Thebes, đô thành phồn hoa, nhưng giờ phút này, bên trong đô thành phồn hoa lại hiện lên một cảm giác căng thẳng khiến người ta bị áp ức. Bên ngoài bức tường thành cao vút là một đội quân dũng mãnh thiện chiến như một con hổ nhìn chằm chặp vào con mồi của mình, cùng với vị vua của bọn họ, Vua Bọ Cạp.
Không ai có thể rõ ràng khi nói đến lai lịch của Vua Bọ Cạp, cũng không ai có thể giải thích được một con người thần bí như vậy làm thế nào trong bảy năm có thể từ một người bình thường vô danh tiểu tốt đột nhiên quật khởi trở thành một kiêu hùng() càn quét cả khu vực Tây Á.
() nhân vật trí dũng kiệt xuất có dã tâm
Ai Cập, quốc gia đứng đầu luôn luôn sừng sững ở Tây Á chưa bao giờ nghĩ rằng con hổ lang dã tâm này lại mơ ước đến lãnh thổ của mình, là một đất nước luôn luôn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngài còn từng ngầm trợ giúp Vua Bọ Cạp chinh phục những quốc gia khác.
Triều đình đã sớm mục nát đương nhiên không cách nào ngăn cản được khí thế to lớn của Vua Bọ Cạp, một đường lính ngã như núi đổ, chỉ còn lại một đô thành duy nhất – Thebes. Nhưng đô thành Thebes lúc này hiển hiện rõ người Ai Cập, hoàng thất Ai Cập đã sớm kiệt quệ sự kiên nghị và khí thế, đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, hoàng thất Ai Cập vẫn như trước được ăn cả ngã về không, thề bảo vệ bằng được đô thành của mình.
Trận chiến này, kéo dài suốt bảy năm.
Không giống với sự kiệt sức bên trong Thebes, quân đội của Vua Bọ Cạp đã sớm bởi vì cuộc chinh chiến kéo dài, hoàn cảnh cuộc sống mục nát, và cả nỗi nhớ về cố thổ mà đánh mất lòng quyết thắng ban đầu.
Cuộc chinh phạt chiến tuyến trường kỳ, tiếp viện không đủ liên tiếp cùng với lòng người tan rã đã quyết định sự thất bại của Vua Bọ Cạp. Cuối cùng, Vua Bọ Cạp, khi chỉ còn lại một tâm phúc mạnh mẽ kiến nghị xuống, lựa chọn lui quân.
Đội quân bách chiến bách thắng của Vua Bọ Cạp, chỉ còn sót lại chưa đầy một trăm tàn binh bại tướng. Bọn họ một đường rút lui, cuối cùng chạy vào trong sa mạc thần thánh, Ahm Shere.
Vua Bọ Cạp trơ mắt nhìn các anh em cùng hắn nam chinh bắc chiến lần lượt ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn. Vua Bọ Cạp vô cùng vô cùng không cam tâm, nếu như không phải sai lầm khi lựa chọn tiến vào trong sa mạc, hắn nhất định còn có thể đợi thời trở lại, thống nhất thế giới. Tại sao? Tại sao?
