bỗng sực nhớ lúc này đối phương chưa đánh đủ sáu mươi tư hiệp, mình đã chót hứa không trả đòn khi chưa đủ số, bèn rít lên một tiếng rợn người. Ngọn cờ vẫn phất ra nhưng không quạt vào phía Ngọc Tiêu Lang Quân đang tấn công mà nhắm ngay xuống mặt đá đất, mượn sức ấy lấy đà vọt thẳng, thân hình lên cao hơn hai trượng. Muôn vạn ánh tiêu lấp loáng ấy hóa ra thành vô dụng, trên không, Đoạt Hồn Kỳ lên tiếng khen rằng:
- Ta có lời khen cho tiếng sáo ru hồn của Ngọc Tiêu Lang Quân! Thế đánh liên hoàn tam tuyệt của cây ngọc tiêu quả đã đến mức tinh diệu của nó! Từ ngày Đoạt Hồn Kỳ xuất thế lần thứ hai đến nay, những nhân vật ta đã gặp, kể cho đến đêm nay luôn, ngoại trừ lão già Thiên Si đạo trưởng không nói, có lẽ ngươi đây là người thứ nhất được ta khen ngợi!
Tiêu Sử Giáo Tiêu, Lộng Ngọc Dẫn Phụng, Hán Cung Thu Oán, cả ba thế liên hoàn tam tuyệt trong tiêu pháp của Ngọc Tiêu Lang Quân. Chàng đã tập trung hết công lực tuyệt học của mình để dồn vào thế đánh tuyệt diệu này! Nhưng sau khi đưa hết toàn lực ra công hãm, không ngờ đã nghiễm nhiên bị Đoạt Hồn Kỳ phất cờ xuống đất, mượn đà vọt lên không nhẹ nhàng tránh thoát. Bạch Y thư sinh biết ngay mình chưa phải là tay đối thủ của y. Biết vậy nên không dám để tiêu hao thêm chân lực nữa, để cố cẩn thận đề phòng ba mươi sáu thế phản công sắp tới của Đoạt Hồn Kỳ cho ổn thỏa mới hòng thoát về La Phù sơn. Chừng ấy, hoặc khổ luyện thêm La Sát âm công, hoặc thỉnh mời sư tỷ Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương thân hành xuất Vạn Mai Cốc để cùng quyết phân thắng bại với nhân vật khét tiếng Đoạt Hồn Kỳ một phen!
Trong lúc Ngọc Tiêu Lang Quân vừa đánh vừa lo tính nhẩm trong bụng, Đoạt Hồn Kỳ lại tưởng đâu Phan Ngọ cũng lăn xả vào và sẽ dùng toàn những oai thế cuối cùng để cố mở mấy ngọn sát thủ hòng mưu phần thắng. Nào hay, Ngọc Tiêu Lang Quân lúc này chỉ lo thế thủ hơn thế công. Dần dà công lực chàng thư sinh đã yếu hẳn.
Đoạt Hồn Kỳ quả là tay lão luyện ghê gớm. Chỉ thoáng suy nghĩ đã đoán trúng tâm địa của Phan Ngọ, một mặt ung dung né tránh, mặt khác gật gù cười rằng:
- Này Ngọc Tiêu Lang Quân! Ngươi quả không hổ là sư đệ của Mạnh Tam Nương, đệ nhị cao thủ trong La Sát môn! Võ học quả nhiên không yếu, tâm cũng có cơ mưu, giờ đây trong tám tám sáu mươi tư thế Hán Cung Thu của ngươi chỉ còn có ba thế chót nữa là chấm dứt, vậy nên ráng tập trung hết tinh thần lo chuẩn bị đối phó ba mươi sáu đường quạt của cây Phong Ma Đồng Đoạt Hồn Bảo Kỳ của ta! Khi đỡ đủ hết ba mươi sáu đường ấy, ta sẽ tha cho ngươi về La Phù sơn, nhưng nếu ngươi quả còn sống mà về được thì nói lại với Mạnh Tam Nương, có muốn trả thù cho thằng nhãi con Bạch Phát Tiên Đồng Nhiệm Báo, bảo nàng hãy hạ san tìm ta!
