Edit: Thượng Quan Tuệ Nhi
Beta: Thượng Quan Minh Lục
Sau khi đi ra từ khoa nội trú, Diệp Quân đến phòng khám ngoại trú lấy tài liệu, mọi người đang thảo luận thì xảy ra chuyện, hóa ra tháng này phải nộp tài liệu báo cáo chức danh, deadline là cuối tháng này.
Trong bệnh viện, bác sĩ nội trú là chức danh chuyên môn sơ cấp, Diệp Quân là bác sĩ điều trị trung cấp, sau đó Phó chủ nhiệm và Trưởng khoa là chức danh nghề nghiệp cao cấp.
Sau khi tốt nghiệp trường y, Diệp Quân đến một bệnh viện nhỏ ở ngoại ô thành phố B, giữa bệnh viện lớn và bệnh viện nhỏ việc thăng chức có những khác biệt rất lớn; ở bệnh viện nhỏ, cô dễ dàng lấy được chứng chỉ năng lực của bác sĩ điều trị. Sau đó cô được nhận vào khoa sản của Bệnh viện Đệ Nhất thành phố B, nơi cô đã làm việc khoảng năm.
Cô được đề bạt là Phó Chủ nhiệm nhưng việc muốn làm Phó Chủ nhiệm cần rất nhiều điều kiện, những điều kiện khác như chứng chỉ ngoại ngữ, tin học, ISSN, CN chuyên môn luận văn hàng năm thì cô đã đáp ứng đủ điều kiện, chỉ có điều chưa đạt yêu cầu là cô là bác sĩ chính đảm nhiệm chưa được đủ năm. Ai mà ngờ được, hôm nay vừa bước vào phòng làm việc, tất cả mọi người đều rối rít nhìn về phía cô, Hồ Hiểu Tĩnh dung ánh mắt kinh ngạc vui mừng nhìn cô: “Chị Diệp, chị lấy chứng chỉ chuyên cần được mấy năm rồi? Đủ năm rồi sao?”
Diệp Quân có chút chưa hiểu rõ sự tình, gật đầu: “Chứng chỉ đã đủ rồi, nhưng thư mời đảm nhiệm vẫn chưa đủ.”
Nếu không có thư mời đảm nhiệm thì sẽ bị đánh trả khi trình báo với Phòng nhân sự và an ninh xã hội.
Không ngờ Hồ Hiểu Tĩnh hưng phấn lôi kéo tay của cô nói: “Chị Diệp, tin tốt, tin tốt đây, năm nay không cần dùng thư đảm nhiệm để thăng chức mà là dựa theo chứng chỉ ngày tính, chỉ cần cầm giấy chứng nhận đủ năm liền có thể báo danh, chúc mừng, chúc mừng, chị cũng có thể trình báo Phó chủ nhiệm rồi!”
Những người khác cũng đang ríu rít bàn luận về chuyện này, có người vướng bận một chút, giờ đột nhiên có đủ thời gian, mọi người cân nhắc tham khảo trước đề thi thăng chức.
Diệp Quân nghe mọi người thảo luận mà tâm tình cũng không khỏi xao động.
Cô cũng muốn ghi danh vào chức danh Phó chủ nhiệm.
Nếu trở thành Phó chủ nhiệm thì có thể nhận được các ca phẫu thuật chuyên nghiệp, tương đối mà nói, khả năng gặp phải bệnh khó chữa tỉ lệ càng cao hơn, gia tăng kinh nghiệm, sẽ nhanh chóng viết luận văn dễ dàng hơn.
Bằng không số bác sĩ phổ thông, có muốn gặp được ca bệnh khó cũng đều hiếm thấy, người ta gặp chút vấn đề phiền toái đều đến tìm chuyên gia cả rồi.
Mọi người thấy Diệp Quân cũng có hứng thú, đều rối rít lôi kéo cô cùng nhau thảo luận, đặc biệt là Hà Lệ Na, cô cũng là bác sĩ điều trị, năm nay cũng muốn tham gia cuộc thi thăng chức, mọi người bắt đầu nói về việc chuẩn bị tài liệu.
Việc chuẩn bị tài liệu này không hề dễ dàng như vậy, xét cho cùng, việc thi tuyển cần chuẩn bị các giấy tờ liên quan, phải có chữ ký của lãnh đạo các cấp, lúc đó ban ngày ai ai cũng có ca trực bận bịu với các bệnh nhân, đêm đến trực đêm thì tranh thủ viết bài, tham gia thi,… Đồng thời, các tài liệu khác nhau còn cần được cấp trên xem xét, đâu có dễ dàng như vậy.
