Trans: HK
____________________________________
“Shuu-kun, tớ ra cửa hàng tiện lợi đây, cậu có cần mua gì không?”
Sau bữa tối, người bạn thân nhất của tôi… Karasuma Yuika hỏi trong khi cầm chiếc áo khoác của cô ấy lên.
Và tên tôi là Kujou Shuuichi, hay còn gọi “Shuu-kun”.
Cách gọi đó hoàn toàn không thay đổi suốt 10 năm qua.
“Cũng không hẳn…”
Là một người bạn thân, tôi gần như có thể đoán được ý định của cô ấy.
“Không lẽ cậu định đi mua kẹo à?”
“Ừm, cậu hiểu tớ rõ ghê~”
Biết ngay mà, trúng phóc.
“Thế thì…”
Tôi bước ra phòng khách và cầm túi đồ đã mua hồi trưa ở cửa hàng tiện lợi đến.
“Chẳng phải mấy thứ cậu muốn đã có sẵn ở đây rồi sao?”
“Waa, thật luôn kìa!”
Mắt Yuika sáng rỡ sau khi nhìn thấy cả đống bánh kẹo khác nhau đang nằm trong túi.
“Mà còn toàn là loại tớ thích nữa cơ!”
“Thật tốt khi khẩu vị của cậu vẫn như thế.”
“Fufu, hóa ra cậu vẫn nhớ.”
“Từ xưa đã hay ăn nên khá là có ấn tượng ấy mà.”
“Quả nhiên cũng là loại được bọc riêng từng cái luôn ha.”
“Thì… lát nữa khi tụi mình “chiến đấu”, cứ ăn một cái rồi lại phải lau tay thì phiền lắm đúng chứ?”
“Chu đáo ghê luôn.”
Yuika mỉm cười vui vẻ, tôi cũng cười theo.
“Trong tủ lạnh có cả nước ngọt đấy.”
“Hồ hồ ~… thật nè. Hoàn hảo!”
Tôi giơ ngón tay cái lên khoe mẽ, và cô ấy cũng giơ ngón cái lên theo sau khi kiểm tra trong tủ lạnh.
“~♪”
Vừa ngâm ra, Yuika vừa lấy mấy chai nước ngọt ra khỏi tủ lạnh.
Chúng gồm có vị nho và cam.
“Đây.”
Cô ấy mặc nhiên đưa loại vị nho cho tôi mà không cần hỏi gì… Từ xưa thì Yuika đã hiểu được hương vị ưa thích của tôi rồi.
“Cảm ơn.”
Tôi bất giác nở nụ cười trong khi nhận lấy chai nước ngọt.
Rồi chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau trên ghế sô pha trong phòng khách.
““Vậy thì…””
Chúng tôi nở nụ cười khiêu khích với nhau.
““Chiến nào!””
Sau đó thì bắt đầu một game đối kháng.
Và…
“Tóm được rồi, nhận lấy này!”
“Fufu ~ ngủ đi rồi mơ nhé.”
“Hả!? Cái phòng thủ vừa rồi là sao!? Cậu đoán trước được kiểu gì thế!?”
“Tớ có thể đọc được suy nghĩ của Shuu-kun mà lại.”
“Tch… Vậy thì, tớ sẽ trả nguyên câu đó lại cho cậu đây!”
“Đùa chắc… Cái combo ảo diệu gì thế kia!?”
Cả hai đứa nhanh chóng trở nên hăng máu.
*
“Làm được rồi, lần này chiến thắng là của tớ!”
“Ư, vừa rồi cậu khá lắm… Nhưng hiện tại tỉ số là 25 thắng và 25 thua… hòa nhau à?”
“Có vẻ như sức mạnh cả 2 vẫn không thay đổi gì so với hồi đó ha.”
“Ừm. Mà sao cũng được, nghỉ giải lao tí nào.”
“Đồng ý.”
Sau khi Yuika tán thành, chúng tôi cùng mở nắp chai nước ra và đưa lên miệng.