Đoạt Hồn Kỳ vừa nói dứt lời, Ngọc Tiêu Lang Quân cũng vừa đánh hết ba thế sau chót nhất của Hán Cung Thu. Tiếng cười trứ danh của Đoạt Hồn Kỳ đã bắt đầu, cây cờ đoạn đỏ chót vừa phất mạnh ra một cái, cả một đám cây trong rừng xao động nghiêng ngả rạp hết các cây non, bụi lá bay ngập trời, những trận cuồng phong cứ liên miên tiếp theo ngọn cờ đỏ trên tay của Đoạt Hồn Kỳ quạt ra, những trận cuồng phong lạnh xương sống ấy tỏa về hướng Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ!
Bạch Y thư sinh không còn do dự, càng không muốn tỏ ra mình yếu kém trước kình địch, một mặt lo đề tụ đan điền để dùng đến La Sát âm công, mặt khác lo dùng đến món khinh công thượng thặng Di Hình Hoán Ảnh cố tránh những thế đụng cứng rắn vời Đoạt Hồn Kỳ. Luôn tùy theo luồng gió của cờ để tránh, đồng thời vẫn đưa sáo lên miệng thổi tấu những khúc điệu đoạn trường thê lương ai oán để phân tán bớt tinh thần của địch thủ.
Đoạt Hồn Kỳ có lẽ bị sự ương ngạnh bất khuất của Ngọc Tiêu Lang Quân chọc tức, bèn lạnh lùng nói rằng:
- Môn hạ của La Sát môn quả danh bất hư truyền! Ta coi thử xem tiếng sáo của nhà ngươi còn thổi bao lâu nữa cho khỏi rối loạn?
Dứt lời, nội lực của Đoạt Hồn Kỳ tăng dần lên, chớp mắt toàn thân đã biến đâu mất, cả một khu rừng đang giao đấu ấy lúc này chỉ còn thấy toàn những bóng cờ đỏ đang bay lượn khắp nơi. Những trận cuồng phong mỗi lúc một khủng khiếp hơn, cho đến cả bốn mạng người đang ẩn nấp trong rừng cũng phải kinh hồn táng đởm, ai nấy cũng cảm thấy hơi thở ngộp ngạt khó thở!
Dưới cơn giận của Đoạt Hồn Kỳ, Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ quả không còn cách gì để giữ thế chủ động về mình nữa! Mới mười hiệp, tiếng sáo đã bắt đầu rối loạn, sau mười hiệp đã không sao nghe thành tiếng. Cầm cự đến hiệp thứ hai mươi đã bị sức gió của cây Đoạt Hồn Kỳ quạt bay tung người lên trên không, thảm thương cho Ngọc Tiêu Lang Quân lúc này lảo đảo như một con diều gặp bão táp, Phan Ngọ đành miễn cưỡng dùng La Sát âm công chống đỡ giữ sao cho thân hình khỏi bị gió đánh ngã.
Đoạt Hồn Kỳ cũng không hổ là bậc cái thế kỳ nhân, hèn gì được liệt danh vào Càn Khôn ngũ tuyệt. Y đã hứa trước là chỉ đánh trong ba mươi sáu hiệp, từ hiệp thứ nhất cho đến hiệp thứ ba mươi, sức gió mỗi lúc một mãnh liệt hơn, càng lúc càng kinh khủng. Nhưng khi vừa đủ số ba mươi hiệp, bóng cờ đỏ như máu ấy bỗng thình lình bặt hẳn, thân Đoạt Hồn Kỳ nghiễm nhiên đứng ngắt lại, nhẹ giơ cây cờ quạt phất ra phía trước. Thấy sức gió không có vẻ gì lớn lắm, ấy thế mà toàn thân Bạch Y thư sinh hình như bị một sức mạnh vô hình đưa bổng hẳn người lên không. Ngọc Tiêu Lang Quân lúc này vẫn dùng đến chân khí để dùng thế Đại Lực Thiên Cân Trụy, cố giữ cho toàn thân nặng trĩu, nhưng hai chân đã loạng choạng muốn đứng không vững!
Miệng Đoạt Hồn Kỳ thoáng hiện một nụ cười mỉm, ngọn cờ đỏ trên tay lại phất luôn liên tiếp ba phát một lúc. Ngọc Tiêu Lang Quân lại bị một sức mạnh ngấm ngầm tung hất ra xa ngoài hơn ba trượng, toàn thân lảo đảo muốn ngã!
