Q1 – CHƯƠNG 225: NGOÀI Ý TRONG ÁN
Dịch giả: Luna Wong
Nháo nhi lắc đầu, “Không lợi hại không lợi hại. Thế nhưng ta cũng thật không ngờ bọn họ sẽ cho nhiều tiền như vậy.” Lần đầu tiên hắn kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Rất lợi hại.” Hoa Tử cũng theo gật đầu, “Ta đã nói bình phong của ngươi thêu đặc biệt đẹp, nhất định có thể bán giá cao.”
Nháo nhi cười đỏ mặt, đưa tiền cho củ cải nhỏ, “Cho ngươi, ngươi đều thu.”
“Tự ngươi giữ a.” Củ cải nhỏ nói: “Có phải không biết mở tài khoản không, ta đi với ngươi, ta đặc biệt thân với chưởng quỹ gia gia.”
Nháo nhi lắc đầu, “Ta không giữ tiền. Đều cho ngươi giữ, ngươi không phải thích giữ tiền nhất sao?”
“Không được, ” củ cải nhỏ nói: “Cha nói, ta chỉ có thể tham tiền của hắn, tiền của các ngươi ta đều không thể tham!”
Nháo nhi phất tay, “Không có việc gì không có việc gì, ngươi không nên cùng Cửu ca…” Nói phân nửa nhớ tới, Đỗ Cửu Ngôn vừa mới ra ngoài, vừa quay đầu lại lúng túng đỏ mặt, le lưỡi một cái nói: “Cửu ca, ta, ta không ý tứ gì khác.”
“Nói tiếp đi, xem như ta không ở.” Đỗ Cửu Ngôn rót trà cho Trần Lãng lại rót một ly cho bản thân, vừa uống vừa nằm xuống ghế xích đu, Trần Lãng cười nói: “Ngươi nghe củ cải nhỏ, tiền của mình tự giữ. Lần trước bán đồ trang trí bảy lượng bạc, đều giao làm gia dụng, lúc này đây ngươi tự giữ lại.”
“Ngươi Cửu ca và Bả Tử ca đều có thể kiếm tiền.” Trần Lãng nói: “Ngươi lo tốt cho bản thân, chính là tốt nhất.”
Củ cải nhỏ gật đầu, lôi kéo Nháo nhi, “Ta cùng ngươi đi mở tài khoản.”
Ba hài tử, ôm mười tám lượng bạc đi tiền trang, Đỗ Cửu Ngôn và Trần Lãng liếc nhau. Trần Lãng đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn mở miệng trước, “Tiên sinh, thức ăn của ngươi, khét rồi.”
“Ai nha, ngươi hài tử này tại sao vừa nãy không nói.” Trần Lãng thả chung trà, vội chạy đi trù phòng, một mùi khét bay ra, hắn thở dài nói: “Đây còn phải nấu lần nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn ở trong phòng khách cười.
Mai thị và Chu Trăn nói mỗi ngày tới nhà làm cơm, Trần Lãng cự tuyệt, nói hắn mỗi ngày rảnh rỗi không gì làm, làm cơm là lạc thú lớn nhất của hắn.
Trần Lãng ủ rũ cúi đầu trở về, Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Tiên sinh, không biết làm cơm có phải lạc thú lớn nhất của người hay không, phản chính nhìn người làm cơm, là một trong những lạc thú lớn nhất của ta.”
“Nói ta, ngươi tới làm một lần?” Trần Lãng nói.
Đỗ Cửu Ngôn khẽ cười, lắc đầu nói: “Ta cũng không có loại tinh thần trên dưới cầu như tiên sinh.”
“Ai.” Trần Lãng cười, ở trong hộp đựng tiền của nhà lấy ra hai mươi văn tiền, “Ta đi mua thức ăn, không thôi cơm tối không có để ăn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, tựa ở trên ghế xích đu, loạng choạng rất là thích ý.
“Cửu ca, Cửu ca.” Oa Tử đẩy cửa vội vã chạy vào, “Dương gia trang đã xảy ra chuyện.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi.
