Jonathan đã lâm vào hôn mê, chuyện xảy ra sau đó, hắn đương nhiên chả biết gì xấc. Hắn không biết là mình và cậu cháu trai quỷ súc của mình đều bị bắt cóc, không biết sự tức giận và hoảng hốt của Evelyn và Rick khi thấy người thân ngay trước mắt mình bị trói đi mất, không biết cả tâm trạng mất mát lo lắng của Adalbert.
Dưới sự giải thích của Adalbert, Rick và Evelyn hiểu được ý đồ bắt cóc Alex của đối phương. Vòng tay của Anubis ở trên tay Alex, vì vậy trước khi đến được Ahm Shere, Alex sẽ không có nguy hiểm gì, mà bọn họ chỉ cần đến Karnak trước là có thể biết được trạm dừng chân tiếp theo, như vậy họ sẽ không mất dấu tung tích của Alex, có thể trước khi đến Ahm Shere mà cứu được Alex và Jonathan.
Evelyn tin tưởng, mặc dù con trai càng ngày càng giống Jonathan, nhưng một chút cơ trí nào đó của Jonathan, thằng bé vẫn học được, vì vậy là người dẫn đường, Alex nhất định sẽ lưu lại dấu vết cho họ. Nhưng khiến cả ba người đều không hiểu được là, Jonathan tại sao cũng bị trói đi, là do sơ xuất, hay cố ý gây ra.
“Không đâu, nếu như bọn họ muốn tính mạng của Jonathan thì sẽ không phí nhiều công sức trói đi như vậy, mà đã trực tiếp giết chết.” Adalbert mặc dù rất lo lắng, nhưng vẫn tỉnh táo phân tích như cũ.
“Chỉ cần Jonathan không bị nguy hiểm đến tính mạng, tôi nghĩ anh ta có thể tự chăm sóc tốt cho mình, thậm chí còn mắc ói hơn cả mấy tên trói anh ta đi nữa.” Rick tiếp lời nói, anh tuyệt đối tin tưởng năng lực của Jonathan, mấy tên trói hắn đi, cần tự cầu nhiều phúc rồi.
“Vì vậy, có lẽ bây giờ chúng ta cần một chiếc thảm bay, thần không biết quỷ không hay đi đến nơi chúng ta muốn đến.” Rick sờ sờ cái cằm nói.
Annika đứng ở ban công của gian phòng trên tầng cao nhất của khách sạn Savoy, đây là khách sạn xoa hoa nhất của Luân Đôn, đứng ở nơi đây có thể quan sát được toàn cảnh sông Thames, cảnh đêm sinh huy rạng rỡ ở bờ sông bên kia khiến cho cô vạn phần thán phục.
Đúng vậy, người đàn ông kia, người đàn ông không hiểu sao từ khi ra đời đã quen thuộc, y cho cô tất cả mọi thứ vốn có bây giờ. Có lẽ, bọn họ yêu nhau, cho dù những mảnh trí nhớ kia, những đoạn ngắn ngủi kia đã xảy ra ở kiếp trước. Có lẽ, khuôn mặt thối rữa không chịu nổi, ánh mắt ôn nhu của người đàn ông kia hẳn là dành cho kiếp trước của cô. Nhưng hiện tại ở bên cạnh y chính là cô, như vậy, cô phải nắm vững trong tay. Thời trang, những vật xa xỉ, cuộc sống tốt đẹp, thống trị thế giới, có gì còn có thể tốt đẹp hơn những thứ này đây?
Imhotep nhìn bóng dáng xinh đẹp yểu điệu trên ban công, chậm rãi đi đến.
Ngay trước khi đến gần Annika, Imhotep có hơi chần chừ. Diện mạo hiện giờ của mình, liệu có thể khiến cho nàng… Không đâu, người yêu của y sao có thể tính toán đến những thứ này chứ. Imhotep đến bên cạnh Annika, Annika tặng cho y một nụ cười kiều mỵ, dưới sự tô điểm của bóng đêm, cực kỳ động lòng người.
“【Chúng ta cần phải lập tức đến Ahm Shere, giết chết Vua Bọ Cạp】” Imhotep mở miệng nói, y mong rằng Anck Su Namun biết được mình là mạnh nhất.
