Tiêu Hòa chưa kịp nhìn thêm thì lại có tiếng súng truyền đến.
Trời vẫn còn tối đen, con đường trống trải không có người đi đường nào, mà cái kiểu nổ súng ngay bên đường lại không gây ra hỗn loạn gì…
Tiêu Hòa biết thế giới này không chân thực, nhưng hắn đã chịu đủ sự tử vong còn kinh khủng hơn tính chân thật lắm rồi.
Có thể không chết thì không chết, càng chưa đề cập trong tay hắn còn ôm một đứa bé!
Hắn xoay người tính chạy lên lầu, trước khi đi còn không quên lôi kéo người phụ nữ bên cạnh: “Đi theo tôi!”
Nói lời này xong hắn mới giương mắt nhìn người phụ nữ, sau đó đột nhiên ngẩn ra.
Tướng mạo của Phàn Thâm là di truyền từ mẹ y, tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Đời này hắn chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp đến thế, bất kỳ từ ngữ nào dùng để hình dung mỹ mạo của cô đều có vẻ hạ giá cùng không đủ.
Al là Tinh linh hoa mỹ tao nhã, nhưng y là đàn ông thực thụ.
Nhưng cô gái trước mắt, đôi mày cong lại, đáy mắt u buồn, sắc mặt hơi trắng hơn bình thường song cũng không ảnh hưởng tới đường nét gương mặt tinh xảo cực điểm kia.
Tiêu Hòa biết mình tám phần mười là gay rồi, nhưng giây phút nhìn thấy cô trong lòng cũng không khỏi đập mãnh liệt.
Thực sự là quá đẹp, bất kể đàn ông hay phụ nữ nhìn thấy người này mà có thể dời mắt vậy không phải người nữa rồi.
Tiêu Hòa ngơ ngơ ngác ngác, đúng lúc này cô gái xinh đẹp giãy khỏi tay hắn, lê váy dài chạy về trước.
Tiêu Hòa đột nhiên hoàn hồn, vừa định kéo cô lại thì bỗng tiếng súng chấn động vang lên, một viên đạn chuẩn xác xuyên qua lồng ngực cô.
Máu tươi nhanh chóng tuôn ra, váy lụa mỏng manh nhanh chóng bị nhuộm đỏ, cô vẫn duy trì tư thế chạy về phía trước giống như hình ảnh vĩnh viễn ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Tựa như bươm bướm xinh đẹp gãy cánh, như đoá hoa kiều diễm nháy mắt khô héo, càng giống như thiên sứ lạc đường sa xuống địa ngục.
Thê diễm, tàn nhẫn.
Nhưng cô không ngừng lại, tay che lấy ngực một đường máu tươi đi tiếp, cuối cùng không chút do dự nhảy vào hồ nước đêm đen.
Tiêu Hòa trơ mắt nhìn, vô lực ngăn cản.
Không thể phụ lòng tâm ý của cô, hắn phải mang y rời đi!
Cúi đầu nhìn tiểu Phàn Thâm trong lòng, Tiêu Hòa cắn răng, không quay đầu lại chạy lên trên lầu.
Thu dọn đồ đạc rời khỏi chỗ này, mặc kệ những người kia muốn làm cái gì, nói chung không thể để họ làm hại Phàn Thâm!
Nhờ có cô gái kéo dài thời gian, hơn nữa phản ứng Tiêu Hoà cực nhanh nên cuối cùng thành công núp được.
Nhưng chuyện này cũng chưa kết thúc mà chỉ vẻn vẹn bắt đầu.
Tiêu Hòa không dám chờ lâu ở nơi này, hắn tin những người kia sẽ không từ bỏ ý định nhất định sẽ lần kiếm các khu vực chung quanh, khu này tuyệt đối không an toàn, so với chờ bị người ta tóm còn không bằng mau tìm một chỗ trốn đi!
Chỉ là… trong tay không có tiền a!