Tính ngầm sự giao tranh của đôi bên, ngọn cờ Đoạt Hồn Kỳ đã quạt được ba mươi bốn đường, cộng với sáu mươi bốn hiệp của Ngọc Tiêu Lang Quân, vị chi là chín mươi tám hiệp cả thảy. Chỉ còn cắn răng chịu đựng thêm hai hiệp nữa là có hy vọng thoát khỏi đại nạn trước mắt đây!
Thoạt vào trận, Đoạt Hồn Kỳ đã lập kế từ trước để tiêu hao chân lực cả Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, rồi sẽ thẳng tay đánh ngã Phan Ngọ vào đúng hiệp thứ một trăm cho dứt hậu họa về sau, nên khi đến hiệp thứ chín mươi chín, chân lực của ngọn gió càng mạnh. Trong lúc Phan Ngọ đang bị ngọn gió cuồng của hiệp thứ chín mươi tám đánh ngất ngư muốn ngã, hai chân chưa kịp đứng vững, bóng cờ đỏ lại quạt mạnh ra một luồng gió lạnh!
Ngọn gió của cây cờ Đoạt Hồn Kỳ từ hữu hình trở nên vô hình, giờ lại từ vô hình trở nên hữu hình, nhưng oai lực lúc này tăng lên bội phần! Ào... một tiếng mạnh, ngọn cuồng phong đã tới tấp dồn vào phía địch, Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ hoảng hốt kêu lên: “Nguy mất!”. Không còn cách nào khác hơn, chỉ còn cách cố lấy thế thủ làm thế công, há mồm ngậm ngay cây ngọc tiêu trên miệng, giơ luôn đôi chưởng phạt ra phía trước, biến đổi La Sát âm công thành thế Phách Không Kình Khí (Bữa nguồn gió mạnh)!
Công lực đôi bên vốn đã chênh lệch hẳn, huống hồ lúc này Ngọc Tiêu Lang Quân đã đuối sức, làm sao chịu nổi với sức chín phần mười của ngọn phong Đoạt Hồn Kỳ tỏa ra? Khi sức gió ngọn cờ và sức chưởng phong đụng độ, mắt Phan Ngọ bỗng tối sầm hẳn lại, miệng cảm thấy nóng và ngọt, tuy đã cắn răng ngậm miệng cho máu tươi khỏi phun ra, nhưng đôi chân cơ hồ hết đứng vững được nữa, toàn thân lảo đảo ưỡn nghiêng về phía sau!
Đúng với ý nghĩ từ trước của Đoạt Hồn Kỳ, y lạnh lùng cười rằng:
- Sao Phan Ngọ? Những hùng khí oai nghi lúc đầu của ngươi mất đâu hết rồi? Lúc này cũng chẳng cần phải quạt thêm cây Đoạt Hồn Kỳ của ta làm gì, chỉ nội một cơn gió núi nhẹ nhàng thổi tới cũng đủ làm ngươi ngã lăn ra mặt đất mà không bao giờ còn dậy nổi! Nhưng ta đã hứa, thoát khỏi đúng một trăm hiệp, ta sẽ tha cho ngươi về La Phù sơn, còn không đừng trách Đoạt Hồn Kỳ này tâm độc ác nhé! Nay ta nể ngươi đã chịu nổi chín mươi chín, vậy hiệp thứ một trăm ta sẽ cách xa ngươi ngoài ba trượng để phất cờ, còn chuyện sống hay chết của ngươi để tùy theo duyên tạo hóa của ngươi định đoạt lấy vậy!
Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ lúc này mới rõ Đoạt Hồn Kỳ quả danh bất hư truyền, nham hiểm khó lường, thoạt gặp mặt không hề để lộ chân tướng hung ác, dùng những lời lẽ đàng hoàng thuyết cả một hồi để tiêu bớt nhuệ khí của mình trước, rồi mới dùng đến thủ đoạn thâm hiểm sau. Lúc này Phan Ngọ không những bị ù tai, tím dập, đôi mắt tối sầm, mà đến cả tứ chi và xương cốt toàn thân đều bủn rủn như muốn rời rạc mất hết. Đừng nói là đứng ngoài xa ba trượng phất cờ gây gió, chỉ nội một ngọn gió núi như Đoạt Hồn Kỳ nói cũng đủ khiến cho chàng Bạch Y thư sinh nằm lăn đùng ra mặt đất ngay!
Một trận gió không lớn do Đoạt Hồn Kỳ nhẹ quạt ra, Ngọc Tiêu Lang Quân có ý muốn chống cự, nhưng đã kiệt hẳn sức, toàn thân chàng thư sinh ngã ngửa ngay về phía sau!
