Edit: Thượng Quan Tuệ Nhi
Beta: Thượng Quan Minh Lục
Tối đó, anh ấy nói hãy cho anh ấy một cơ hội để chăm sóc cô.
Thời gian trầm mặc khá lâu, câu trả lời của Diệp Quân đối với anh không phải có cũng không phải là không.
Cô nghĩ việc trả lời có thì sẽ phải phụ trách, phải chịu trách nhiệm cả đời.
Làm sao có thể trong vài phút để đưa ra một quyết định khó nhằn như vậy?
Tâm trí con người sẽ thay đổi, tâm trạng cũng dao động, cô không thể đảm bảo được những gì mình đã hứa giờ khắc này sẽ hối hận trong giây phút tiếp theo. Cô cần suy nghĩ thật kỹ và thật tỉnh táo về vấn đề này.
Vì vậy cô đã yêu cầu Tiêu Ngạn Thành cho cô thêm thời gian.
Tiêu Ngạn Thành nói được, không vội, tất cả đều cần thời gian để từ từ hiểu nhau hơn, như những người bạn bình thường, đầu tiên cố gắng tìm kiếm sự hiểu biết lẫn nhau, sau đó sẽ nói về những thứ khác.
Khi trút bỏ được gánh nặng tâm lý và hòa hợp với nhau một cách tự nhiên nhất, dấu ấn ngăn cách trong lòng sẽ dần phai đi, sự thấu hiểu ngầm theo năm tháng cũng dần được hồi phục.
Anh cố gắng hết thời gian rảnh rỗi để đón cô, nấu ăn cho cô, sau khi cùng nhau ăn xong, cô phụ trách rửa dọn bát đĩa, còn anh thì nhanh chóng bật máy tính lên làm việc. Cô dọn dẹp xong thì cũng chăm chú đọc sách của mình.
Dưới ánh đèn ấm áp, một người đang ngồi trên ghế sô pha, người còn lại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, trong phòng chỉ có âm thanh đơn điệu của máy điều hòa và thỉnh thoảng có tiếng lật sách.
Xem mỏi mắt, Diệp Quân ngẩng đầu lên, ngắm người đàn ông bên cạnh.
Ánh sáng lờ mờ phản chiếu trong mắt anh, phủ lên cặp kính sâu thẳm, lông mày hơi cau lại của anh toát lên vẻ sâu sắc, đôi mắt tập trung khiến người ta cảm thấy vẻ quyến rũ nghiêm túc.
Dáng vẻ lúc anh làm việc giống như một tác phẩm điêu khắc sinh động, với ánh sáng và bóng tối đan xen, sáng tối phân chia, người đàn ông hấp dẫn đôi khi đưa tay lên gõ nhanh bàn phím, đôi khi dừng tay lại chăm chú nhìn vào màn hình cau mày trầm tư.
Nhìn một hồi, Diệp Quân thu hồi ánh mắt, cúi đầu, cố gắng tập trung tinh thần vào sách.
“……Tubal sterlization is the most frequently used method of contraception in the United States……”
Thực ra diện mạo của anh không thay đổi chút nào so với vài năm trước, nhưng anh đã trưởng thành hơn, có lẽ một người đàn ông có sự nghiệp thành công sẽ càng thêm hấp dẫn.
“… The puerperlum Is corvenient time for tubal ligalion procedures to bepertarmed in women who desire steilization…”
Cô ngẩng đầu lên, không nhịn được lại liếc anh một cái.
Nhìn thấy anh thế này, cô nghĩ đến mình.
Giữa âm thanh tanh tách của bàn phím, cô như ngẩn ngơ trở về quá khứ, cô và anh vẫn vậy, không thay đổi chút nào.
“……especially when cpidurad anesthesia was given for labor analgesla……”
Không nhịn được một lần nữa ngước mắt nhìn, anh đang chống cằm, thân thể hơi cúi người về phía trước gần màn hình, cau mày như đang suy nghĩ điều gì.
Anh đang gặp vấn đề gì khó chăng?
“Because of the reiaxed abdominal wall and the easy accessibility of the falapian tubes…”
Năm tháng tĩnh lặng, hết thảy mọi thứ đều đẹp đẽ như vậy.
Thực ra thì không tiến hay lui, không chọn chấp nhận hay từ chối, cứ duy trì sống như vậy cả đời, thế cũng tốt.
Đúng lúc này, Tiêu Ngạn Thành đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân không kịp né tránh ánh mắt của anh, bị anh nhìn thẳng.
Cô bắt đầu có tật giật mình, nhưng sau đó cô cảm thấy mình không có gì phải chột dạ cả.
