Dị Loại

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong cơn mông lung Phó Nghị nghe thấy trong phòng có người đi lại, vì vậy cau mày giãy giụa tỉnh lại.

Ánh đèn trong phòng u ám, chỉ thấy thiếu niên đang ngồi bên bàn đọc sách chơi PSP, miệng ngậm gì đó, dây chuyền màu bạc đẹp lạ kỳ. Thiếu niên thấy hắn đã tỉnh liền xoay đầu lại, cười nói: "Làm một cái nào lão tao hóa."

"Tôi không hút thuốc." Phó Nghị nói theo bản năng.

Thiếu niên lấy ra thứ đang ngậm mà quơ quơ: "Tôi đang nói là kẹo que."

Phó Nghị quẫn bách, sau đó lắc đầu. Hắn cảm giác không khí này quỷ dị lúng túng cực kỳ, chắc do mình chưa làm tình một đêm bao giờ, đối với chuyện làm xong coi như không liên quan gì nữa thật không thể nào tiếp thu được. Hắn phát hiện cánh tay trật khớp của mình đã khỏi, thử đứng dậy thì nửa người dưới như bị xe tải nghiền qua, đặc biệt là eo với mông, cứ như sắp nát vụn tới nơi.

"Chú vào phòng tắm tẩy rửa chút đi." Thiếu niên mở miệng, đôi môi hình thoi khẽ mím, khóe miệng có chút ý cười đùa dai: "Nếu không tiêu chảy thì phiền lắm."

Phó Nghị nhìn bộ dạng trêu tức của y thì kéo kéo khóe miệng, sau đó bám vào thành giường đứng lên, tinh dịch lẫn máu từ hậu huyệt chảy ra, dọc theo bắp đùi rắn chắc chảy xuống.

"Ồ đúng rồi, tiền tôi kêu người đưa chủ quản rồi đấy, chú đến đó lấy là được." Thiếu niên cười nhìn cái mông hắn vài lần, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi game.

Phó Nghị sửng sốt một hồi, sau đó cảm giác như sấm sét ầm ầm đánh ngang tai.

Cái gì đẳng cấp, diễn trò, những từ không hiểu từ miệng thiếu niên đột nhiên hắn đều đã hiểu ra, cùng với câu nói ý nghĩa mơ hồ của tửu bảo "Mới tới", hắn thế mà lại bị xem là MB, lại còn là loại âu phục giày da cần cù nỗ lực trực đêm kiếm khách nữa chứ.

Phút chốc hắn muốn nổi cơn tam bành mà nói cho ra nhẽ, cuống họng lại nghẹn cứng – giờ còn giải thích làm gì nữa? Nói cho đối phương biết mình thực ra là tổng tài thất tình mượn rượu giải sầu, âu phục giày da là tinh anh thương mại, chứ không phải Ngưu lang đại thúc sao?

Trước tiên chưa nói có thể bị cười chết, lỡ như chuyện này truyền ra ngoài, hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ra đường nữa.

Phó Nghị đóng cửa phòng tắm lại, mở vòi sen, nhìn xuống đồng hồ đeo tay chỉ h đêm, sau đó dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống. Quá trình trượt xuống có thể cảm giác được thịt huyệt bị xé rách đau đớn, nhưng hắn chẳng tâm trí đâu mà để ý tới nữa, cắn răng run rẩy chôn đầu giữa hai chân.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật khóc, sự tình ngày hôm nay liên tiếp làm cho hắn không chịu nổi, gần năm yêu đương trong sáng chấm dứt, lại bị gần như là cường bạo thương tổn – hắn cứ tưởng mình đã đủ mạnh mẽ rồi, nhưng thật không ngờ đả kích tới trước mặt rồi lại không đỡ nổi một đòn.

Hắn cắn răng khóc nức nở, nghẹn đến mắt đều đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào muốn bể nát, hệt như tiếng bọt nước vỡ tan bên tai lúc này.