“Hai nhi tử của Dương Tam Cường, đã chết một!” Oa Tử nói: “Chúng ta mới quay về nha môn, người Dương gia trang liền đến báo án, nói tiểu nhi tử hắn buổi trưa ăn nửa cái bánh bao, bỗng nhiên ôm bụng khóc kêu đau, không được nửa canh giờ, liền chết.”
Có vật gì, trong đầu óc nhảy ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà, nói: “Đi Dương gia trang.”
Lúc nàng đến, Tiêu Tam và Bả Tử đều ở, tiểu nhi tử của Dương Tam Cường nằm ở trên ván cửa, ván cửa đặt ở giữa viện tử.
Tiểu hài tử mặc y phục buổi sáng, mặt nho nhỏ đen thùi tím bầm, vừa nhìn chính là trúng độc.
Dương Tam Cường ngồi xổm góc tường khóc, Bình thị sớm đã bất tỉnh, đang nằm ở trong phòng do người nhà mẹ đẻ chạy tới chiếu cố. Đại nhi tử của Dương Tam Cường ngồi dưới đất gào khóc, hô đệ đệ mau tỉnh lại.
Lý trưởng mắng người đến xem náo nhiệt, nhưng mọi người cũng không muốn đi, không tiến viện tử, đứng ở phía bên ngoài viện nhìn.
“Là cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Thi Đại.
Thi Đại trả lời: “Giống như tình huống của Dương Trường Thắng, đoạn trường thảo!”
Tất cả mọi người kinh sợ, vẻ mặt Dương Tam Cường hoảng sợ ngẩng đầu nhìn mọi người, Tiêu Tam bỗng nhiên qua đó, hỏi: “Nhi tử ngươi buổi trưa cái gì?”
“Ăn màn thầu a.” Dương Tam Cường chỉ vào trên bàn, “Cơm nước còn đó, ta, chúng ta đều ăn.”
Tiêu Tam đi nhanh vào chính đường, trên bàn có ba món, trong rổ còn dư lại ba cái màn thầu, mặt khác trong bát mỗi người vẫn còn dư lại chút đồ chưa ăn xong, Dương Tam Cường chỉ vào một màn thầu còn dư lại nhiều nhất, “Đây là tiểu Bảo ăn. Màn thầu tùy tiện lấy, không có khả năng có vấn đề a.”
“Hài nhi của ta!” Bình thị từ trong phòng chạy ra, ôm tiểu nhi. Khóc tê tâm liệt phế, “Hài nhi của ta a, nương có lỗi với ngươi a, nương không có chiếu cố tốt ngươi!”
Đỗ Cửu Ngôn đi chính đường xem qua nửa cái màn thầu còn dư lại: “Thi đại ca, ngươi đến xem.”
Thi Đại đi qua tỉ mỉ ngửi, lại chạy về, cầm lấy tay hài tử ngửi, nhìn qua Đỗ Cửu Ngôn, “Tay dính bột phấn đoạn trường thảo.”
“Trước khi ăn cơm các ngươi chơi ở đâu, đệ đệ chơi bột phấn sao?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trước mặt đại nhi tử của Dương Tam Cường, vẻ mặt lão đại phát mộng, Dương Tam Cường đi lên đánh một cái, “Đỗ tiên sinh hỏi ngươi, các ngươi đi tới chỗ nào chơi cái gì?”
“Ở hậu viện.” Lão đại chỉ vào hậu viện, ô ô địa khóc lên, “Chúng ta ở khe tường tìm được một bao phấn, tiểu Bảo mở gói thuốc hất rất nhiều ra, ta không biết hắn có ăn không, sau này nương hô chúng ta ăn cơm, chúng ta tới dùng cơm.”
Đỗ Cửu Ngôn hai ba bước đi hậu viện hậu viện.
“Tam gia.” Đỗ Cửu Ngôn ở hậu viện hô.