Vì vậy cô nhìn lại.
Tiêu Ngạn Thành đột nhiên cười, trầm thấp cười ra tiếng.
Nhìn thấy tia sáng bên trong mắt anh, tiếng cười trầm khàn nhu hòa, giống như đôi tình nhân ở bên cạnh thì thầm, nhu tình tỏa ra tứ phía giống như hồi ức của ngày xưa, ngay cả lồng ngực cũng bị mềm mại cùng ngọt ngào lấp đầy.
“Anh cười cái gì?” Diệp Quân nhướng mày, trong giọng nói mng theo phàn nàn mềm mại đặc trưng của phụ nữ.
“Diệp Diệp.” Tiêu Ngạn Thành nghiêm túc nhìn cô rồi đột nhiên thì thầm gọi tên cô.
Giọng của Tiêu Ngạn Thành dường như đang khẽ bập bùng như những ngón tay mảnh mai trên dây đàn, đó là nơi trái tim cô đang ở.
“Hả?” Giọng cô trở nên bất mãn.
“Tiếng em lật sách rất êm tai.” Anh chậm rãi nói, “Anh thật sự muốn nghe cả đời.”
Diệp Quân cắn môi, nhìn đi chỗ khác.
“Anh nên làm việc của mình đi.”
Cô nhẹ giọng than phiền, giọng nói nhẹ nhàng.
Bệnh viện Đệ Nhất, phòng họp sản khoa, hội chẩn chuyên gia.
Với tư cách là bác sĩ điều trị của Phùng Tiểu Chu, Diệp Quân cũng tham gia buổi hội chẩn chuyên môn này.
Sau khi thảo luận và phát biểu ý kiến sơ bộ, mọi người đều có sự khác biệt về cách giải quyết vấn đề này.
Vốn dĩ nếu đó chỉ là trường hợp song thai mà hai thai nhi có vấn đề cùng một lúc, thì việc điều trị tương đối đơn giản và có thể áp dụng các biện pháp điều trị và can thiệp sản khoa thông thường cho các vấn đề cụ thể. Nhưng chỉ cần một trong hai thai nhi bị dị tật thì việc điều trị sản khoa sẽ trở nên vô cùng phức tạp. Sau khi xác nhận phương pháp điều trị một kèm một, các kế hoạch khác nhau cần được xây dựng tùy theo trường hợp bất thường và ước lượng của thai nhi bình thường, bao gồm việc điều trị sẽ xảy ra kỳ tích, giảm chọn lọc và chấm dứt thai kỳ.
Thai nhi bình thường của Phùng Tiểu Chu hiện đang phát triển tốt, việc điều trị cho cô ấy chỉ có thể là điều trị dự kiến hoặc cắt giảm có chọn lọc.
Một số chuyên gia có mặt đã khuyến nghị tiến hành giảm trước. Do chứng rối loạn trình tự tắc động mạch-bạch huyết của Phùng Tiểu Chu giữa hai thai nhi, nên những bào thai bình thường đều bị ảnh hưởng bởi căn bệnh này, từ đó khả năng sinh non xác xuất là rất cao, nếu như thai nhi có dị tật kia trở nên bất thường thì việc cung cấp máu cho hai thai nhi sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Có điều Diệp Quân đã nghiên cứu rất kỹ trường hợp của Phùng Tiểu Chu, đồng thời nghiên cứu các cách xử lý tình huống này ở nước ngoài và vẫn tin rằng phương pháp điều trị xảy ra kỳ tích phù hợp hơn với tình trạng của Phùng Tiểu Chu. Để ngăn ngừa suy tim sung huyết do cung cấp máu cho thai nhi, có thể tiến hành điều trị trong tử cung.
“Tình trạng của Phùng Tiểu Chu là song thai đơn bào bất thường, nhưng đồng thời kèm theo nước ối khá nhiều. Trong trường hợp này, nguy cơ sinh non của cô ấy đã cao hơn nhiều so với bình thường. Nếu giải phẫu cắt bỏ một trong hai thai, nước ối quá nhiều sẽ khiến áp lực khoang ối tăng lên, nguy cơ thai nhi còn lại bi sảy sẽ tăng lên.”
Diệp Quân vừa nói xong, các chuyên gia tại hiện trường lần lượt nhìn Diệp Quân, một trong số họ là người đứng đầu trong khoa sản – Diệp Kì Vân.