Trong lúc thảo luận, Hà Lệ Na kéo Diệp Quân tới hỏi, hỏi cô có dự định làm như thế nào và chuẩn bị ra sao, luận văn đã đủ chưa?
Diệp Quân lúc đầu cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng sau đó liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô chỉ là đơn thuần chứ không phải ngốc nghếch.
Hà Lệ Na cũng là bác sĩ chính điều trị, nếu hai người cùng vượt qua kỳ thi thăng cấp này, cho dù cả hai đều phù hợp với yêu cầu và vượt qua kỳ kiểm tra, thì việc bổ nhiệm ai là Phó chủ nhiệm của bệnh viện cũng sẽ uổng công, bởi đến lúc đó hai người chỉ e sẽ cạnh tranh khốc liệt.
Hồ Hiểu Tĩnh và Diệp Quân luôn có mối quan hệ tốt đẹp, nhìn thấy được đầu mối, cô phát hiện ra vấn đề và kéo Diệp Quân ra ngoài.
Hồ Hiểu Tĩnh thì thào: “Chị Diệp, chị nên cẩn thận một chút. Em nghe nói Hà Lệ Na có quan hệ không bình thường với Chủ nhiệm khoa của chúng ta. Bọn họ có mối quan hệ ngày càng tốt hơn. Đến lúc đó, chúng ta thực sự phải tranh chức Phó chủ nhiệm, người ta nhất định sẽ được ưu tiên.”
Diệp Quân lại không quá quan tâm: “Chuyện này dung thực lực để chứng minh đi, nếu như cô ấy đủ ưu tú thì cũng có thể làm Phó Chủ nhiệm, nếu nói dựa vào quan hệ đi cửa sau, trong khoa có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Trên thực tế, Hà Lệ Na và Tôn Kiền có một mối quan hệ không tệ, ít nhất là tốt hơn nhiều so với cô, cô hiểu điều đó.
Cô sẽ tích cực cố gắng làm việc chăm chỉ, dựa vào thực lực tiến lên, nhưng cô sẽ không vì chức danh mà đi lấy lòng người khác.
So với hầu hết mọi người trong bộ phận, cô không có tham vọng. Cô không thường đi du lịch nước ngoài, cũng không thường xuyên mua túi xách, quần áo và các sản phẩm chăm sóc da. Thậm chí, cô không có kế hoạch kết hôn và sinh con, cũng không cần phải khổ cực tiết kiệm tiền và trả các khoản nợ. Đối với Diệp Quân mà nói thì trở thành bác sĩ là để có thể giúp đỡ nhiều sản phụ hơn và có thể nhìn những đứa trẻ thuần khiết trong sáng đến với thế giới loài người tươi đẹp này.
Mặc dù đôi khi cô sẽ quên đi mục đích ban đầu của mình, sẽ vì chức vị mà trở nên đáng sợ hơn, tính toán mục đích riêng, sẽ lạnh lùng, thờ ơ và hời hợt đối vói những người đến khám vì mệt mỏi, uể oải.
Nhưng phần lớn thời gian, cô vẫn biết mình phải làm gì.
Trong đêm khuya thanh vắng, cô sẽ tự ngẫm lại bản thân.
Diệp Quân là vậy, sẽ không vì thăng quan tiến chức mà đút lót lãnh đạo, chuyện này không nằm trong phạm vi khả năng của nàng.
“Ôi, chị Diệp này, chị đó, chính là quá thanh cao!” Hồ Hiểu Tĩnh cũng bó tay, có điều nghĩ ngợi đôi chút rồi nói: “Cũng đúng thôi, một mình chị ăn no cả nhà không đói bụng, phòng ở cũng có, đúng là không có áp lực gì lớn cả.”
Hơn nữa Diệp Quân ăn uống cũng khá tiết kiệm, phương tiện đi lại chủ yếu phụ thuộc vào phương tiện công cộng, ngoại trừ việc trả tiền thuê nhà thì cơ bản là không chi tiêu gì nhiều nữa cả, một năm chắc là có thể tiết kiệm được một khoản, nên thời gian trước đây, ai trong bộ phận cần mượn tiền để mua nhà đều tìm đến Diệp Quân vay.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, họ đến thang máy và tình cờ nhìn thấy Cố Tinh Tinh đang bước lên lầu với tấm siêu âm B. Cố Tinh Tinh trông thấy Diệp Quân thì vội vàng chào hỏi.