Nhưng trong lúc ngã ngửa ấy, đột nhiên phía lưng có một luồng hơi ấm áp ngầm truyền tới đỡ ngay eo ếch của Ngọc Tiêu Lang Quân, khiến cho thân hình của Phan Ngọ lảo đảo ngược về phía trước, thế là chàng Bạch Y thư sinh như đã thoát khỏi cảnh nhào xuống đất!
Với cảnh ấy, không những Đoạt Hồn Kỳ cảm thấy bất ngờ, mà cả Ngọc Tiêu Lang Quân cũng phải ngạc nhiên! Sau khi định được tâm thần lại, Ngọc Tiêu Lang Quân ực một tiếng, nuốt luôn máu tươi trong miệng, từ từ mở trong túi lấy viên Cố Nguyên Đơn bỏ vào miệng, một loại linh đơn đặc chế của La Sát môn! Chàng thư sinh vận khí để truyền sức thuốc vào hết các huyết mạch trọng yếu, mắt trừng trừng nhìn qua Đoạt Hồn Kỳ, giọng yếu ớt rằng:
- Đoạt Hồn Kỳ! Duyên tạo hóa của ta kể cũng còn lớn đấy! Nhờ vậy đã tránh đủ hết một trăm hiệp, nếu ngươi giữ đúng lời hứa thả ta về La Phù sơn, Phan Ngọ này tất có ngày để ngươi thưởng thức lại cây ngọc tiêu của ta!
Đoạt Hồn Kỳ nhìn Phan Ngọ rồi lạnh lùng mỉa mai:
- Với những bản lĩnh như thế, cho ngươi có luyện thêm mười năm nữa đi, đối với ta đây cũng chưa thấm thía vào đâu! Nay ta đã hứa ta ngươi, vậy không cút nhanh đi còn chờ gì nữa?
Ngọc Tiêu Lang Quân âm thầm không nói gì, đôi mắt chàng thư sinh sáng ngời lên những tia hằn học oán độc! Nhìn một chập, Phan Ngọ quay mình lủi thủi bước ra khu rừng, trong khi ấy, mắt đã cố để ý tứ phía, nhìn xem ngươi vừa giúp ngầm là ai?
Quả nhiên không sai, trên một cành cây đầy lá sum suê, chính cậu bé mình đã trao tặng dao găm đang ngồi trên ấy giơ tay khẽ vẫy về phía mình, trông Thượng Quan Linh không có vẻ gì sợ sệt cả!
Ngọc Tiêu Lang Quân vừa khuất dạng, Đoạt Hồn Kỳ cũng tính quay thân đi luôn, nhưng đột nhiên trong lúc ấy, một tiếng hét lanh lảnh vang lên trong khu rừng rằng:
- Đoạt Hồn Kỳ! Hãy khoan đi vội!
Tiếng hét ấy thoát ra từ cửa miệng cậu bé tinh ranh tác quái Thượng Quan Linh! Tạ Đông Dương, Phương Bách Xuyên, Đàm Hiếu, cả ba người vừa nãy thấy cậu ra tay ngầm nhưng nào ai có thể ngờ được lúc này Thượng Quan Linh lại cả gan gọi trận Đoạt Hồn Kỳ như thế?
Đang lúc mọi người ngầm kêu khổ trong bụng và cau mày nhìn nhau thì Đoạt Hồn Kỳ cũng giật mình ngạc nhiên, sao còn có người núp trong rừng? Bèn ngừng ngay bước lại, một mặt lo cởi dây trói bên tay phải, một mặt đưa mắt nhìn vào những lúm cây xung quanh.
Thượng Quan Linh vừa dứt tiếng, thân hình đã từ từ trên cây bay vèo xuống, tung mình rời khỏi đám cây!
Lúc này Tạ Đông Dương, Phương Bách Xuyên, Đàm Hiếu thấy chuyện đã vỡ lở đến nông nỗi này, dù sao cũng không thể để Thượng Quan Linh độc thân ra đối phó với nhân vật hung ác Đoạt Hồn Kỳ như thế, họ đưa mắt ra dấu cho nhau, ai nấy lo chuẩn bị binh đao ám khí, lập tức đuổi theo sau Thượng Quan Linh.