Tiêu Tam và Thi Đại đều chạy tới. Thi Đại dùng tay lấy chút ngửi, nói với mọi người: “Không có sai, chính là cái này.”
“Giấy gói thuốc giống nhau như đúc với của Dương Trường Đường.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tiêu Tam híp mắt, cả giận nói: “Ở khe tường, đó chính là Dương Trường Cung hạ độc xong ném ở chỗ này.”
“Cha ta?” Dương Tam Cường không dám tin tưởng, “Không, sẽ không, cha ta không có loại vật này.”
Tiêu Tam quát: “Hắn có hay không làm sao có thể để ngươi biết?”
“Dương Trường Thắng đã chết, chúng ta vẫn đang tra có thể có người thứ 3 hay không, hiện tại cũng không cần tra xét, đây là chứng minh tốt nhất!” Tiêu Tam nói.
Dương Tam Cường phù phù té quỵ dưới đất, gào khóc.
Bình thị nghe được tiếng nói chuyện, xông lại tát Dương Tam Cường một cái, “Ngươi đi, đi vào ngục nói cho lão bất tử kia biết, để hắn chết đi, lập tức chết a.”
“Hắn giết người, còn giết tôn tử của mình, hắn đáng đoạn tử tuyệt tôn.” Bình thị ngồi trên mặt đất, nhéo Dương Tam Cường liều mạng đánh.
Tiêu Tam đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói với Oa Tử: “Đi, trở về thẩm tôn tử kia.”
Đỗ Cửu Ngôn dùng bàn chải nhỏ quét lấy thuốc bột đoạn trường thảo, Thi Đại lấy đồ đựng. Đỗ Cửu Ngôn xếp bọc giấy quay ánh mặt trời chiếu soi.
Thi Đại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi xem, trên bọc giấy có cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thi Đại lại gần, phát hiện trên giấy có một hắc ban cỡ móng tay, như là bị nước canh bắn ra làm bẩn.
“Đây có vấn đề sao?” Thi Đại hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn đưa giấy cho hắn, “Để riêng.”
“Được.” Thi Đại thu thập sạch sẽ trên mặt đất, Đỗ Cửu Ngôn gọi đại nhi tử của Dương Tam Cường tới, “Trong khe tường nào?”
Đại nhi tử rất sợ, khóc chỉ vào một chỗ lõm trong góc tường, “Ở chỗ này.”
“Đừng sợ, chúng ta muốn biết rõ ràng nguyên nhân cái chết thực chất của đệ đệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi và đệ đệ thường ở hậu viện chơi sao?”
Đại nhi tử gật đầu, “Nương ta gần đây không cho chúng ta ra ngoài, nên ta và đệ đệ ở nhà chơi.”
“Ta. . . Là ta hại chết đệ đệ sao?”
Đỗ Cửu Ngôn ôn nhu nói: “Không phải ngươi hại chết đệ đệ, ngươi không có sai!”
Đại nhi tử tuy vẫn khóc, nhưng mâu quang u ám sinh ra một tia sáng, không có tuyệt vọng như mới vừa rồi.
Đỗ Cửu Ngôn rửa tay, bưng cây thang lên tường vây, Oa Tử qua đây thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh, ngày hôm qua chúng ta rõ ràng. . .”
“Hư!” Đỗ Cửu Ngôn ra hiệu hắn không nên nói, nói: “Ngươi nhìn lên xem chỗ này.”
Oa Tử lên tường, phát sinh một tiếng thét kinh hãi thấp thấp.
La Thanh Miêu mang theo Phương Hiển Nhiên đang kiểm tra tiểu nhi tử. Phương Hiển Nhiên ở một bên ghi chép, Dương Pha đứng ở cửa, mặt không thay đổi nhìn, chờ Đỗ Cửu Ngôn đi tới, hắn lạnh lùng thốt: “Đỗ tiên sinh, người còn có cái gì có thể nói sao, hắn hại chết cha ta, hiện tại tự ăn quả đắng, hại chết tôn tử của mình.”
