Nhận ra tầm mắt Phàn Thâm đặt ở nơi đó, lòng Tiêu Hòa chợt nhảy dựng.
May mà hắn có chuẩn bị tâm lý nên không hoảng không loạn, chỉ hít sâu một hơi, nhỏ giọng rên: “Đau quá!”
Phàn Thâm nhìn chằm chằm chỗ ấy, chậm rì hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiêu Hòa nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Tại ngồi ở trong hoa viên quá lâu đột nhiên đứng dậy, không đứng vững va vào bàn vẽ.”
Cạnh bàn vừa dày vừa cứng, nếu thật sơ suất va phải để lại vết bầm tím cũng là bình thường.
Cặp mắt Phàn Thâm lóe lóe.
Tiêu Hòa sợ y sinh nghi, lại chêm vào: “Nếu tối qua con đừng giày dò tôi ác như vậy, tôi cũng không đến nỗi ngồi xuống đứng lên không vững.”
Câu nói mang ý oán giận lại bởi chất giọng mềm mại của đối phương mà có thêm ý vị khác.
Kỳ thực trước khi cả hai phát sinh quan hệ, thái độ của Tiêu Hoà với Phàn Thâm luôn là tuỳ tâm tuỳ ý, muốn như thế nào thì như thế đó.
Đặc biệt sau khi Phàn Thâm lớn lên, người làm cha như hắn có lúc còn không biết xấu hổ nổi tâm chơi xấu đứa con.
Mà Phàn Thâm cũng luôn bao dung hắn, chiều hắn theo hắn.
Nhưng tất cả đều chấm dứt trong nháy mắt hai người phát sinh quan hệ.
Tiêu Hòa đột nhiên cảm thấy Phàn Thâm trước mặt không còn là Tiểu Phàn hắn biết, vậy nên xa lánh y.
Đừng nói chơi xấu, ngay cả trao đổi bình thường cũng rất ít.
Nếu có, nhiều nhất vẫn là trên giường.
Nhưng hiện tại, thái độ của Tiêu Hoà đối với Phàn Thâm bắt đầu chuyển biến.
Nếu nói Tiêu Hòa tối qua có thể là ảo giác, vậy Tiêu Hòa hôm nay chân thực đến khiến người ta kinh hỉ.
Sắc mặt Phàn Thâm không khỏi dịu lại, nhẹ giọng nói: “Tôi bôi thuốc cho anh.”
Tiêu Hoà nghĩ tới cảm thụ khi bị nắn kia, lập tức lắc đầu: “Không cần! Qua một lúc là hết ngay.”
“Không được, không làm tan vết bầm sẽ đau rất lâu.” Không cho Tiêu Hòa phản đối thêm nữa, Phàn Thâm đã đứng dậy rời đi.
Tiêu Hòa nằm úp sấp trên giường, lặng lẽ thở phào.
Tuy thoa rượu thuốc rất đau, nhưng hẳn là lừa qua cửa được rùi…
Xem dáng vẻ Tiểu Phàn, không giống như nghĩ nhiều.
Phàn Thâm trở về rất nhanh, Tiêu Hòa mửi được mùi rượu thuốc liền bắt đầu nơm nớp lo lắng.
Hắn sợ đau, rất sợ đau.
Phàn Thâm quá hiểu hắn, nhìn dáng vẻ của hắn liền biết hắn đang sợ sệt, bèn động viên: “Đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu, không làm tan máu bầm anh sẽ càng bị hành nhiều hơn.”
Tiêu Hòa cắn răng, hắn tình nguyện đau nhẹ một chút trong nửa tháng, cũng không muốn mười phút tê tâm liệt phế này.
Đáng tiếc… Phàn Thâm bình thường dễ nói chuyện vô cùng, nhưng với việc này xưa nay không hề nhượng bộ.
Thực sự là không còn cách nào, Tiêu Hòa kéo áo lên, nhận mệnh nằm sấp ngay ngắn.
Phàn Thâm xoa nhẹ chút rượu thuốc trong lòng bàn tay rồi xoa lên hông hắn.
So với tưởng tượng còn đau hơn, mặt Tiêu Hòa trắng bệch, rên lên thành tiếng.
Phàn Thâm không ngừng xoa nắn, Tiêu Hòa đau đớn vô cùng, tay không khỏi siết chặt ga giường, thậm chí tấm lưng trơn bóng mềm nhẵn cũng thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Phàn Thâm đích thực đang giúp hắn làm tan máu bầm, nhưng giờ khắc này tầm mắt không thể khống chế mà nóng lên.
“Anh mà còn rên nữa thì tôi không nhẹ nhàng được đâu.”
Tiêu Hòa ngẩn ra, hơi quay đầu, sau khi đối mặt với Phàn Thâm, hắn tâm thần cũng vì đó loáng một cái.
Ánh mắt này hắn quá quen thuộc, thời điểm y muốn làm chính là dạng này.
Cái quái gì vậy… Eo đã sắp đau chết rùi, nếu còn bị đè chả phải đau càng thêm đau sao!