Tiêu Hòa nhìn Tinh linh tóc bạc trên màn hình, cắn răng quyết định.
Thay đổi kế hoạch, giao hàng, có tiền trước rồi nói!
Việc này đối với hắn không khó, chỉ là có chút đau lòng.
Làm mờ đi ngũ quan Al, thay đổi một ít chi tiết để dung mạo y bình thường hơn một tí, cuối cùng là khâu tô màu.
Tiểu Phàn Thâm vô cùng ngoan ngoãn vẫn đang yên tĩnh ngủ.
Mà Tiêu Hòa vì tiền bạo phát tốc độ cực hạn, chỉ sau hai giờ đồng hồ đã có thể giao đồ hoàn mỹ.
Đối phương cũng là nhân vật cá biệt ba giờ sáng còn chưa ngủ, sau khi xem đồ Tiêu Hoà gửi lập tức nhắn lại.
Ông chú Ba đức hạnh: [Người anh em! Cậu là tay già đời giả làm ngựa mới nhỉ!]
Tiêu Hòa đáp lại bằng một icon mặt cười, không trả lời cũng không phủ nhận: [Nếu anh hài lòng thì trả trước được không? Đang cần dùng tiền gấp]
Ông chú Ba đức hạnh: [Không thành vấn đề, chờ tí]
Lát sau Tiêu Hòa nhận được tin nhắn chuyển khoản, vừa nhìn thì thấy số tiền nhiều hơn thoả thuận hai trăm.
Anh bạn kia nhắn lại: [ Tài nghệ cậu cỡ này tôi không thể quá chèn ép, sau này thường liên hệ nhá!]
Tiêu Hòa suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, trả lời: [Được, có yêu cầu anh để lại tin nhắn là được]
Có tiền, chạy trốn liền thuận tiện hơn nhiều, Tiêu Hòa suốt đặt vé xe lửa trong đêm thuận tiện để lại cho chủ nhà đại nhân tờ giấy ghi nợ (hắn thật sự sẽ trả), sau đó đóng gói gia tài ôm đứa bé bỏ trốn.
Lên xe lửa, ổn định xong xuôi, nhóc con trong lồng ngực hắn cũng mở mắt ra.
Tiêu Hòa cúi đầu nhìn đứa bé, nhất thời trái tim tan chảy thành nước.
Thiệt đáng yêu, thiệt ngoan dịu, thiệt đẹp mắt!
Tiểu Phàn Thâm vốn da dẻ đã trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, giờ khắc này mở mắt ra, cặp mắt màu xanh lam trong trẻo lại như trời quang sau khi được nước mưa gột rửa: Trong vắt, sáng ngời, khiến người nhìn vui vẻ không thôi.
Tiêu Hòa chưa từng nghĩ mình sẽ có một đứa bé, nhưng hiện tại chảy trong lòng hắn chỉ có tình cảm ấm áp nồng đậm không chút bài xích.
Hành trình cũng không dài lắm, ba tiếng sau Tiêu Hòa đã đến chỗ cần đến.
Hắn không chọn một thị trấn nhỏ yên tĩnh mà đi thẳng tới thủ đô.
Với tình trạng hiện tại trốn càng xa xôi trái lại càng nguy hiểm, mà ẩn giấu trong đô thị lớn phồn hoa lại an toàn hơn nhiều.
Trên người hắn chỉ còn bốn trăm đồng, muốn thuê phòng có chút khó khăn nên đành tìm tạm một nhà trọ giá rẻ thu xếp trước đã.
Lăn qua lăn lại một phen thế nhưng tiểu Phàn Thâm vẫn luôn là bé ngoan, tỉnh không khóc, ăn rồi ngủ.
Tiêu Hòa mừng nhất là cô gái kia có để lại một bọc đồ thô sơ, bên trong có mấy bộ đồ trẻ con, sữa bột, bột dinh dưỡng cộng thêm bỉm tã.