“Đây là báo ứng của hắn, ngươi còn không biết xấu hổ thay hắn biện tụng sao?”
“Ngươi bây giờ có tụng sư.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Dương Pha: “Nếu như ngươi có lời gì, có thể mời tụng sư ngươi đến chuyển đạt.”
Đỗ Cửu Ngôn quét mắt nhìn hắn một cái, ra phía bên ngoài viện.
Dương Pha nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, tiến lên đây, nói: “Đỗ tiên sinh vì sao ngồi chồm hổm ở chỗ này?”
Đỗ Cửu Ngôn không có tiếp lời của hắn.
“Dương Pha.” La Thanh Miêu đi ra, nói: “Đỗ tiên sinh đang làm việc, ngươi có lời gì có thể câu thông với ta hoặc để ta chuyển đạt.”
Dương Pha gật đầu xác nhận, “Làm phiền tiên sinh dụng tâm kiểm chứng.”
“Được.” La Thanh Miêu khẽ gật đầu, tiến lên đây cũng ngồi xổm bên Đỗ Cửu Ngôn, “Vị trí Đỗ tiên sinh ngồi chồm hổm, là vị trí ngày đó Dương Trường Thắng nôn, người nhìn thấy gì?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua La Thanh Miêu, nói: “Thử nhìn một chút, có thể cảm nhận được cách nghĩ hôm đó của Dương Trường Thắng hay không.”
“Như vậy cũng có thể?” La Thanh Miêu nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói với La Thanh Miêu: “Ta tra án đều dựa vào thần thức.” Lúc nói chuyện chắp tay, trở về viện tử.
La Thanh Miêu nở nụ cười, nói với Phương Hiển Nhiên: “Đỗ tiên sinh thật biết điều, bình thường hắn như thế phải không?”
“Cửu ca ta rất thú vị.” Phương Hiển Nhiên nói: “Ngươi cũng cảm thấy đúng không?”
La Thanh Miêu gật đầu, “Đúng vậy. Vừa rồi hắn nói ngồi chồm hổm ở chỗ này, chỉ dùng thần thức để cảm thụ trước khi chết Dương Trường Thắng đang suy nghĩ gì, ngươi nói có phải rất thú vị hay không?”
“Hắn không nói với ta, ngươi đi hỏi một chút, hắn cảm thấy thế nào, chúng ta cũng học theo.” La Thanh Miêu nói.
Phương Hiển Nhiên nở nụ cười, gật đầu nói: “Được, ta đi hỏi một chút.” Hắn thật cao hứng, người của Tây Nam có thể biểu lộ ra sùng bái và tín phục Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn lợi hại như vậy, nên tất cả mọi người thích nàng, sùng bái nàng.
Phương Hiển Nhiên chạy tới, Đỗ Cửu Ngôn đang nói chuyện với Oa Tử, hắn tiến lên nói: “Cửu ca, vừa rồi ngươi thực sự ngồi xổm ở cửa dụng thần thức sao? Nhìn ra cái gì?”
Oa Tử đi tiền viện tìm Dương Pha.
“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại đánh giá Phương Hiển Nhiên, đối phương vẻ mặt hiếu kỳ, nàng dừng một chút, nói: “Nhìn thấu, ngươi rất đần!”
Phương Hiển Nhiên ngẩn ra, đang muốn hỏi lại, Đỗ Cửu Ngôn đã tiến vào.
“Ta đần?” Phương Hiển Nhiên lầu bầu nói: “Đần?”
Đỗ Cửu Ngôn sẽ không vô duyên vô cớ nói hắn như vậy, nhất định là hắn đã làm sai điều gì, Đỗ Cửu Ngôn ở uyển chuyển nhắc hắn.
Phương Hiển Nhiên ngưng mi, không có đuổi theo nữa.
Đỗ Cửu Ngôn từ sau viện leo tường đi nhà Dương Pha.
(Luna: Ý là ông La lợi dụng ông Phương???)
—— lời nói ngoài ——
Hài tử rất vô tội!