Tiêu Hòa, vì vậy thực sự kiềm nén, cố không phát ra tiếng nào.
Không thể không nói, rượu thuốc rất hữu hiệu, tay nghề Phàn Thâm cũng siêu giỏi, vượt qua giai đoạn đau đớn nhất, Tiêu Hòa còn cảm giác được từng hơi nóng lan toả ở vùng eo.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc cùng rượu, nhưng cánh tay đặt tại eo hắn nóng bỏng ấm áp nhẹ nhàng ma sát, không chỉ xoa dịu cơn đau, còn giống như bàn chải nhỏ tại đầu quả tim hắn cào a cào.
Cơ thể Tiêu Hòa biến hóa không lừa được mắt Phàn Thâm.
Hắn không chút biến sắc mà đụng vào chỗ mẫn cảm của Tiêu Hòa, đến khi đối phương bắt đầu khẽ run mới cong môi hỏi: “Còn đau không?”
Mặt Tiêu Hòa ửng đỏ một mảng, để không bị phát hiện, hắn chôn đầu trong gối: “Không… Không đau.”
“Nếu không đau, vậy nên nghỉ ngơi sớm cho tốt.” Vừa nói Phàn Thâm vừa dịch tay đi.
Nhưng Tiêu Hòa chợt cảm thấy lòng thiếu vắng sao sao, hắn… hắn đã…
Phàn Thâm cứ như không phát hiện, thành thật dọn dẹp rượu thuốc rồi đứng dậy chuẩn bị đi.
Tiêu Hòa bị chọc cho cả người nổi lửa, sao có thể để y đi thật.
“Đừng đi!” Tiêu Hòa quýnh lên, vươn tay bắt lấy y.
Phàn Thâm mỉm cười nhìn hắn: “Sao vậy?”
Yết hầu Tiêu Hòa nhô lên nhô xuống, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn nói: “… Muốn… ừm…”
Trong con ngươi Phàn Thâm như có ngọn lửa phun trào: “Nhưng mới vừa rồi anh còn nói tối qua quá mệt, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Mặt Tiêu Hòa ửng hồng, hai mắt lấp loé, ngượng ngùng cực điểm nhưng lại bị nhiệt độ cả người hành hạ đến tâm tình không yên, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Chỉ một lần.”
Phàn Thâm vẫn đứng yên tại chỗ, ngoại trừ tầm mắt càng thêm hừng hực lửa thì không có bất kỳ động tác gì.
Nhưng Tiêu Hòa thì không chịu đựng được nữa, hắn chủ động đứng dậy ôm Phàn Thâm, hôn lên.
Sau đó… càng không thể vãn hồi.
Đã nói một lần… Tiêu Hòa vẫn không mặt mũi đòi thêm ‘Một lần’.
Tuy tối này cũng hơi phóng túng quá độ, nhưng kỳ tích là Tiêu Hòa không thấy mệt mỏi như trước.
Có thể do gần đây thái độ hắn thay đổi, Phàn Thâm cũng ôn nhu hơn, càng thông hiểu cho cảm nhận của Tiêu Hoà hơn, ngược lại khiến hắn có chút trầm mê trong đó.
Loại chuyện này, sau khi thích ứng thật đúng là dễ nghiện a.
Tiêu Hòa tự cảm thấy bản thân thiệt không biết xấu hổ.
Tuy rằng dỗ được Phàn Thâm, nhưng Tiêu Hòa vẫn cực kỳ cẩn thận.
Phàn Thâm đa nghi, hắn không dám khiêu chiến điểm mấu chốt của y.
Vì vậy liên tục ba ngày sau đó, Tiêu Hòa đều không đi gặp Al.
Dĩ nhiên hắn đã sớm đánh tiếng với Al, lần gặp nhau trước lúc tạm biệt họ có trao đổi số điện thoại cho nhau, dùng tin nhắn liên lạc rất hữu dụng.
Al đồng ý không gặp hắn ba ngày, điều kiện là hắn phải dành thì giờ tán gẫu bằng tin nhắn với đối phương.
Lần này Tiêu Hòa không từ chối được, đành phải đáp ứng.
Đương nhiên… Tiêu Hòa vô cùng cẩn thận, luôn xoá sạch tin nhắn trò chuyện.
Mấy ngày nay, Tiêu Hòa trải qua quá mức thoải mái.
Không còn xoắn xuýt nữa, hắn trở lại cuộc sống trước kia, lên mạng, gửi bản thảo, vẽ tranh, nhàn nhã tán dóc đánh rắm cùng chiến hữu, sau đó chờ Phàn Thâm về nhà.
Đơn giản mà phong phú.
Kỳ thực lúc bắt đầu đến thế giới này, trong lòng hắn chỉ có mỗi Phàn Thâm, chỉ là khi đó coi y như con.
Mà hiện tại… biến thành tình nhân.
Nhưng hình thức ở chung quỷ dị giữa cả hai không có nhiều biến đổi.
Ngoại trừ đêm đêm triền miên.