Trong một khắc kia khi hắn sắp chạm vào việc mất đi ý thức, trong đầu của Vua Bọ Cạp vang lên tiếng người vợ của mình từng nói cho hắn nghe về một phương pháp, hắn cố gắng tập trung toàn bộ ý chí sắp tan rã của mình, thành khẩn thề với Tử thần Anubis: “【Hỡi vị thần vong linh tối cao, cầu xin người ban cho kẻ hèn như ta cơ hội một lần đánh bại kẻ thù, nếu như thành công, ta sẽ cống hiến linh hồn tinh khiết nhất của bản thân, trọn đời ở bên trong Địa ngục hầu hạ người, làm nô bộc trung thành nhất của người】”
Khi đó Anubis vẫn là đầu sói thân người mặc dù không phải thuộc dạng mỹ hình trong thẩm mỹ của loài người, nhưng trình độ xấu xa và tự luyến đã có thể thấy được lốm đốm. Tự nhận là bán thú thần đẹp trai nhất anh tuấn nhất, Anubis lúc này đang ở trước tấm gương cao lớn biểu diễn cơ bụng cường tráng của mình. (móa nó được cái đoạn đầu nghiêm túc… =.=)
Cho nên trong tay Anubis xuất hiện một quyển sách sinh mệnh bằng vàng ròng. Mở ra nhìn nhìn, ừ, người này đúng là thật không tệ, linh hồn cực kỳ tinh khiết, trước khi trở thành Vua Bọ Cạp đích xác là một nhân tài hiếm có, chí tình chí nghĩa, chẳng qua là sau khi đi lên vị trí kia, trở nên tham lam khát máu, nhưng vẫn là một nhân tài như trước. Đã như vậy, miễn cưỡng có thể nhận. Nếu lựa chọn hầu hạ ta, như vậy mọi trang phục của ngươi sẽ phải dựa theo sở thích của ta. Hừm hừm, đầu người thân người gì đó khó coi nhất, cả Địa Ngục đều hẳn phải là bán thú nhân mới đúng chứ!
Đôi mắt ngăm đen của Anubis đảo mấy vòng, tiếp nhận rồi, bắt đầu có chút mong đợi dòng máu mới sắp sửa gia nhập Địa ngục!Khi Vua Bọ Cạp hết sức hấp hối, từ trong cát vàng bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một con bọ cạp lớn toàn thân ngăm đen.
Tinh thần của Vua Bọ Cạp cuối cùng phấn chấn. Đây là sự đồng ý ư? Vì vậy Vua Bọ Cạp không chút do dự nắm con bọ cạp màu đen chỉ cần nhìn qua là biết kịch độc kia lên, bọ cạp kia vẫn như trước giương nanh múa vuốt vùng vẫy cái càng hữu lực cùng với chiếc đuôi kịch độc của mình.
Lông mày của Vua Bọ Cạp nhướn lên, hừ, ở trước mặt Vua Bọ Cạp mà còn dám lớn lối, ngao ô một ngụm đem nó nuốt vào.
Dị biến phát sinh, nhưng vào lúc này trong sa mạc mênh mông vô bờ bỗng nhiên xuất hiện một ốc đảo rậm rạp, mà lần lượt các chiến binh đầu sói thân người cũng lần lượt xuất hiện bên cạnh Vua Bọ Cạp.
Vua Bọ Cạp ngửa mặt lên trời cười lớn, vung vũ khí trong tay, lại một lần nữa tiến quân về phía Ai Cập. (ăn có mỗi con bò cạp đã sung sức thế này rồi à @@)
Một đội quân như vậy, chúng sẽ không đói, sẽ không khát, càng không biết mệt mỏi, khiến cho người dân Thebes khi nhìn thấy bọn chúng, quanh quẩn trong lòng của những người này chỉ còn một ý niệm, cái chết.
Vua Bọ Cạp lần này không cần tốn nhiều sức lực liền giải quyết được kẻ thù suốt bảy năm hắn chưa đánh hạ được. Giơ cao đầu của vị vua Ai Cập, Vua Bọ Cạp hăng hái hào hùng. Đông Phương cổ quốc, ta đến đây.
Nhưng ngay khi hắn vạn phần hả hê, cỗ xe ngựa U Linh của Địa ngục xuất hiện. Lúc Vua Bọ Cạp ngã xuống chính là lúc linh hồn đích thực của hắn đã được đưa đến Địa ngục.
Vì vậy, Vua Bọ Cạp quỳ xuống, đặt tay phải trên vai trái, tuyên thệ sự thần phục, trở thành nô bộc của Anubis.
Trong mắt của Anubis hiện lên một tia quang mang đáng khinh, Vua Bọ Cạp cảm thấy một hồi u lam xuất hiện bên trong cơ thể của mình, hắn rõ ràng cảm nhận được sức mạnh của mình tăng lên không ít, trong lòng một trận mừng thầm. Nhưng sự vui sướng này không duy trì được quá dài, Vua Bọ Cạp từ eo trở xuống đột nhiên cảm thấy một cảm giác đau đớn thấu tim, tuy là một dũng sĩ dũng mãnh không hề sợ hãi như vậy, cũng không cách nào nén được tiếng gào thét. Sau khi cơn đau biến mất, Vua Bọ Cạp hoảng sợ nhìn xuống thân dưới của mình.