Hiện tại tình trạng thai nhi của cô phát triển rất tốt, những chỉ số phát triển chậm trước đó đều đang khả quan lên nhiều, nên cô hoàn toàn yên tâm.
“Chị Diệp, chị với người thai phụ này có quen biết nhỉ, em cũng có chút ấn tượng. Trước đây em cũng đã gặp qua cô ấy mấy lần rồi, lúc đó, cô ấy mỗi ngày đều đến bệnh viện xét nghiệm HCG, lặp đi lặp lại liên tục.”
“Ừ, tôi biết, là bạn của một người bạn.”
“Thật sao, chị còn quen biết bạn bè kiểu này à, cô ấy hình như rất giàu có.” Hồ Hiểu Tĩnh là người nói nhiều, nhịn không được lại nói tiếp: “Chồng cô ấy đối cô ấy rất quan tâm, thường xuyên đưa cô ấy đến kiểm tra thai định kỳ, mà xe ngừng bên ngoài chờ đón cô ấy lại là Maybach đó, không phải chỉ mấy triệu tệ thôi đâu! Đây tuyệt đối là người siêu giàu đó!”
Hồ Hiểu Tĩnh hơi phấn khích khi nhắc đến điều này.
Bản thân cô và bạn trai đang cố gắng tiết kiệm để trả nợ tiền cọc, dừng nói đến loại xe như Maybach, ngay cả tiền xăng cho Maybach cũng chưa chi nổi.
Diệp Quân cảm thấy có gì đó không ổn khi nghe thấy điều này.
“Thật sao, em đã gặp chồng cô ấy chưa?”
“Em đã gặp rồi ạ. Vài ngày trước, em đã trông thấy anh ta đi vòng quanh bên ngoài bệnh viện của chúng ta. Anh ta mặc một bộ âu phục, sống mũi rất cao. Kìa kìa kìa, chị nhìn xem, ở bên kia kìa!”
Hai người vừa bước ra khỏi tòa nhà khoa sản thì họ tình cờ nhìn thấy Tiêu Ngạn Thành vừa đỗ xe ở phía đối diện.
“Chính là người đàn ông đó, dáng dấp cũng không tồi, lại đẹp trai và giàu có. Đầu năm nay, bạn trai tốt đều bị phụ nữ khác gài bẫy chiếm đi hết rồi, chúng ta bây giờ mới tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi.”
Sau khi chia tay với Hoa Hiểu Tĩnh, Diệp Quân cũng không quay lại khoa nội trú, trực tiếp đi đến lối vào của bệnh viện.
Khi cô đến gần, Tiêu Ngạn Thành tình cờ đang gọi điện thoại.
“Được rồi, anh đang đứng đối diện bệnh viện. Khi nào em nhận được kết quả thì xuống, anh sẽ đưa em về. Không được, em đừng đi xe buýt, anh sợ trên đường bắt xe không an toàn, cứ để anh đưa em về nhà trước đi.”
Diệp Quân vốn định đi qua chào hỏi anh, nhưng nghe được lời này liền không đi nữa, đứng ở nơi đó chờ một hồi.
Quả nhiên, nhìn thấy Cố Tinh Tinh đi xuống, Tiêu Ngạn Thành vội vàng giúp cô mở cửa, để cô ngồi vào phía sau ghế lái, sau đó hình như còn quan tâm hỏi han gì đó.
Khuôn mặt của Cố Tinh Tinh rạng rỡ, nói với anh về việc kiểm tra sinh nở của mình.
Sau đó, xe phóng đi.
Thực ra thì Diệp Quân đương nhiên không tin con của Cố Tinh Tinh là của Tiêu Ngạn Thành, cô hiểu Tiêu Ngạn Thành, Tiêu Ngạn Thành không phải loại vô sỉ mặt dày như vậy.
Có điều cô vẫn không đi qua chào hỏi.
Cô và Tiêu Ngạn Thành bây giờ là cái gì, là bạn trai bạn gái, dường như cũng không phải, giữa hai người bọn họ cái gì cũng tuân thủ nghiêm ngặt, không thuộc về việc làm bạn trai bạn gái. Mặc dù anh sẽ ở bên chăm sóc cô ấy vào buổi tối và thỉnh thoảng còn ở lại ngủ trong nhà cô, nhưng hai người bọn họ thậm chí còn không có nắm tay nhau.