Imhotep không nhìn thấy được dã tâm và sự tham lam trong đôi mắt của cô. Y nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, trong lòng tràn đầy nhu tình, y đã rất lâu không được nhìn người yêu tràn đầy sức sống như vậy rồi. Ba ngàn năm trước, cho dù hai người tâm tâm tương tích, lưỡng tình tương duyệt, nhưng ngại nỗi thân phận nên chỉ có thể nén xuống tình yêu của mình. Đến bây giờ, Imhotep mới phát hiện được có thể nhìn thấy Anck Su Namun vô câu vô thúc như vậy, cho dù là giết Pharaoh chí cao vô thượng, ngay khi còn sống bị đem làm xác ướp, cho dù phải chịu hình phạt Hom Dai, có thể vĩnh viễn khắc ghi người yêu của y, vậy thì cũng đáng.
Imhotep chậm rãi bước về phía Annika, y không cách nào kiềm chế được mong muốn gần gũi với cô từ sâu trong tâm. Nhưng Annika nhìn thấy gương mặt thối rữa đang từ từ nhích đến gần mình, nhất thời không biết làm sao. Cô chậm rãi lui về phía sau, thoạt nhìn giống như dục cự còn nghênh, nhưng cô thật sự có thể chịu được đi hôn gương mặt rữa nát kia ư? Môi của y ở đâu vậy?
Ngay lúc Annka còn đang do dự, Imhotep sử dụng ma thuật dẫn hai người vào trong ảo ảnh.
Bên trong ảo ảnh, Annika là sủng cơ Anck Su Namun của Pharaoh kiếp trước, mà Imhotep thì khôi phục diện mạo khôi ngô vốn có của y. Annkia nhìn cung điện vàng son lộng lẫy, nhìn người tồn tại chân thật trước mặt, trong mắt hiện lên sự kinh diễm, chậm rãi đi về phía Imhotep, không hề cự tuyệt, không còn sợ hãi.
Imhotep hài lòng nhìn biểu hiện của Annika, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, bàn tay thối rữa dần dần ở trên cơ thể thướt tha xinh đẹp dao động. Annika tức thì hờn dỗi, bộ ngực ngạo nhân lơ đãng dán chặt lên cơ thể của đối phương, tất cả đều hài hòa như vậy.
“【Thưa chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.】” Viện trưởng viện bảo tàng hưng phấn đi lên sân thương nơi Imhotep đứng, nhưng không ngờ lại nhìn tháy một hiện trường hương diễm quái dị như vậy. Nhận ra mình đang quấy rầy nhã hứng của đối phương, viện trưởng viện bảo tàng và Lockner vội vàng quỳ một chân xuống, chuẩn bị nghênh đón lửa giận của chủ nhân.
Ấy vậy mà Imhotep chỉ nhìn bọn họ một cái, nói: “【Vậy thì ngày mai sẽ lên đường.】”
Imhotep sau khi rời đi, y trở lại gian phòng nghỉ ngơi của mình, trong đầu vẫn quẩn quanh dư âm nóng bỏng của nụ hôn kia. Chẳng biết tại sao, y đột nhiên nhớ tới khi ở Hamunaptra, nụ hôn đụng chạm ngốc nghếch, dò xét cẩn thận và cả kỹ xảo dở tệ nhưng lại hít thở không thông của tên phế sài kia. Tâm của Imhotep nhất thời phiền não, các vật dụng bằng sứ và thủy tinh trong phòng ngay lập tức đều bị vỡ nát, bức bích họa trên tường cũng bắt đầu nứt ra.
Tại sao lại nghĩ đến hắn? Tại sao lại so sánh hắn với Anck Su Namun? Tại sao sau khi biết được đó là chuyển thế của Seti Đệ Nhất vẫn bỏ qua cho hắn như trước? Tại sao, dường như, không hề hận hắn như vậy? Tại sao khi đó trước mắt lại thoáng hiện qua đoạn ngắn ký ức nhục nhã như vậy? Thân là Đại Tư Tế cao cao tại thượng phải giữ mình trong sạch, y sao có thể thành kính hôn một người đàn ông, lại còn ở trong tay hắn, trút ra… Y không nhìn thấy khuôn mặt của người đó, nhưng lại cảm thấy tà áo trắng của người đó dị thường quen thuộc, tại sao y không hề cảm thấy ghét, không ghét sự đụng chạm của người đàn ông kia…
Người đó rốt cuộc là ai?
Đến khi Jonathan tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình giống như đang ở trong một căn phòng nhỏ không ngừng lắc lư. Bộ có động đất ư?
Hắn định tâm lại, bên tai truyền đến tiếng gầm rú của xe lửa cùng với tiếng vang bánh xe và đường ray va đập vào nhau theo quy luật, xem ra hắn bây giờ đang ở trên chuyến tàu hỏa không biết đi về hướng nào. Bọn cướp đến tột cùng là muốn làm gì?
