Điệp Mộng Hồng Hoa

chương 218: phượng tường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tông chủ, mọi chuyện tuyệt không phải như người nghĩ. Theo một số nguồn tin mà ta thu được thì tham vọng của Diêm La Điện là vô cùng lớn, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là tiêu diệt một Lam Nguyệt Cung. Ta lo ngại ngày sau rất có khả năng Diêm La Điện sẽ thâu tóm luôn cả Âm Dương Tông ta..."

Chẳng đợi Bách Liên tôn giả nói hết câu, Cổ Mị Nhi cắt ngang:

"Vì vậy mà ngươi muốn giết chết Thiên Ma để ngăn ngừa hậu hoạn?"

Bất chợt, nàng cao giọng:

"Quả thật là hàm hồ! Chỉ vì mấy tin tức và suy đoán không rõ ràng đó mà ngươi đã dám tự ý như vậy? Lẽ nào ngươi đã quên Thiên Ma chính là đạo lữ của ta, hắn có mưu đồ gì ta há lại không rõ hơn ngươi? Hay ngươi cảm thấy tông chủ ta đây trí óc đần độn không nhìn ra được chân giả thực hư? Lùi một bước mà nói, dù cho Thiên Ma có thật sự muốn thâu tóm Âm Dương Tông đi nữa thì ta mới là người sẽ quyết định nên xử trí thế nào. Nhưng ngươi đã làm gì? Bách Liên, trong mắt ngươi có còn coi ta là tông chủ không?"

Tông chủ ư? Quả thật nếu như Cổ Mị Nhi còn chưa đột phá Chân Đan Cảnh hậu kỳ thì có lẽ Bách Liên đã chẳng thèm để nàng vào mắt. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là nếu như, sự thật thì hoàn toàn đi theo chiều ngược lại.

Trong lúc Bách Liên còn đang cân nhắc thiệt hơn thì Cổ Liệt bồi thêm một kích nữa:

"Tông chủ, chuyện của Thiên Ma chúng ta có thể từ từ xem xét lại. Hiện giờ, có một việc trọng yếu hơn cần phải xử trí."

Hít nhẹ một hơi, ông tiếp lời:

"Một trong hai kiện linh khí trấn tông của chúng ta - Âm Dương Kính - vốn đã bị đánh cắp trăm năm trước nay đã xuất hiện, hơn nữa còn ở trên người Bách Liên tôn giả."

"Cái gì?"

Cổ Mị Nhi thốt lên. Tin tức này đúng là đủ để khiến nàng thất thố.

"Tông chủ, xin hãy nghe ta giải thích."

Bách Liên vội lên tiếng:

"Âm Dương Kính này là ta tìm thấy trên người của một gã tán tu, lòng ta đối với Âm Dương Tông luôn là trước sau như một. Mong tông chủ vì lợi ích của tông môn trong bối cảnh hiện nay mà suy xét cặn kẽ thiệt hơn."

Cổ Mị Nhi khẽ cau mày. Trong lời nói của Bách Liên rõ ràng là đang cố ý nhắc nhở nàng. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, vẻ lưỡng lự trong mắt nàng đã tan biến chẳng còn sót lại chút gì.

"Hừ! Bách Liên ngươi thật to gan! Đã dám lấy trộm bảo vật trấn tông lại còn ngụy biện! Hôm nay nếu bổn tông chủ ta không xử phạt ngươi thì sao có thể phục chúng đây?"

Vừa dứt câu, Cổ Mị Nhi lập tức thi triển thần thông đánh tới Bách Liên tôn giả.

"Oành"

"Oành"

Giống như mọi người, có nghĩ thế nào Bách Liên cũng không ngờ được Cổ Mị Nhi lại có thái độ quyết liệt như vầy. Vốn dĩ Bách Liên cho rằng cùng lắm thì mình cũng chỉ bị giáng chức hoặc tệ hơn là bị giam cầm một thời gian mà thôi. Đó là trường hợp xấu nhất mà bà nghĩ là có thể xảy ra. Dẫu sao thì cường giả Chân Đan Cảnh cũng là lực lượng trọng yếu nhất của bất kỳ tông môn nào, đặc biệt là trong bối cảnh phức tạp của tu tiên giới hiện nay thì càng không thể thay thế. Huống hồ gì Bách Liên bà chẳng những là cường giả Chân Đan Cảnh mà còn đạt đến cảnh giới hậu kỳ. Với những lý do đó, bà tin tưởng Cổ Mị Nhi sẽ không dám ra tay với mình. Thế nhưng... lần này bà đã sai lầm. Bởi vì Cổ Mị Nhi thật sự đã ra tay, hơn nữa còn là muốn đoạt mạng!

Mặc dù tình huống đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát nhưng Bách Liên há có thể khoanh tay chịu trói. Lấy ra Âm Dương Kính, bà ta hét lên:

"Cổ Mị Nhi! Nếu ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!"