Khi thấy mặt Thượng Quan Linh, Đoạt Hồn Kỳ cũng ngẩn người ra, nhưng thấy mọi người đã hiện thân ra khỏi lùm cây, mới nhận ra toàn những người đã gặp mặt từ trước, bất giác giận dữ cuốn cất xong cây Đoạt Hồn Kỳ rồi ngửa mặt lên trời cười khanh khách không ngừng.
Thượng Quan Linh trợn ngược đôi mày, tay chỉ về phía Đoạt Hồn Kỳ hỏi:
- Này Đoạt Hồn Kỳ! Ông thích chi mà cười thế? Cả một đám người như chúng tôi đây nấp trong rừng xem ông giao đấu với Ngọc Tiêu Lang Quân như thế... nếu tôi không lên tiếng gọi ông, chắc gì ông đã biết có người núp đây để xem trộm? Như vậy thì đủ biết ông là loại người tai không đủ tinh, mắt không đủ tinh, thử hỏi kém như thế thì làm sao xứng danh trong Càn Khôn ngũ tuyệt được? thế mà ông còn híp mắt cười được ư?
Đoạt Hồn Kỳ đang cười ngất ngưởng như điên, bỗng bị cậu bé Thượng Quan Linh nói cho một thôi một hồi, tiếng ngưng bặt luôn! Bởi y đeo mặt nạ da người nên không thể nhận ra thần sắc vui buồn của y được, không nói một lời gì, từ từ tiến lên hai bước!
Thượng Quan Linh vẫn đứng uy nghi bất động, sắc mặt tươi tỉnh không lộ vẻ sợ! Trong khi ấy, Tạ Đông Dương, Phương Bách Xuyên, Đàm Hiếu chỉ sợ Đoạt Hồn Kỳ hạ độc thủ, cũng vội tiến lên vài bước, sẵn sàng để ứng biến các sự thình lình có thể xảy ra cho Thượng Quan Linh, hầu kịp ra tay cứu cấp!
Đoạt Hồn Kỳ liếc qua phía ba người nói:
- Cả đám các ngươi thật không bằng gan cậu nhỏ này! Trừ Phan Ngọ ra, cậu nhỏ đây là người thứ hai dám tự động tìm ta...
Thượng Quan Linh không chờ Đoạt Hồn Kỳ nói hết lời, vội cong cổ lên cãi:
- Sao ông lại nói là người thứ hai? Chính tôi là người thứ nhất tìm ông mới đúng! Bởi Ngọc Tiêu Lang Quân tìm gặp được ông chính là do mưu kế của tôi bày ra kia mà!
Đoạt Hồn Kỳ ngắm nghía Thượng Quan Linh một hồi, từ từ hỏi rằng:
- Những kẻ được gặp Đoạt Hồn Kỳ, ít khi mà giữ được mạng sống trở về! Trên Bạch Long Đôi, các ngươi đã dám rút ngọn thần kỳ của ta, nếu không vì nể mặt thằng già đuổi ma bắt tà Thiên Si đạo trưởng ấy, các người đã thành ma giữ cây bảo kỳ cho ta từ lâu rồi! Đã may mắn thoát chết như thế, sao còn dám to gan lại tìm ta làm gì nữa?
Thượng Quan Linh cũng thẳng thắn trả lời rằng:
- Tôi tìm ông vốn có hai chuyện cần, điều thứ nhất: bởi tôi thấy ông quá hung ác nên tôi không phục! Muốn tìm ông giao đấu thử sức cho biết!
Nghe vậy, Đoạt Hồn Kỳ lại ngước đầu cười ngất.
Thượng Quan Linh dậm chân rẫy nẩy lên tức nói:
- Ơ hay! Ông lại cười rồi! Tôi muốn ông im ngay tiếng cười quái gở ấy!
Tay phải câu bé vung mạnh một cái, những tiếng vèo vèo tỏa ra như một cơn mưa màu tím chùm khắp một vùng!
Đoạt Hồn Kỳ không ngờ lối ra tay của Thượng Quan Linh lại có thể mau thế, cũng giật nẩy mình thất kinh vì khoảng cách quá gần, không sao tránh kịp, vội đề khí vận chuyển toàn thân lo trấn giữ trăm huyệt lớn trên người, đồng thời giơ luôn hai vạt áo lên phủi trên mặt mình.