“Đây là quy định của Địa ngục, tất cả nhân viên tại chức ở Địa ngục đều cần phải mặc đồng phục công tác do ta thiết kế, bán thú nhân hệ liệt, rất thích hợp với ngươi, đúng không! Gu thẩm mỹ của ta tuyệt đối là vượt trội nhất giữa chúng thần. Thích hả, cảm kích hả! Đừng quá cảm động đó. Đương nhiên, lấy thân báo đáp gì đó, ngươi coi như nghĩ lại một chút. Vì không để ngươi phải nhớ nhung ta, ta vẫn phải nói lý do cho ngươi thôi, tránh cho ngươi dây dưa, ai bảo người yêu của ta nhiều như vậy… Nhất nhãn chi niệm, nhất niệm chấp trứ() đó nha… Trước tiên hả, ta không thích tráng sĩ thụ (nhưng mà em thích), ngươi một thân cơ bắp này, khụ khụ, cơ thể nhất định so với ngực phẳng thụ còn cứng ngắc hơn nữa [ta mới không thèm thừa nhận so với body của ta còn to con hơn đâu, khụ khụ]. Tiếp theo hả, hình tượng ta tỉ mỉ thiết kế cho ngươi có vẻ không thể để ta hái cúc được rồi, ngươi nói ta nên để hùng tráng của ta ở đâu đây. Nếu như muốn dùng miệng, chỉ sợ rằng không có cách nào thỏa mãn được ta đâu. Cho nên, chúng ta vẫn nên giữ vững quan hệ thuần khiết giữa cấp trên với cấp dưới đi. Ngươi có thể đi!” Anubis phiến tình và tiếc nuối nói với Vua Bọ Cạp.
Một ánh mắt mong đợi, một ý niệm khắc sâu
Nếu như Vua Bọ Cạp xuyên việt, như vậy hắn giờ phút này có thể hình dung tâm tình của mình như rày: Mẹ nó, bị vạn con thảo nê mã gào thét dẫm lên tim còn đỡ ức chế hơn, mẹ nó, ngươi dám đem hình tượng chói lói của ông đây phá hủy hết hả, mẹ nó, ông đây là thẳng, là thẳng đó, hoàng hậu của ông là mỹ nữ dáng người lẫn mỹ mạo đều là nghiêng nước nghiêng thành đó, trông ông đây giống thèm cái thể loại nhân thú lắm chắc! Nhưng mà hắn không biết làm sao để biểu đạt a, cho nên buồn bực trở lại phòng của mình nghỉ ngơi, ngủ một giấc, chính là mấy ngàn năm.
Cho nên, hắn cũng không trải qua ba ngàn năm sau khi Anubis đem hình tượng của mình và nhân viên Địa ngục tiến hành đại điều chỉnh, mọi người tuyệt đối có thể so với từng vị mỹ thiếu niên mỹ diễm yêu nhiêu trong thần thoại Hy Lạp còn hơn mấy phần. Dĩ nhiên, chuyện này để nói sau! (cái tội ham ngủ)
“Được rồi, Alex yêu dấu, truyện cổ tích trước khi ngủ của chúng ta kết thúc. Câu chuyện này chính là nói cho chúng ta biết rằng, làm người ngàn vạn không nên tin vào một người hoặc thần chưa từng gặp mặt, nếu không, cuộc sống của cháu sẽ bị phá hủy vô cùng tàn nhẫn. Đặc biệt là Anubis! Ngủ ngon nhé! Cháu trai yêu dấu của cậu! Nhớ kỹ đó, cậu là cậu của cháu, không phải là chú của cháu! Không được gọi sai nữa!!!” Jonathan thói quen kể xong câu chuyện trước khi ngủ mỗi ngày cho đứa cháu trai, nhắc nhở.