Giữa lúc hắn đang đắm chìm trong bi thương, cửa phòng bị đá văng ra, thiếu niên tuấn tú thân thể trần truồng xuất hiện trước mặt hắn, dọa Phó Nghị suýt chút nữa thì sặc nước miếng.

"Này, chú điên rồi sao? Lúc trước làm thì cười, làm xong lại khóc thành như vậy rồi."

Phó Nghị liếc nhìn thân thể trần truồng trải đầy vết tích, khó chịu đứng lên lắc đầu: "Không có gì đâu, là chuyện riêng thôi."

"Ha, hóa ra là tâm tình không tốt." Thiếu niên gật gật đầu đi tới, điều chỉnh nước nhẹ lại, "Kia làm một pháo xong có thấy khá hơn không?"

Không ngờ đối phương lại hỏi cái này, Phó Nghị sửng sốt một chút thấp giọng hỏi: "Chuyện như vậy cần có thời gian."

"Thế tại sao tâm tình không tốt?" Thiếu niên vừa lấy sữa tắm vừa hỏi, nhàn nhã giết thời gian.

"... Chuyện tình cảm."

"Aha, thất tình sao?"

"Coi như thế đi."

Thiếu niên bật cười, sương mù bao vây thân thể y, giọt nướ chảy qua dây chuyền tinh xảo trên cổ, có một loại mỹ lệ không nói nên lời, "Vẫn do tính tình mỗi người thôi."

Phó Nghị cười khổ không lên tiếng, không có lệnh của thiếu niên không dám rời đi, đơn giản mặc cho mình ngồi trên đất.

Thân thể mỹ lệ của đối phương lúc ẩn lúc hiện trước mắt, hắn nghĩ tới bộ dáng hung ác âm lãnh, không khỏi cảm thán, cái gì đẹp đều độc.

"Ôi chao, lại đây." Thiếu niên đột nhiên nói, cầm vòi sen lộn lại, ý cười dịu dàng: "Rửa sạch đằng sau đi."

Phó Nghĩ sững sờ, sắc mặt quẫn bách mà đón lấy vòi sen: "Cảm ơn, tôi tự làm được."

Thiếu niên lại cố tình giấu vòi sen ra sau không cho hắn bắt được, cười nói: "Tôi giúp cho, chú nhìn thấy nơi đó của mình được chắc?"

"Này, ở đây có gương, tôi có thể thấy được mà."

Thiếu niên liếc nhìn gương toàn thân trong phòng tắm, "Được nha, tự thanh lý đi." Nói rồi đưa vòi sen cho Phó Nghị, tỏ vẻ chờ xem kịch vui.

Thiếu niên thoạt nhìn cùng lắm mới đôi mươi, lại ỷ vào dòng dõi quyền thế hoàn toàn không coi hắn ra gì. Phó Nghị đỏ mắt, hai chân run run đứng lên, cầm vòi sen đưa lưng về phía gương, xấu hổ mà lấy ngón tay tách mông mình, lộ ra thịt huyệt bị làm đến sưng đỏ.

Hậu đình khắp nơi bừa bộn, thịt mềm đều bị thiếu niên mài đến sưng tấy, dính đầy máu khô. Ngón hơi kéo ra bạch trọc liền trượt theo xuống, trên đùi màu mạch càng thêm nổi bật, lạnh lẽo lại nhột nhạt làm Phó Nghị chỉ hận không có cái lỗ chui xuống.

"Rửa như vậy không sạch được đâu." Thiếu niên cười nhẹ đến gần Phó Nghị, cầm tay hắn đặt trên vòi sen hướng khe mông mà chen vào.

Phó Nghị run rẩy một trận, từng luồng từng luồng nướ tràn vào lỗ nhỏ, đổ vào đường ruột bị chà đạp đến tê dại, cọ rửa thịt mềm bị xé rách, hắn cắn răng mới không có lần thứ hai mất mặt kêu thành tiếng. Qua gương hắn thấy biểu tình hứng thú của thiếu niên, cặp mắt như nho đen nhìn thân thể hắn không chớp.