Như dự đoán, có hơi nồng gas nhưng với cơ thể đang nóng bừng do trận chiến thì khá là dễ chịu.
“Hồi xưa, những lúc tớ ở lại nhà Shuu-kun thì cũng chiến đấu như thế này ha.”
Vừa nhón tay lựa đồ ngọt, Yuika vừa nói với giọng hoài niệm.
“Ừm, và chúng ta luôn bị mắng vì cứ chơi cho đến tận nửa đêm luôn.”
“Tại Shuu-kun bảo sẽ không nghỉ cho đến khi thắng mới thôi đó.”
“Đừng có ngụy tạo ký ức, người nói thế chính là Yuika đó.”
“Hehe, thế à?”
“Cơ mà cái kiểu nhân vật quăng ném của cậu vẫn không thay đổi gì, phiền phức thấy ớn.”
“Shuu-kun với cái cách đánh ranh ma đó mà cũng dám nói thế à? Dù ngày xưa thì vẫn có vẻ dễ thương, nhưng cái trình độ xấu ra thì ngày càng thăng tiến rồi kìa.”
“Chỉ là bình thường để đáp trả lại ai kia thôi.”
“Mà, Shuu-kun thì vẫn là Shuu-kun. Như đã nói khi nãy, tớ vẫn có thể hiểu được cậu nghĩ gì.”
“Như nhau cả thôi.”
Vừa nói, tôi vừa nở một nụ cười tự tin với cô ấy.
So với ngày đó… máy game và game đã trải qua thêm nhiều thế hệ so với 10 năm trước, và những kĩ thuật chơi game mà chúng tôi có đều đã lỗi thời.
Nhưng vì lý do nào đó mà về cơ bản vẫn không có gì thay đổi.
Tôi có thể đoán được bằng trực giác rằng Yuika sẽ làm như thế này.
Và không hiểu sao điều đó làm tôi thấy hạnh phúc.
Ngoại hình cậu ấy đã thay đổi rất nhiều… nhưng tôi nghĩ con người cậu ấy thì vẫn như xưa.
Dù thế…
“Cơ mà… khá là bất ngờ ha.”
“Ửm? Chuyện gì cơ?”
Yuika nghiêng đầu trước câu nói không đầu không đuôi của tôi.
“Không ngờ Yuika vẫn còn thích chơi game đối kháng đó.”
“Hả? Thì dù gì sở thích của tớ cũng chỉ có mỗi nó mà, nên có gì lạ đâu chứ.”
“Mà dù sao thì đó cũng là chuyện của 10 năm trước lận. Nếu cậu có thay đổi sở thích thì cũng là điều tự nhiên tôi, đặc biệt là…–”
–với con gái, chuyện cậu tránh xa những thứ như thế này là hiển nhiên…
Tôi đã nuốt những lời đó lại trước khi chúng thoát ra khỏi miệng.
Chúng tôi hiện đang ngồi với khoảng cách chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào nhau, và tôi cảm thấy dường như sẽ có gì đó thay đổi nếu… tôi quá ý thức về cô ấy như là một người khác giới.
“Đặc biệt là gì?”
“À, thì…”
Tôi ngập ngừng trước cái nghiêng đầu của Yuika.
“Đặc biệt là với một Yuika rất dễ chán, chẳng phải sao?”
“Ahaha, đúng nhỉ.”
Có vẻ tôi đã qua mặt được cô ấy.
“Nhưng mà nhé.”
Yuika để tay lên trên đầu gối đang ngang bằng với mặt cô ấy và úp gò má lên, quay về phía tôi rồi nói với vẻ ngượng ngùng.
“Tớ luôn luôn thích đó.”
Dĩ nhiên là cô ấy chỉ đang nói về game.
Nhưng khi những lời đó được nói ra trong khi mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi… tôi cảm thấy như mình đã hiểu lầm gì đó.
***
Karasuma Yuika và tôi là bạn thân.
Nhưng đồng thời.
Hiện tại chúng tôi là vợ chồng.
Và lý do mọi thứ lại thành ra thế này… hãy quay về quá khứ một chút.