Thấy vậy, Thượng Quan Linh thu ngay ống đồng phóng ám khí Tử Phi Hoa của mình, vỗ tay cười hí hửng rằng:
- Ông đừng nên hoảng sợ như thế, tôi không độc ác như ông đâu, tôi chỉ giận ông quá ngông cuồng, nên cố ý ném cách cao đầu ông hơn nửa thước, dọa ông chơi một chút cho vui! Trong ống Tử Phi Hoa này có cả thảy đóa hoa tím nhỏ, toàn chế luyện bằng một thứ vàng màu tím ở Tây Vực. Sực sắc bén của nó có thể xuyên thủng bất cứ vật nào, dù cho nội công luyện đến mức tuyệt hay đến đâu đi nữa, nhưng trong khoảng cách hai trượng, đừng có hòng chịu đựng nổi nó. Nếu vừa rồi tôi cố ý hạ độc thủ với ông, chưa biết chừng cái tên Đoạt Hồn Kỳ của ông đã bị tôi đoạt mất từ lâu rồi cũng nên?
Đoạt Hồn Kỳ tuy cũng biết rõ Công hành bách tuyệt (Sức chuyển trăm huyệt) của mình có thể cứng rắn hơn đồng thép, Tử Phi Hoa của thằng nhỏ này tuy là một ám khí hiếm thấy thật, nhưng cũng quyết không hề làm gì nổi mình! Nhưng thấy Thượng Quan Linh có vẻ cho là quan trọng hóa như thế, cũng không biết nói gì hơn, chỉ gượng cười trố mắt nhìn cậu bé. Thượng Quan Linh lại tiếp tục rằng:
- Trong khu rừng Ha La Hồ kỳ trước, ông đã cười ra những tiếng như ma khóc, khiến tôi giận ông hết sức! Lúc ấy kêu ông ra, ông lại sợ Thiên Si đạo trưởng không dám ló mặt! Nếu thầy tôi không bị xú khí, đến nỗi Sinh Tử Huyền Quan bị bế tắc, nên môn Hỗn Nguyên chân khí chưa thể luyện thành công... không thì ông cũng bị thầy tôi tìm đến để phân tranh cao thấp xem ai hơn ai thấp cho biết!
Trên khuôn mặt trắng bạch của Đoạt Hồn Kỳ, tuy không thể nhận rõ sắc mặt của y, nhưng trong tia chớp mắt sáng ngời lên ấy, y cất tiếng hỏi cậu bé:
- Ai là thầy cậu?
Thượng Quan Linh chỉ tay về phía Tạ Đông Dương, nhanh như chớp, Đoạt Hồn Kỳ chuyển thân lướt tới ngay trước mặt Tạ Đông Dương, giơ luôn ngón điểm tới.
Tạ Đông Dương không ngờ Đoạt Hồn Kỳ lại tấn công mình trước, vừa thấy tà áo đen lướt tới, biết ngay có sự biến, chưa kịp dỡ bộ thủ thế, Phương Bách Xuyên và Đàm Hiếu đã nóng lòng cứu bạn. Cả hai bất kể lợi hại, cây Ngân Linh cổ kiếm và Thiết Sa chưởng lực, cùng một lúc hai tiếng hét vang lên, đánh mạnh sang người áo đen.
Chỉ thấy áo đen nhún nhanh về phía sau, một kiếm một chưởng đều đánh vào thinh không. Trong khi ấy, phí dưới nách trước ngực Tạ Đông Dương trúng luôn một lúc ba ngón chỉ khá mạnh của Đoạt Hồn Kỳ!
Cậu bé Thượng Quan Linh mắt đỏ ngầu vì khóc, rút phắt cây Văn Xương bút bên sườn, nhân trong thế rút lui của Đoạt Hồn Kỳ tránh đường kiếm và sức chưởng, cậu bé phóng mình nhắm ngay ngực Đoạt Hồn Kỳ điểm luôn một thế Không Tinh điểm huyệt.
Mũi chân Đoạt Hồn Kỳ vừa chạm đất, toàn thân nhẹ nhàng nhún về phía trái mấy thước, tránh khỏi thế đánh Không Tinh điểm huyệt của cậu bé xong, cất tiếng cười rằng:
- Ơ hay! Cậu làm gì vậy?
Thượng Quan Linh nghiến răng rít lên:
- Ông dám hại đến thầy tôi, tôi phải giết ông!