Những ngày này Tiêu Hòa có sâu sắc suy ngẫm, Phàn Thâm ôm ấp loại tình cảm này với hắn cũng không phải ngẫu nhiên.
Tuy hắn luôn mồm luôn miệng coi y là con trai mà đối đãi, nhưng từ khi Phàn Thâm trưởng thành hắn liền bắt đầu sa đọa.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại, hắn có điểm nào giống một người cha?
Tính cách Phàn Thâm là tuyệt đối chủ đạo.
Hắn quá mức ỷ lại Phàn Thâm nên rất dễ tự dối gạt mình.
Bản thân hắn cho là tự tại, nhưng kỳ thực với Phàn Thâm là đang không ngừng kích thích y nhỉ.
Chỉ tiếc giờ mới hiểu ra, đã không còn ý nghĩa.
Hết thảy đều muộn.
Cuộc sống khoái lạc lướt qua rất nhanh.
Chớp mắt đã trôi qua một vòng, Tiêu Hòa kéo dài với Al, kéo một phát chính là bảy ngày.
Kéo càng lâu, Tiêu Hòa càng không muốn đi gặp hắn ta.
Hắn càng lúc càng hưởng thụ cuộc sống hiện tại, thật không muốn đến hoa viên nữa.
Dù chỉ một tiếng đồng hồ, Tiêu Hòa cũng không tình nguyện.
Nhưng không đi không được, tính Al đã đủ tốt, hắn tiếp tục kéo dài chỉ sợ sẽ chọc giận đối phương.
Đến khi đó mới thật là xong đời.
Quên đi, Tiêu Hòa tự bơm hơi cho mình, chiều nay đi gặp hắn ta một lúc vậy!
Những ngày gần đây với Phàn Thâm mà nói, quả thực như sống trong thiên đường.
Tuy vì nội đấu Phàn gia cùng tranh giành chính quyền mà bận tối mặt tối mày, nhưng y không cảm giác mệt chút nào, cũng không thấy phiền chút nào, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, thừa sức đối phó.
Tất cả là vì chỉ cần trở về nhà, Tiêu Hòa đều đang chờ y.
Hết thảy trở lại như trước.
Tiêu Hòa của y ỷ lại vào y, tín nhiệm y, đồng thời thích y.
Nguyên bản là đơn phương xâm lược cùng độc chiếm hoan ái cũng biến thành càng lúc càng ăn ý.
Tiêu Hòa không chỉ gọi tên y, quấn quít lấy y, vong tình chủ động hôn môi y.
Thậm chí thời điểm mê loạn còn thốt ra lời tâm tình có thể so với âm thanh của tự nhiên.
Những điều trước kia Phàn Thâm nghĩ cũng không dám nghĩ, nay toàn bộ thành hiện thực.
Có hơi đột ngột, nhưng y không muốn đi tính toán những tiểu tiết kia.
Dẫu sao cuộc sống như mộng ảo này khiến y cực kỳ thỏa mãn.
Y không dám hỏi Tiêu Hòa có yêu y không, y chỉ hy vọng Tiêu Hòa có thể luôn như vậy là đủ.
Nhưng Thượng đế từ bi xưa nay chưa từng chiếu cố y.
Đây không phải cuộc sống như mộng, mà thực sự là một giấc mộng.
Là mộng, luôn có lúc tỉnh, chỉ là không nghĩ sẽ nhanh như thế.
Bởi vì công chuyện hôm nay xử lý xong sớm nên Phàn Thâm về nhà sớm.
Y muốn cho Tiêu Hòa niềm vui bất ngờ, nhân dịp thời gian dư dả dẫn hắn ra ngoài chơi, thế nhưng y không thấy Tiêu Hòa đâu.
Ra ngoài rồi sao? Phàn Thâm theo bản năng nhìn lướt qua bàn vẽ, phát hiện bàn vẽ đang yên lặng dựa vào đằng kia.
Không có ra ngoài? Kế đó Phàn Thâm liền nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước.
Hóa ra là đang tắm, đáy mắt Phàn Thâm có ý trêu đùa, nhấc chân về phía phòng tắm.
Chỉ là mới đi vài bước bỗng nghe một âm thanh vang lên.
Điện thoại di động rung?
Phàn Thâm hiếm khi thấy Tiêu Hòa xài điện thoại di động, bởi bạn tốt của Tiêu Hòa đều ở trên internet, liên lạc với nhau cũng đều dùng phần mềm truyền thông nên hầu như không cần đến điện thoại.
Ai sẽ liên lạc với Tiêu Hòa?
Phàn Thâm chuyển hướng, lấy chiếc di dộng màu trắng bạc trong chăn đệm ra.
Mở lên, có mật mã.
Phàn Thâm suy nghĩ một chút, nhập bốn số vào, giải mã thành công.
Trong điện thoại có một tin nhắn đến chưa đọc, đến từ một dãy số, mà dãy số này chưa được lưu vào danh bạ.
Quảng cáo sao?
Phàn Thâm mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung trong tin nhắn.
“Hòa, đã bảy ngày rồi, đi ra một chút đi, tôi rất nhớ em.”
-Hết chapter -