“Không muốn đâu, chú John, cháu thích gọi chú như vậy mà! Mà tại sao mỗi lần chú kể chuyện về Anubis nghe đều rất bỉ ổi á, Cô bé quàng khăn đỏ với Bà ngoại sói Anubis nè, Ba chú heo con và Anubis nè… Chú John, chú chắc là có nhiều oán hận với y lắm thì phải!” Alex trong sáng chớp đôi mắt to tròn nghi ngờ hỏi.
“Bé con, nếu như cháu không muốn trở thành Cô bé quàng khăn đỏ bị Anubis hái cúc hoa quấy nhiễu mỗi năm, vậy thì mau nhắm mắt lại ngủ đi. Cháu với cặp bố mẹ phiền toái của cháu ngày mai sẽ đến Thebes của Ai Cập tiến hành hoạt động trộm mộ mạo hiểm đó! Chúc cháu thật nhiều may mắn, đừng để bị bố mẹ của cháu vứt lại trong cúc hoa của Anubis đấy!” Jonathan chớp mắt uy hiếp cháu trai bé nhỏ của mình.
“Hừ, ngủ với chú mày, để lại bị chú mày một cước đá xuống đất hả? Cậu ngày mai cũng phải bắt đầu buổi giảng vật lý ở các trường đại học cả nước rồi, không thể ầm ĩ với cháu được đâu. Ngủ ngon! Bé Alex!” Jonathan nói xong lời chúc ngủ ngon rồi rời khỏi căn phòng của cháu trai.
Cách cuộc cửu tử nhất sinh kia đã qua bảy năm, ngày thứ hai ba người bọn họ rời khỏi Ai Cập, trở lại Luân Đôn nước Anh, ở nơi đây mua một ngôi nhà một cái xe, bắt đầu cuộc sống mới.
Rick cùng Evelyn hiển nhiên đã yêu cuộc sống trộm mộ mạo hiểm, mà hắn lựa chọn làm việc ở khoa khoa học và kỹ thuật ở trường Quốc học Luân Đôn(), hiện tại hắn đã đặc biệt được thăng lên làm giáo sư khoa học kỹ thuật ở đây rồi. Suốt bảy năm trong thế giới này, hắn không chỉ hoàn thành học vị tiến sĩ, còn được giữ lại làm faculty của trường, chính là nhân sinh lý tưởng trước kia của hắn.
() mình dịch tạm là vậy, chứ thật ra trường này tách ra khỏi Viện Đại học Luân Đôn từ năm
Anubis vào mấy năm trước còn có thể thỉnh thoảng đi ra ngoài quấy rầy, cho nên sau khi cháu trai ra đời, các câu chuyện cổ tích nhỏ hủy hoại hình tượng của Anubis xuất hiện. Evelyn và Rick thường xuyên ra ngoài mạo hiểm, vì vậy không hề biết con trai Alex của mình đã bị mỗ phế sài □ biến thành bé shota tam quan bất chính, có thể là tính hướng cũng theo Jonathan luôn. Đương nhiên bé shota còn có một chút di truyền từ Evelyn, đó chính là hiếu học. Cậu bé này mỗi ngày nếu không phải ở trường Quốc học Luân Đôn vây xem cậu mình làm nghiên cứu, thì chính là ở trong viện bảo tàng lớn học kiến thức lịch sử khảo cổ, cũng là một cậu bé thông minh.
Không biết tại sao Jonathan từ một năm trước bắt đầu mơ đến một giấc mơ có liên quan đến chuyện xưa về Vua Bọ Cạp, mà Anubis cũng đã một năm chưa xuất hiện. Mặc dù không nuốt nổi giọng nói muốn ăn đòn của đối phương, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, nhưng cái mùi vị âm mưu của tên Anubis nào đó cũng càng ngày càng bốc mùi hơn.
Thế sự biến thiên, ba ngàn năm yêu thương say đắm, Imhotep có thể giữ vững, hắn thì không phải không thể, chỉ là nhiệm vụ này, thật quá khó khăn, quá khó khăn.
Không nghĩ nữa, trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ bắt đầu tuần giảng vật lý lượng tử rồi.