Trong lúc trả lời, Văn Xương bút của cậu bé đã dùng luôn hai thế Thiên Đài Chỉ Lộ (Đứng trên trời chỉ đường) và Hoành Tảo Thiên Quân liên tiếp ra tay, ánh bút tới tấp đánh dồn sang phía địch.
Tà áo đen của Đoạt Hồn Kỳ bay lượn phùn phụt, ung dung nhảy nhót trong làn mưa bút Văn Xương của Thượng Quan Linh, vừa tránh vừa cười nói:
- Ai mà thèm hại thầy cậu? Bộ cậu không biết ta đã giúp ông ấy đó sao?
Thượng Quan Linh nghe nói, đầy vẻ nghi hoặc trong lòng, đưa mắt nhìn sang phía thầy mình. Tạ Đông Dương tuy bị ba ngón chỉ lực của Đoạt Hồn Kỳ nhưng người cảm thấy thư thái dễ chịu, quả không hề bị thương gì, nhưng không hiểu tại sao mà Đoạt Hồn Kỳ lại nói đã giúp sức mình?
Mọi người trong lúc còn ngạc nhiên, Đoạt Hồn Kỳ bỗng ngừng ngay tiếng cười, đưa mắt nhìn Tạ Đông Dương lạnh lùng rằng:
- Họ Tạ kia! Ngươi chẳng nói là trong lúc luyện công bị xú khí nên đường huyệt Sinh Tử huyền quan bị bế tắc, không thì sẽ luyện thành Hỗn Nguyên chân khí để đấu thử với ta sao? Nay ta đã giải hộ ngươi Tam Nguyên đại huyệt, chỉ cần trong thời gian hai tháng tập về Khổ Nạp Đạo Dẫn, khi ấy sẽ xông phá ngay được huyệt Sinh Tử Huyền Quan. Vậy ta hẹn cho ngươi trong thời gian nửa năm, hãy lo luyện cho kỹ cái mà ngươi gọi là Hỗn Nguyên Chân Lực của ngươi, rồi đúng ngày mười năm tháng chín năm nay, sẽ họp hội tại Tiểu Thiên Trì trên Lư Sơn. Chừng ấy nếu ngươi có thể thắng nổi ta, Đoạt Hồn Kỳ sẽ chịu mất mạng tại Lư Sơn, bằng ta thắng ngươi, thì thằng nhỏ này, ngươi phải nhường lại cho ta làm đệ tử! Đoạt Hồn Kỳ không phải có ý cuồng ngôn với lũ ngươi, cho dẫu bây giờ cả bốn mạng ngươi cùng ra tay đấu với ta một lượt cũng chưa xứng đáng là đối thủ của ta đâu! Hơn nữa đánh như thế ta cảm thấy chán tay lắm!...
Tạ Đông Dương quả thật không muốn chịu ơn huệ của Đoạt Hồn Kỳ một chút nào, nhưng huyệt đạo của mình đã được người ta giải khai, hơn nữa không phải loại tặng phẩm tầm thường mà mình có thể trả ngay được, đành làm thinh không nói năng gì, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, bèn gật đầu nói với Đoạt Hồn Kỳ rằng:
- Rằm tháng chín thì rằm tháng chín vậy! Chừng ấy chúng ta cùng thanh toán luôn một thể mấy vụ rắc rối: mối thù giết con của Hạo Thủ Thần Long Thường Tử Tuấn, cũng sẽ kết liễu luôn trên Tiểu Thanh Trì ở Lư Sơn được không?
Đoạt Hồn Kỳ hừ một tiếng:
- À... Ra lũ ngươi đây là những kẻ trợ quyền cước cho Thường Tử Tuấn đấy hả? Thằng già chó chết ấy mười năm trước đây đã hại ta... Thôi! Thôi! Ta cũng vì tình thằng nhỏ đây, vì nó đã khiến ta thích mến thật, vậy ta tạm thời khoan dung hạn chết cho cha con thằng già chó chết ấy sống thêm nửa năm nữa...
Nói tới đây, ngoảnh đầu nhìn Thượng Quan Linh rằng:
- Cậu bảo là tìm tôi có hai chuyện, chuyện thứ nhất đã được giải quyết bằng cách gặp mặt nhau trên Tiểu Thanh Trì ở Lư Sơn vào rằm tháng chín năm nay, vậy còn việc thứ hai nữa là việc gì nào?