Sau khi được Bách Liên đánh lên một đạo pháp quyết, Âm Dương Kính liền bắn ra những luồng sáng hủy diệt về phía Cổ Mị Nhi.

"Ngươi tưởng có Âm Dương Kính thì ta không làm gì được ngươi sao?"

Trong chớp mắt, trên tay Cổ Mị Nhi đã xuất hiện một tấm ngọc bài màu đỏ, chẳng rõ được làm từ chất liệu gì. Ngọc bài lớn cỡ lòng bàn tay, toàn thân có hồng quang rực rỡ lưu chuyển, vừa nhìn thì đã biết không phải là phàm vật.

"Thánh Hỏa Lệnh!"

Phía đối diện, Bách Liên tôn giả cả kinh hô lên. Đúng vậy. Tấm ngọc bài màu đỏ vừa được Cổ Mị Nhi tế ra chính là một trong hai kiện linh khí trấn môn của Âm Dương Tông: Thánh Hỏa Lệnh.

Chỉ thấy lúc này, Cổ Mị Nhi nâng Thánh Hỏa Lệnh trên tay, cả người được hồng quang che chở khiến cho luồng sáng hủy diệt của Âm Dương Kính không tài nào chạm tới được. Kế đó, nàng thúc động mười thành linh lực đánh lên Thánh Hỏa Lệnh. Ngay lập tức, hồng quang trên Thánh Hỏa Lệnh liền chuyển thành bạch quang. Cổ Mị Nhi hô lớn:

"Thánh Hỏa Âm Dương Quyết - đệ nhị biến: Phượng Sí Tường Không!"

Một tiếng phượng minh kéo dài, từ trong Thánh Hỏa Lệnh, một hư ảnh phượng hoàng vỗ cánh bay ra, mục tiêu dĩ nhiên là Bách Liên tôn giả.

Nhìn hư ảnh phượng hoàng nọ, Bách Liên vô cùng kinh hãi. Bà không ngờ được tư chất của Cổ Mị Nhi lại đáng sợ như thế, ngay cả đệ nhị biến trong số tam biến ghi lại trên Thánh Hỏa Lệnh cũng đã luyện thành. Trong khi đó, dù sở hữu Âm Dương Kính - kiện linh khí có cấp bậc chẳng hề thua kém Thánh Hỏa Lệnh, đồng thời cũng ghi lại một bí pháp ngang ngửa Thánh Hỏa Âm Dương Quyết nhưng bà lại chẳng lĩnh ngộ được chút gì dẫu đã trôi qua cả trăm năm.

Bách Liên không nói hai lời, tức thì độn quang hòng đào thoát. Bà thừa hiểu nếu còn tiếp tục dây dưa thì chắc chắn mình sẽ bỏ mạng tại đây.

"Muốn chạy? Mơ tưởng!"

"Hiện!"

Sau tiếng hô của Cổ Mị Nhi, Thánh Hỏa Lệnh một lần nữa biến đổi. Từ bên trong, một con minh phượng lao ra. Cưỡi lên minh phượng, Cổ Mị Nhi liền đuổi theo Bách Liên tôn giả. Bí pháp mà nàng vừa sử dụng chính là Thánh Hỏa Âm Dương Quyết - đệ nhất biến: Minh Phượng Truy Tinh.

Với bí pháp Minh Phượng Truy Tinh này, chẳng mấy chốc Cổ Mị Nhi đã đuổi kịp Bách Liên tôn giả.

"Ngươi có thể chạy thoát được sao?"

"Phượng Sí Tường Không!"

Một lần nữa, đệ nhị biến của Âm Dương Thánh Hỏa Quyết được thi triển. Nhưng khác với khi nãy, lần này nó kết hợp với đệ nhất biến là Minh Phượng Truy Tinh cùng tấn công. Một minh phượng, một hỏa phượng, cả hai liên hợp chẳng những bù đắp khuyết điểm cho nhau mà còn giúp đối phương mạnh mẽ lên gấp mấy lần. Đây có thể xem là một sự kết hợp hoàn mỹ nhất. Và với thần thông này, ý định đào thoát của Bách Liên đã hoàn toàn vô vọng.

"A... A..."

"A... A... A..."

Bị thánh hỏa thiêu đốt, Bách Liên đau đớn thét lên. Nhưng những âm thanh ấy rất nhanh đã im bặt.

"Tông chủ, Bách Liên đã chết?"

Vừa đuổi đến nơi, Cổ Liệt liền lên tiếng hỏi.

"Đã chết."

Đáp xong, Cổ Mị Nhi tiến về phía thi thể của Bách Liên tôn giả. Sau khi cầm lên Âm Dương Kính, nàng xoay người, đang định đi tới chỗ Cổ Liệt và Thiên Ma thì dị biến bỗng nổi lên.

Truyện Chữ Hay