Diệp Kì Vân năm nay hơn tuổi, là người có tiếng nói của khoa Phụ sản Bệnh viện Đệ Nhất. Bà cau mày nhìn Diệp Quân trước mặt: “Vấn đề nước ối quá nhiều, chúng ta có thể giảm áp lực khoang ối thông qua phẫu thuật giảm thiểu nước ối. Để kéo dài tuổi thai, phương pháp điều trị bằng kính laser cũng có thể được áp dụng để cải thiện tỷ lệ sống sót của thai nhi. ”
Diệp Quân nghe vậy lập tức nhắc nhở: “Diệp lão sư, nhưng sản phụ này vẫn bị sản dịch nhiều, vỡ ối sớm, với tình trạng này, liệu phẫu thuật giảm nước ối có gây nhiễm trùng tử cung không? Nhiễm trùng trong tử cung thậm chí còn tệ hơn đối với thai nhi.”
Diệp Kì Vân nghẹn lời, bà là một chuyên gia lão làng, bà rất có kinh nghiệm trong cả phẫu thuật giảm thiểu ối và điều trị bằng laser cho thai nhi. Mặc dù trước mắt không có nhiều phương pháp cho màng thai, nhưng bà nắm chắc trải qua loạt phẫu thuật này thì tỉ lệ sống sót cho thai nhi sẽ cao hơn.
Tình huống phức tạp như vậy cũng là một trường hợp tốt để thực hành phương pháp điều trị phẫu thuật kính laser bào thai mới phát triển của bà.
Trưởng khoa Tôn Kiền đứng bên cạnh thấy tình hình này vội nhắc nhở: “Diệp Quân, đây là hội chẩn cùng chuyên gia. Cô không nên nói nhiều, lắng nghe ý kiến của chuyên gia.”
Vừa nói vừa nháy mắt với Diệp Quân.
Nhưng Diệp Quân là người hiểu mấy việc như nháy mắt ư? Nếu vậy thì cô ấy không phải là Diệp Quân.
Cô bắt đầu trình bày về quan điểm và suy nghĩ của mình, đồng thời nhắc nhở những nguy hiểm tiềm ẩn trong ý kiến của hai chuyên gia về “Phẫu thuật thu nhỏ song thai”.
Sau khi Tôn Kiền nghe những lời này thì bực bội không nói nên lời, sắc mặt tỏ ra rất khó nghe, Diệp Kì Vân bên cạnh cũng có chút khó chịu.
Cuối cùng vẫn là Cao Nghệ Vinh – chuyên gia lão luyện nói: “Diệp Quân, theo nguyện vọng của em, làm như thế nào để xử lý bên trong tử cung?”
Diệp Quân gật đầu cảm ơn với Cao Nghệ Vinh, bắt đầu lấy bản thảo đã chuẩn bị trước ra và giải thích phương án điều trị của mình.
“… Nên sử dụng các phương pháp kiểm tra tỉ mỉ chính xác, bao gồm xét nghiệm không ứng kích và Doppler màu, mỗi tuần một lần để siêu âm theo dõi sự phát triển của thai nhi. Nếu sự phát triển của thai bị hạn chế thì cứ ngày kiểm tra một lần, chú ý theo dõi cử động của thai nhi đồng thời theo dõi lượng nước ối của sản phụ…”
Cuối cùng, cô nói: “Huống chi thai phụ đã được tuần, nếu chúng ta tiến hành phân tách vào thời điểm này, sẽ có vấn đề về y đức cần được thảo luận bởi hội đồng y đức. Liệu sản phụ này có còn nhiều thời gian để chờ phẫu thuật không? Trong hoàn cảnh đó, cô ấy có nguy cơ bị nhiễm trùng tử cung bất cứ lúc nào. Chúng ta nhất định phải tiến hành phẫu thuật tách thai cho cô ấy sao?”
Khi những lời này nói ra, các chuyên gia nhất thời im lặng.
Mọi người tiến hành biểu quyết, liệu pháp dự đoán của Diệp Quân có số phiếu cao nhất và trở thành phương án được mọi người đề cử.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Tôn Kiền trực tiếp gọi Diệp Quân đến phòng Trưởng khoa để thảo luận chi tiết hơn.
Bất kể Tôn Kiền nói gì, Diệp Quân đều không nói lời nào.
Tôn Kiền nhìn Diệp Quân bướng bỉnh hồ đồ, cuối cùng bất lực thở dài: “Cô chỉ là một bác sĩ phụ trách, chỉ là một bác sĩ phụ trách mà thôi! Hãy nhớ rằng, mỗi một chuyên gia trong phòng họp đều hành nghề y lần đầu tuổi tác đều lớn hơn so với cô! Trước khi cô sinh ra, người ta đã là bác sĩ sản khoa rồi!”