“Người bị bắt cóc thật không có nhân quyền mà, đánh thuốc mê người ta còn chưa tính, lại còn nhốt trong căn phòng bé tí tối tăm, cũng không cho chút gì tiêu khiển, bộ muốn để ta ôn lại mấy đề thi thâm sâu hồi tiểu học, nghe tiếng vang chu kỳ của bánh xe rồi đo tốc độ tàu lửa chắc?” Jonathan sau khi tỉnh dậy lại bắt đầu thổ tào.
“Ôi, ầm ĩ chết đi được. Hở? Chú John! Là chú ư?” Alex giống như mới tỉnh ngủ dậy nói.
“Alex? Cháu cũng bị bắt cóc sao?” Bởi vì bên trong toa tàu hiệu quả cách quang thật sự quá tốt, Jonathan và Alex chỉ có thể dựa vào xúc giác, luống cuống va chạm lung tung mới tìm được cơ thể của hai người. Alex sau khi chạm vào bàn tay mà nó vô cùng quen thuộc, kích động theo thói cũ nhào vào trong lòng Jonathan. May mà Jonathan lúc này đang ở trên ghế sa lon mềm mại, nếu không phế sài thật đúng là không chịu nổi cú bổ nhào này.
“Thật tốt quá, chú John, có chú, cháu yên tâm rồi!” Alex hưng phấn nói.
“Sao mày một chút tự giác bị bắt cóc cũng không có vậy? Nít ranh bị bắt cóc không phải theo quán tính khóc rống lên sao?” Tay chân của Jonathan không bị trói lại, có thể thấy được sự tự tin của bọn cướp, hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của thằng bé, trái tim bàng hoàng cũng yên tĩnh lại. Bất kể có xảy ra chuyện gì, hắn nhất định phải bảo vệ Alex thật tốt.
“Cháu muốn trở thành đàn ông của tiểu công… Nhiều kinh nghiệm một chút, mới có đủ mị lực chứ! Sau này tìm được con mồi thích hợp, cũng có được câu chuyện hay ho, dụ dỗ bọn họ nha!” Alex dự tính nói.
“Ồ, yoga, múa bụng gì đó hình như là huấn luyện rất tốt cho eo nha, vẫn là chú John thông minh! Chờ đến khu nguy hiểm này kết thúc, cháu sẽ đi học ngay!” Alex hưng phấn nói.
Vì vậy, dưới tình huống tần số não của hai người hoàn toàn không ăn khớp nhau, họ đã đạt thành một nhận thức chung quỷ dị.
“Chú John, chú không hiếu kỳ ai bắt cóc chúng ta sao?” Cái đầu lông xù của Alex cọ tới cọ lui trước mũi của Jonathan. Jonathan vất vả nhịn xuống nước mũi sắp sửa phun trào bay thẳng ra ba ngàn xích, nâng đầu lên nói: “Có một suy đoán, nhưng ra vẻ cao thâm luôn là kế sách của bọn bắt cóc, chờ chúng ta đói bụng rồi bọn chúng tự nhiên sẽ xuất hiện. Khi mà người ta đói khát, tinh thần cũng vô cùng yếu ớt, nếu xuất hiện khi đó có thể dễ dàng lấy được thứ họ muốn hơn, cái này gọi là đánh tâm lý, mà việc chúng ta cần làm chính là không nên vì một bữa cơm mà vứt bỏ tất cả lợi thế. Cậu là phế sài, cháu là con nít, bọn họ sẽ không đề phòng chúng ta, sự khinh thường của kẻ địch chính là thứ quyết định đại cục của bọn chúng.
“Oa, nghe thật có đạo lý, nhưng mà cháu vẫn không hiểu.” Bàn tay nhỏ của Alex rất nể tình vỗ vỗ.
“Khụ, nói chung là, có ăn thì ăn, có uống cứ uống, bọn chúng hỏi cái gì, cháu cứ đáp cái đó, mấy lời cháu nói là thật, nhưng đều là tin tức vô dụng. Hiểu chưa?” Jonathan buồn bực nói, Alex gật đầu, nhưng trên thực tế cậu cái gì cũng không hiểu.
Một lát sau, bụng của Jonathan và Alex lần lượt hát hò cùng nhau hợp tấu, lại một lát sau nữa, Alex mềm nhũn mếu mếu nói: “Chú John, cháu đói bụng.”
Vừa dứt lời, “Kẽo kẹt” một tiếng, một luồng ánh sáng mạnh thình lình chiếu ngay trước hai người. Hai người nhắm mắt và lấy tay che ánh sáng lại theo bảo năng.
“Nhãi ranh, chủ nhân muốn gặp mày.” Giọng nói lạnh như băng của Lockner truyền đến.