Tuy số lượng không nhiều như đối phó vài ngày này tuyệt không thành vấn đề.
Tiêu Hòa ổn định xong, kết nối bản vẽ cảm ứng với mạng nhà trọ, bắt đầu kiếm việc.
Không tiền sẽ chết đói, việc khẩn cấp hàng đầu là trang trải cuộc sống!
Đăng nhập QQ, vừa vặn thấy tin nhắn của ‘Ông chú Ba đức hạnh’.
[Bạn thân, có rảnh hôn, cần gấp một tấm ảnh, thiến niên cổ phong đen dài thẳng()]
Thực sự là buồn ngủ thì có người đưa gối tới.
Không chút do dự, Tiêu Hòa tức khắc trả lời lại: [Không thành vấn đề, yêu cầu cụ thể thì ra tán gẫu chút đi]
Hai người hàn huyên tầm nửa giờ, Tiêu Hòa hiểu rõ đại khái, xắn tay áo lên bắt đầu bận rộn.
Nhận thêm vài đơn hàng thế này thì sinh hoạt trước mắt liền ổn định.
Hơn nữa may mắn là kinh nghiệm của Tiêu Hoà rất đủ, từng vẽ ra không ít tranh minh hoạ, nhưng trong thế giới này mấy tác phẩm kia của hắn chưa từng sinh ra.
Vận nên hắn chỉ cần căn cứ vào yêu cầu, vơ vét kinh nghiệm thuở xưa một hồi liền có thể sáng tác.
Lại là một ngày một đêm, nhìn tiền tới tay, Tiêu Hòa vẫn có chút say.
Đã lâu chưa liều mạng qua đêm như vầy rùi!
Bất quá… rất sảng khoái nhá!
Bận bịu đến bốn giờ chiều, Tiểu Phàn Thâm thức dậy, Tiêu Hòa vội đến gần nghiêm túc trông coi bé.
Gia hoả này rất nhỏ, tuy Tiêu Hòa không rõ về các giai đoạn của trẻ con, nhưng nhìn dáng dấp này phỏng chừng mới chỉ có sáu, bảy tháng tuổi, ăn ăn ngủ ngủ, yên lặng đáng yêu chọc đau lòng người.
Ngẫm lại người mẹ đã chết kia, lòng Tiêu Hòa hơi chua xót, nhưng tiếp theo hắn lại phấn chấn lên.
Lần này là một cơ hội!
Phàn Thâm nhỏ như vầy, nếu hắn có thể nuôi nấng y từ bé đến lớn phải chăng có thể thay đổi tính cách của y?
Hắn có thể cho y đầy đủ yêu thương, cho y cuộc sống yên ổn, giúp y xây dựng lại thế giới quan, Phàn Thâm dần dần trưởng thành trong môi trường như thế, nhất định tinh thần thể xác đều khỏe mạnh!
Tiêu Hòa phác hoạ tương lai tốt đẹp, thậm chí hắn còn cố ý đi tìm Tần Túc thương lượng.
Nhưng Tần Túc đẩy mắt kính một cái, đường đường chính chính giáng cho hắn đòn cảnh cáo: “Đây xác thực là cơ hội, nhưng anh phải suy xét cho kỹ, một gia đình đơn thân cũng gây bất lợi cho tâm hồn trẻ em trong quá trình trưởng thành.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về thế giới này, không cần lo, rất nhanh sẽ lớn lên sau đó thì méo mó~~ mà công cho dù được nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn cũng có thể lòng dạ hiểm độc, cho nên chúng ta hãy cùng chờ mong công bị nuôi lệch như thế nào nhé.. mà cũng không hẳn!
-Hết chapter -
Chú giải:
() Đen dài thẳng: thuật ngữ dùng trong giới ACGN (Anime, Comics, Game, Novel), ý chỉ nhân vật có mái tóc dài đen thẳng.