Diệp Quân im lặng trong toàn bộ quá trình, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Vậy rốt cuộc tại sao mọi người lại bỏ phiếu cho phương án của tôi?”
“Cô—-”
Tôn Kiền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao lại có thể loại bác sĩ này chứ??
Cho dù Diệp Quân phải chịu bao nhiêu áp lực, đề cử phương án của cô coi như đã được đưa ra trước mặt Phùng Tiểu Chu.
Phùng Tiểu Chu vừa khóc vừa gật đầu: “Được, đều tùy cậu, Diệp Quân, tớ chỉ tin tưởng ở cậu.”
Cô suy nghĩ một chút, mới nói: “Cậu nói đúng, tớ không muốn tách thai nhi, như vậy quá đáng sợ, tớ nghe thấy đều khó chịu…”
Diệp Quân đích thân đo huyết áp, nghe nhịp tim thai rồi ngồi trò chuyện an ủi cô.
Đang nói thì một bà lão bước vào, tóc hoa râm, mặt đầy tang thương, quần áo quê mùa vài mảnh vá vụn.
“Bác sĩ, cháu tôi có thể giữ được không? Nhất định không được xảy ra chuyện gì!”
Diệp Quân khẽ run, nhìn Phùng Tiểu Chu nghi hoặc.
Phùng Tiểu Chu khịt mũi môt cái rồi mới nói: “Đây là mẹ của Đàm Chính Căn, mẹ chồng của tớ.”
Diệp Quân lúc này mới hiểu ra.
Hôm qua, cô nghe nói rằng cha mẹ của Phùng Tiểu Chu và Đàm Chính Căn đều đã đến đây, nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy họ. Hóa ra đây là mẹ của Đàm Chính Căn.
Diệp Quân vội vàng chào hỏi bà ấy.
Mẹ của Đàm Chính Căn biết rằng bác sĩ này là bạn thân của con dâu bà liền thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt rồi, vậy thì tốt rồi, ta nghe nói bệnh viện này có thể làm những việc không ai làm được, chúng ta yên tâm giao phó cho con đi. Con nhìn này, đây là cháu trai cả của ta, nhà chúng ta bốn đời đơn truyền, nay liền gặp song thai, con làm sao cũng phải nghĩ cách giữ lại dòng máu này nhé! Đây chính là cháu trai cả của ta đó!”
Khung cảnh này hơi có chút quen thuộc, Diệp Quân đã từng gặp người thân sản phụ như vậy.
Nhưng điều mà cô không ngờ là có một ngày khung cảnh mẹ chồng nàng dâu như thế này sẽ xảy ra với Phùng Tiểu Chu.
Phùng Tiểu Chu là ai, con nhà gia giáo, sống vô tư, là Đại tiểu thư được cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ, gả cho Đàm Chính Căn cũng là sinh viên hàng đầu của Đại học Q, một tiến sĩ thiên tài của trường đại học Ivy League, thành viên ưu tú của Phố Wall nước Mỹ.
Hai người thực sự có liên quan đến “cháu trai cả bốn đời đơn truyền” này sao?
Phùng Tiểu Chu vốn tâm trạng không tốt, nghe mẹ chồng lải nhải đến đây lại càng khó chịu nên tức giận nói: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, đứa trẻ trong bụng con vẫn chưa biết là nam hay nữ, mẹ đừng một tiếng lại gọi cháu trai cả. Hơn nữa, con đang nói chuyện với bác sĩ, mẹ đừng làm phiền người ta, ra ngoài trước đi ạ.”
Cô là Đại tiểu thư, cô đang mang thai, cô nằm trên giường bệnh, đương nhiên cô có lý.
Mẹ của Đàm Chính Căn nghe vậy vội nói: “Được được được, mẹ không nói nữa, mẹ đi ra ngoài, con đừng tức giận hại thân, nhưng trong bụng con đang mang cháu trai cả của mẹ!”
Khi mẹ của Đàm Chính Căn đi ra ngoài, Phùng Tiểu Chu tức giận phàn nàn với Diệp Quân: “Thật là phiền, bà ấy mở miệng một tiếng cháu trai cả, mỗi ngày không dứt! Lúc đầu tớ vốn dĩ cảm thấy nam nữ đều được không quan trọng, bây giờ bị bà lải nhải, tớ lại muốn sinh nữ nhi ra cho bà ấy nhìn!”
Diệp Quân không còn gì để nói nữa, cô chỉ có thể nhẹ giọng ôn tồn trấn an.
Dẫu sao cô đã gặp phải quá nhiều chuyện như vậy rồi, thật sự rất nhiều.