Anh nấu ăn cho mình, giúp mình rửa bát, lại giúp mình dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, nhưng anh luôn giữ đúng bổn phận của mình và không vượt quá giới hạn dù chỉ một bước.
Cô có thể cảm nhận được rằng Tiêu Ngạn Thành đang đợi, đang đợi thời cơ.
Thực ra thì không biết từ lúc nào cô cũng đang đợi, đợi bản thân mình có thể chấp nhận hay là từ bỏ đi.
Ở giữa ngã tư giao cắt quá khứ và tương lai, có đôi lúc tâm tình chỉ là một ý niệm thoáng qua.
Diệp Quân đã quay trở về trực ban, họp hành, lại thỉnh giáo Cao Nghệ Vinh về một bản báo cáo mà cô đang viết, hỏi xong trời cũng đã xế chiều rồi… Làm xong việc giao ban muộn, ra khỏi bệnh viện, vô thức nhìn về phía đường cái phụ cận, cũng không nhìn thấy Tiêu Ngạn Thành đâu. Trong lòng cô biết rõ anh đang công việc bận bịu, nhưng nghĩ đến cảnh lúc chiều nay, cô vẫn thấy có chút khó chịu.
Đôi khi con người ta kỳ quái như vậy đấy, dựa vào lý trí mà nói thì hiểu rõ hoàn toàn chẳng có gì đâu, nhưng trong lòng thì vẫn sẽ để ý.
Là một bác sĩ, Diệp Quân bình tĩnh đối mặt với các chỉ số và dữ liệu khám sản khoa. Là một đồng nghiệp, Diệp Quân không màng danh lợi lại không có nhu cầu ham muốn gì. Là con gái, Diệp Quân khôn khéo tựa như một đứa trẻ cứng đầu, nhưng khi Diệp Quân là phụ nữ, cô muốn làm nũng, muốn tự do phóng khoáng.
Cô muốn được nâng niu và chiều chuộng mà không cần lý do.
Dù cô có làm ngày làm đêm.
Diệp Quân hít sâu một hơi, ném những suy nghĩ này lên tận chin tầng mây, từ trong ba lô lấy ra thẻ xe buýt, còn muốn tìm cách để chen lên xe bus.
Về đến nhà cũng đã hơn giờ tối, Diệp Quân vùi đầu leo cầu thang, cứ ba bước một mà leo lên, đều cảm thấy cả người trước đó chưa từng mệt mỏi.
Từ xa hoa sang tiết kiệm cũng khó, tại sao trước đây cô lại không để ý, xe buýt đông đúc là thế, mùi trên xe là vậy, một mình đi về nhà là mệt mỏi như vậy.
Đặc biệt là khi nghĩ đến nồi bát chén đũa lạnh lẽo, trong phòng vắng tanh sau khi mở cửa, cô không còn sức để mở khóa nữa.
Trong một khoảnh khắc, cô bắt đầu hâm mộ Hồ Hiểu Tĩnh.
Hồ Hiểu Tĩnh và bạn trai nghèo đến mức chỉ có thể thuê nhà ở chung với người khác, nhưng cặp đôi này cùng nhau tan ca, cùng về nấu cơm, đôi khi cãi cọ ầm ĩ, khói lửa hoàn toàn tung tóe.
Còn cô thì sao, cô có gì?
Đang ngẩn người đứng trước cửa, ngây ngốc cầm chìa khóa thì nghe thấy tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến.
Từng bước vững vàng và mạnh mẽ.
Phải thừa nhận rằng, giờ khắc này, sự vui mừng trong lòng Diệp Quân như thủy triều đang dâng cao, gột rửa từng tế bào một trong cơ thể, khiến các tế bào bừng sáng mong chờ chưa từng có.
Bóng dáng người đàn ông hiện ra ở góc cua của hành lang.
Có thể thấy anh bước đi rất vội vã nên hơi thở có chút gấp gáp.
Tay trái anh đang xách đủ loại túi giữ tươi và một đống hộp giấy, tay phải còn lại đang cầm một chiếc… bánh sinh nhật?
Tiêu Ngạn Thành ngẩng mặt lên và tươi cười rạng rỡ khi trông thấy Diệp Quân.
“Em vừa mới về à, anh còn tưởng rằng mình đã tới trễ rồi chứ.”
Giờ phút này, anh giống như mặt trời mùa đông ấm áp, chiếu rọi lối nhỏ hành lang cũ kỹ mờ tối, thắp sáng nơi hoang vắng nhất trong lòng Diệp Quân.