Thượng Quan Linh cất xong cây Văn Xương bút vào mình, đưa tay chỉ qua Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu nói rằng:
- Ông đã đánh cướp món hàng quý của Đàm tiêu đầu này, khiến cho người ta phải tự tử trong miếu hoang, hành động của ông như thế thật không nhân đạo chút nào! Việc thứ hai của tôi tìm ông là muốn ông trả lại ngay món hàng ấy cho người ta!
Đoạt Hồn Kỳ cười ngất ngưởng, từ trong người lấy ra một cái hộp dài sơn son, từ từ mở nắp hộp ra. Bên trong toàn những trân châu thúy ngọc, hào quang sáng ngời!
Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu mắt thấy hộp bảo vật của mình trên tay của Đoạt Hồn Kỳ, trong lòng hồi hộp vô kể, nhưng tự lượng sức mình không sao đoạt lại trên tay người ta nổi, nhưng lại không muốn mặt dày mở miệng xin cho lại, đang lúc tiến thối lưỡng nan ấy, Thượng Quan Linh cau mày nói:
- Tôi ghét nhất tiếng cười của ông, thế mà ông cứ cười hoài! Ông có biết tiếng cười của ông khó nghe lắm không? Vượn không vượn, cú không cú! Nghe khó chịu quá! Thế hộp báu vật trên tay ông, ông có chịu trả không nào?
Đoạt Hồn Kỳ ngó Thượng Quan Linh lắc đầu:
- Với một đứa bé dễ “ghét” như cậu đây, đừng nói là một hộp báu này, dẫu đến mười hộp như thế nữa, ta cũng vui lòng trả lại ngay...nhưng xưa nay Đoạt Hồn Kỳ hành sự, chưa bao giờ chịu về tay không cả! Vậy ta cho cậu tùy ý lấy một vật gì ra đánh đổi với ta cũng được!
Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu nghe Đoạt Hồn Kỳ chịu trả lại hộp bảo vật cho mình, trong lòng thấp thỏm mừng, trong bụng chỉ khấn thầm sao cho Thượng Quan Linh đừng nói những câu phật lòng vị ma đầu hung tàn này, lỡ ra y lại thay đổi ý kiến thì nguy!
Cậu bé thấy Đoạt Hồn Kỳ chịu trả, mặt cũng tươi tắn, hai tay vội thò vào túi móc tứ tung ra những vật linh tinh, cầm đầy trên hai bàn tay, khoe với Đoạt Hồn Kỳ rằng:
- Đây!... Ngoại trừ Tử Phi Hoa và cây Văn Xương bút của thầy tôi cho ra, còn ông thích món gì tùy ý chọn!
Trong lúc cao hứng, cậu bé quên mất, móc luôn cả quyển sách nhỏ của Thiên Si đạo trưởng cho mượn và viên thuốc linh đơn ra hết!
Đoạt Hồn Kỳ khi nhìn thấy viên linh đơn đã lộ vẻ ngạc nhiên, sau lại thấy cậu bé móc ra một quyển sách nhỏ vuông vắn, bèn tiến lại cầm lên giở xem rồi nói với Thượng Quan Linh rằng:
- Vụ đổi chác này không ngờ ta lại được lời to, có thật cậu muốn lấy quyển sách nhỏ này đổi hộp bảo vật của tôi không nào?
Thượng Quan Linh thấy Đoạt Hồn Kỳ lựa trúng ngay quyển sách nhỏ ấy, trong bụng cũng hơi ái ngại, nhưng vì sẵn tính háo thắng, đã nói ra thì không bao giờ lại đi nuốt lời, hơn nữa nghĩ rằng trong quyển sách nhỏ chỉ vỏn vẹn có mười tám bức vẽ tọa công, ngoài ra không có lấy một chữ gì, có xem cũng chẳng hiểu gì, trong lúc chiếc hộp kia lại quan hệ đến tính mạng của Đàm Hiếu và thanh danh của tiêu cục người ta, mắt Thượng Quan Linh chớp lia lịa một hồi như đắn đo rồi mới trả lời rằng:
- Những vật khác, tôi có thể toàn quyền tặng cho ông cũng được, nhưng với quyển sách nhỏ này, người ta chỉ hứa cho tôi mượn trong thời gian nửa năm mà thôi, nếu ông muốn lấy đi thì nửa năm sau phải trả lại cho tôi tại hội Tiểu Thanh Trì ở Lư Sơn! Ông có chịu điều kiện thế không?