Trong lúc này phục vụ đã đi tới, nhìn thoáng qua Diệp Thanh cõng đứa bé ăn xin trên lưng, lại xoay qua nhìn Dương Tử Mi khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười máy móc, ngữ khí vô cùng lễ độ.
-Em gái à, hai người này đi theo em hả? Xin lỗi nhưng mà em thấy đó, khách ở đây không hài lòng cho lắm, quán tụi chị tặng em một phần đồ ăn thiếu nhi hy vọng em có thể dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm, tránh ảnh hưởng đến khách ở đây, mong em thông cảm.
-Đây là cách chỗ anh tiếp đãi khách hàng hả?
Dương Tử Mi lạnh lùng nói:
-Tôi không thể trách việc các anh kì thị khách hàng sao? Về phần tặng đồ ăn, tôi có tiền không cần mấy cái đồ miễn phí, chỉ tính vào đây ăn một bữa yên lành mà thôi. Còn ý kiến của mấy vị khách kia, nếu như bọn họ nghĩ quần áo của mình sạch sẽ, thân phận thượng đẳng hơn người thường… Vậy xin mời bọn họ ra ngoài dùm, tôi sẽ thanh toán hết tiền cho bọn họ.
Giọng nói của cô tuy không lớn, nhưng bất kỳ ai ở đây đều nghe rõ.
Có vài người mặt đã nóng ran lên, nhưng vẫn còn vài người tiếp tục giữ bộ dáng mà bọn họ cho là thượng đẳng, ngữ khí càng thêm cay nghiệt.
Nhân viên phục vụ không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
Bình thường bọn họ được huấn luyện “khách hàng là thượng đế”, nên không thể kỳ thị bất cứ khách nào.
Nhưng mà…
Vì vậy, cô ta đành gọi điện cầu viện quản lý mà thôi.
Quản lý đã chạy đến.
Ông ta nhìn xung quanh một lần rồi lại quay sang nhìn Dương Tử Mi, mỉm cười nói.
-Để các vị khó chịu, đây là lỗi của tiệm chúng tôi, lầu một này quá nhiều người, các vị lên lầu hai dùng cơm được không? Để quán chúng tôi mở riêng điều hòa cho.
Bây giờ không phải thời điểm cuối tuần, hơn nữa còn đang ban ngày, khách hàng tương đối ít, vì để tiết kiệm điện nên lầu hai không hoạt động, chỉ mở cửa cho khách ăn ở lầu một.
Dương Tử Mi hài lòng với cách xử lý vẹn toàn đôi bên của vị quản lý này, ba người đi lên lầu lẳng lặng mà ăn, không cần phải chịu mấy lời khinh bỉ ở dưới này, cũng vừa ý cô rồi.
Lần này cô cũng không để Diệp Thanh cõng đứa bé kia nữa, mà để cô bế nó lên lầu.
Đúng thật là đứa bé này vừa bẩn mùi lại vừa hôi, vừa ôm vào lòng cô đã có cảm giác buồn nôn.
Nhưng mà, trong lòng cô cũng không ghét bỏ nó làm gì. Nếu không, chẳng khác gì cô tự khinh bỉ bản thân.
Ngay cả đứa bé như Diệp Thanh cũng hiểu được con người ngang hàng với nhau, không bởi vì bề ngoài mà sinh ra thành kiến với người khác, luôn quan tâm chăm sóc những người kém may mắn hơn mình.
Bước lên lầu hai, Dương Tử Mi đặt đứa nhỏ trên ghế.
Diệp Thanh cũng dơ ngón tay cái về phía cô nói:
-Chị à, chị khác với mấy người khác, chị quá vĩ đại mà.
Dương Tử Mi chỉ biết cười khổ, bởi vì cô biết người mà vĩ đại ở đây là Diệp Thanh chứ không phải mình
Chủ quán lên lầu hai mở điều hòa, nhanh chóng bưng lên ba phần thức ăn, mỉm cười nói:
-Chúc quí khách dùng cơm vui vẻ, đây là quán mời mọi người.
-Cám ơn
Lần này Dương Tử Mi cũng không cự tuyệt nữa.
Cô có thể nhìn được vị quản lý này là một người nhân hậu, ôn hòa, nếu không cũng không thể đưa ra quyết định hoàn mỹ như vậy được.
-Oa, thơm quá, so với gà của mẹ em làm thì ngon hơn nhiều.
Diệp Thanh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mùi thơm của gà cay và hamburger xộc thẳng vào mũi, cẩn thận hỏi Dương Tử Mi.
-Em ăn được chưa chị?
-Tự nhiên đi em.
Dương Tử Mi vui vẻ nói.
Đứa bé ăn xin đã sớm duỗi bàn tay đen sì ra cầm lấy hamburger xơi tái, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Đây là món ăn ngon nhất trong đời nó từng ăn, có lẽ mỹ vị trong nhân gian cũng khó mà qua được món này.
Dương Tử Mi cũng thong thả cầm lấy một cái hamburger mà ăn.
Ở kiếp trước, mỗi lần đi ngang qua mấy cửa hàng đồ ăn nhanh, cô đều thèm thòm nhìn từng cái hamburger đến chảy nước miếng, chỉ có thể mong một ngày được thưởng thức một cái.