Bị một đứa nhỏ thua mình ít nhất tuổi này đùa bỡn, Phó Nghị thấy khó chịu cực kỳ, cắn chặt hàm răng phát run muốn khóc. Hắn nhắm hai mắt lại, khẩn cầu đối phương ác thú mau mau kết thúc.

Nước đột nhiên ngừng lại, cảm giác khó chịu ê ẩm sưng tấy cũng biến mất, Phó Nghị mở mắt ra, chỉ thấy thiếu niên đã cầm vòi sẽ cầm đi, chỉ nhìn hắn không nói gì.

"Sao mới làm một chút đã khóc rồi? Chẳng bù cho dáng dấp cường tráng chút nào, thật là."

Phó Nghị ngơ ngác nhìn thiếu niên không thể làm gì lắc đầu, nhất thời có cảm giác khó chịu vì bị coi thường, hắn muốn mở miệng nói, đối phương đột nhiên xoa mặt hắn, ngón tay miết qua cười nói: "Ngoan, đừng khóc, hôn cái nào."

"Ngoan" cái từ thường dùng trong phim ngôn tình này khiến Phó Nghị run rẩy, thanh âm trầm thấp ôn nhu lại làm cho hai má hắn không khỏi nóng lên, lại không dám phản kháng, theo bản năng học theo phim truyền hình khi hôn môi thương nhắm mắt lại.

Nhiệt khí trên mặt từ thiếu niên như có như không phất qua, sau đó đột nhiên biến mất, sau đó nước nóng phun tới.

"Tê..." Phó Nghị bị kích thích giật bắn cả người, che đi khuôn mặt đang nóng bỏng da không ngừng lui về phía sau.

Thiếu niên cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, khóa nước lại, lấy khăn tắm quấn quanh hông: "Lão tao hóa thật biết đùa. Còn nhắm mắt nữa chứ, tưởng đang đóng phim thần tượng sao? Ha ha ha..."

Phó Nghị cúi đầu không còn gì để nói, bị ép đến muốn khóc không khóc được.

Hắn thu thập xong cũng rời khỏi nhà tắm, chỉ thấy thiếu niên đã mặc quần áo gọn gàng đang sấy tóc, hai chân thon dài đứng nghiêm, gương mặt không nở một nụ cười khiến người ta không rét mà run.

Thiếu niên thấy hắn trong gương thì mỉm cười, quay đầu lại: "Ôi chao, chú tên gì, có danh thiếp không nè?"

"Tôi không mang theo." Phó Nghị nói láo, hắn không hy vọng sẽ cùng đối phương gặp lại lần nữa, ký ức đêm nay sợ là sẽ làm cho cái mông của hắn đau cả đời luôn ý.

Thiếu niên nhíu mày, không hỏi tiếp, móc ra một vật trong túi quần vứt cho hắn.

Phó Nghị chẳng hiểu sao lại nhận lấy, nhìn vào miếng giấy bạc màu vàng bao quanh vật gì hình chữ nhật.

"Sô cô la, ăn xong tâm tình sẽ khá hơn một chút, đỡ phải khóc sướt mướt vì tình như đàn bà, quá mất mặt."

"... Cảm tạ." Phó Nghị khá là bất ngờ nha.

Thiếu niên chấn chỉnh cổ áo cùng tóc tai xong đứng dậy, đến gần Phó Nghị, vỗ tay cái độp trước mặt hắn: "Tạm biệt nhé."

Nói xong nhẹ nhàng xoay người tiêu sái vòng qua Phó Nghị, vô thanh vô tức đóng cửa lại.

Gian phòng trống không, như thể tất cả khi nãy đều là giấc mộng, nếu nửa người dưới hắn không đau đớn phiền lòng đến thế.

Truyện Chữ Hay