“Tôi đói bụng.” Alex không chút khách khí nào nói.
“Trạng thái này không tệ, tiếp tục giữ vững.” Vừa dứt lời, Lockner liền đoạt lấy Alex từ trong tay Jonathan, giơ cổ áo của cậu lên rồi kéo ra khỏi phòng nhỏ. Mà Jonathan cũng bị hai tên áo đỏ lôi ra ngoài.
“Lần trước chủ nhân Imhotep bị một nhà O’Connell gài bẫy cướp đi phép thuật, trở thành người phàm, trở lại âm phủ. Chuyện này chứng tỏ, chủ nhân Imhotep không phải là vô địch, ngài cũng có nhược điểm. Vì vậy, cô hãy mang theo quyển sách này, thời thời khắc khắc mang theo nó, có nó rồi, chúng ta mới có thể trở nên bất bại.” Quản lý viện bảo tàng đưa «Quyển sách của Anubis» cho Annika. Annika gật đầu.
“Này, «Quyển sách của Anubis», làm sao mấy người có được nó?” Alex bị Lockner một đường kéo lê đến liếc mắt liền thấy được cục gạch màu đen này.
“Chậc chậc, thật là một cậu bé thông minh, mặt mũi cũng rất đáng yêu nha!” Annika đặt «Quyển sách của Anubis» xuống đi đến bên cạnh Alex, còn vươn tay nhéo nhéo cái mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé.
“Này thím, đừng có đụng vào khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của tôi. Thứ nhất, tôi với phái nữ lớn tuổi hơn không có hứng thú, thím quá già rồi, coi nếp nhăn trên mặt thím với cái bộ ngực chảy xệ này, chậc chậc. Thứ hai, tôi đối với phụ nữ không có hứng thú, thím cho dù có là một nụ hoa kiều diễm đi nữa, nếu thím không phải là hoa cúc, xin lỗi, hai ta không thể nào đâu. Cuối cùng, đừng có nói yêu anh đây, anh đây chỉ là một truyền thuyết!” Alex khá là tự kỷ lắc lắc đầu, một câu ‘quá đẹp trai rồi’ cuối cùng vẫn không nói, là danh ngôn của chú John đó nha.
Annika vừa nghe được chữ “Thím” đã muốn nổi cáu dưới ánh mắt ra hiệu của viện trưởng viện bảo tàng, khó khăn lắm mới nhẫn nại được, không ngừng tự nhắc nhở mình, cô sắp là người thống trị thế giới, cô là người phụ nữ của người đàn ông sắp thống trị thế giới, không nên chấp nhặt với một thằng nhãi…
Annika sau khi hồi phục tâm tình, mở mắt ra chính là ánh mắt gần như bỉ ổi của Alex chằm chằm vào bộ ngực D mà mình vẫn luôn kiêu ngạo, nhướn mày, chậm rãi ngồi xuống trước mặt Alex, khuôn mặt xinh đẹp để sát vào bên tai cậu, giống như đang nói tình thoại mà nỉ non nhu hòa: “Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nói ít lại vài lời. Trẻ con nghe lời, mới có thể sống được lâu.”
“Ai chà, thím à, thím muốn làm tôi sợ ư? Chỉ bằng thím, cấp bậc quá thấp rồi. Đến bố mẹ tôi cũng không có cách nào nắm thóp được tôi nữa là.” Alex vẫn như trước rất khinh thường nói, ta đây muốn trở thành đàn ông của tiểu công.
“Vậy sao? Ít nhất là bố mẹ của cậu cũng không nhân lúc cậu ngủ say mà thả rắn độc vào ngủ chung với cậu. Cậu khi đó, ngay cả mắt cũng không thể mở ra được, mà cái miệng nhỏ nhắn này,” Annika như khiêu khích dùng ngón út dao động trên môi của Alex, “Cũng không thể nói được nữa.”
Alex kinh ngạc há to miệng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi. Mà Annika thì hài lòng nhìn vẻ hoảng hốt trong mắt đối phương. Hừ, cũng chỉ là một thằng nhóc, dám đấu với cô hả!
Trên thực tế, Alex lại nghĩ là: không phải chứ, cái bà già này thật có hứng thú với cậu á? Cậu mới chỉ là một đứa bé sáu tuổi đó, cậu có thể thề với hoa cúc của thần Anubis, cậu thật sự chỉ yêu hoa cúc nhỏ, dưa leo nhỏ thôi, đối với một bà thím chảy xệ như vậy không có hứng thú nha!
“Dẫn nó đi gặp Imhotep.” Annika kiều mỵ cười.