Q1 – CHƯƠNG 224: KHÔNG BIẾT ĐẦU MỐI
Dịch giả: Luna Wong – đột nhiên muốn bão chương vì thế triển một lúc 3 chương luôn nè
Hắn đi tiền viện, một lát sau trở về nói: “Hắn nói là đang đóng, bởi vì ngày đó khí trời tuy tốt, nhưng có chút gió, nên hai cái phía sau cũng không có mở. Thế nhưng có khóa hay không hắn không nhớ rõ.”
Đỗ Cửu Ngôn vòng quanh trong ngoài viện tử vài vòng, vừa quay đầu lại thấy Dương Pha chính đứng ở trong viện nhà mình, nhìn nàng.
“Đỗ tiên sinh.” Dương Pha hỏi: “Người cho rằng, Dương Trường Đường đầu độc?”
Đỗ Cửu Ngôn trả lời, “Vẫn đang tra chứng.”
“Người cảm thấy không phải Dương Trường Cung giết cha ta?” Dương Pha nói: “Trừ hắn ra, không có người khác.”
Đỗ Cửu Ngôn giải thích: “Trước khi chưa định án, cũng chỉ là người hiềm nghi mà thôi. Tin tưởng Tam gia cũng xin tin tưởng ta, nhất định sẽ tìm được hung thủ sát hại cha ngươi.”
“Ngươi bây giờ rất khó để ta tin tưởng.” Lúc nói chuyện, hắn dừng một chút, nói: “Ta cũng mời tụng sư, hắn rất nhanh sẽ đến.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại cười nói: “Ngươi có ý thức này ta cảm thấy cao hứng cho ngươi. Như vậy, chờ người tới nói tiếp, ta còn có việc.”
Dương Pha hung hăng nhìn chòng chọc Đỗ Cửu Ngôn một mắt, lạnh lùng nói: “Đỗ tiên sinh, hy vọng lúc người biện tụng cho hung thủ giết người, có thể thủy chung có lương tri.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Đỗ Cửu Ngôn có thể hiểu được cũng đồng tình tâm tình của Dương Pha, nên thủy chung thái độ ôn hòa, “Ta đi làm việc.”
Nàng xoay người đi, Tiêu Tam đi tới, cùng nàng thấp giọng nói: “Mấy người Dương Trường Đường nói, cũng không có hiềm nghi.”
“Ta thấy, mục tiêu vẫn là phải tập trung ở trên người của Dương Trường Cung và Dương Trường Đường.” Tiêu Tam nói.
Dương Trường Cung có động cơ giết người, cũng có thời gian giết người. Về phần Dương Trường Đường, đoạn trường thảo cũng chỉ có hắn có thể lấy, nên hắn cũng có hiềm nghi.
“Nhưng chỗ mâu thuẫn vô pháp giải thích. Dương Trường Cung vì sao chọn đầu độc nhà mình, mà Dương Trường Đường thì tại sao dùng thuốc bột của mình? Thiếu một túi đoạn trường thảo, là hắn tự nói ra, mà không phải là ngươi ta điều tra ra.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tam gia đừng nóng vội, chỉ cần hung thủ làm, dù cho hắn che giấu tốt hơn nữa, nhất định sẽ lộ ra chu ti mã tích.”
“Nên, ngươi tin tưởng vững chắc vụ án này có người thứ 3?” Tiêu Tam hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn không có phủ nhận cũng không có xác nhận, “Tiếp tục tra.” Nàng chỉ là có rất nhiều nghi vấn, những nghi vấn này không giải khai, nàng cảm thấy vụ án này không thể khai đường thẩm tra xử lí.
“Đi, khuếch trương phạm vi lớn một chút, dựa theo ngươi nói, tìm đoạn trường thảo còn dư lại.” Tiêu Tam nói.
Một bao đoạn trường thảo rất nhiều, hung thủ không có khả năng dùng hết toàn bộ, như vậy, đoạn trường thảo còn dư lại đi nơi nào.
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn dọc theo bên ngoài Dương gia trang đi không nhanh không chậm.
Dương gia trang không lớn, trước sau đều có một hồ nước, đám phụ nhân đang ngồi xổm bên hồ nước giặt quần áo rửa chén, thấy nàng đều cười khanh khách chào hỏi nàng.
Đỗ Cửu Ngôn đi một vòng, một lần nữa trở lại trong nhà Dương Trường Cung, tức phụ Dương Tam Cường Bình thị đang dắt hai hài tử, nói: “Tiên sinh, ta đưa hai hài tử đi ngõ gọi món ăn được chứ?”
“Được, đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bình thị cười hành lễ, dắt hai nhi tử xuất môn.
Đỗ Cửu Ngôn an vị ở bên bàn vuông đờ ra, Dương Tam Cường dâng trà cho nàng, thấy nàng vẻ mặt dáng vẻ trầm tư, cũng không dám tiến lên đây nói, ngồi xổm cửa nhìn nàng.
Kỳ quái ở đâu?
Điểm đáng ngờ là điểm đáng ngờ, đầu mối là đầu mối. . . Phần kỳ quái này là cảm giác trong lòng nàng.
Thật giống như vô ý thức thấy vô số sợi dây thẳng, một sợi dậy cuộn lại ẩn núp.
Phải để nó thẳng lại, mới cảm thấy thoải mái.
Đúng lúc này, Dương Pha cùng hai người đi đến, một vị là Đỗ Cửu Ngôn quen, chính là người quen cũ Phương Hiển Nhiên, mà người ở bên cạnh hắn, Đỗ Cửu Ngôn lần đầu tiên gặp.
“Cửu ca.” Phương Hiển Nhiên chạy về phía Đỗ Cửu Ngôn, cao hứng nói: “Ngươi quả nhiên ở chỗ này, đã lâu không nhìn thấy ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu hỏi: “Ngươi là tụng sư Dương Pha mời sao?”
“Không phải. Ta là theo chân La sư huynh đến học tập.” Lúc nói chuyện, Phương Hiển Nhiên giới thiệu cho Đỗ Cửu Ngôn, “Vị này chính là đại sư huynh tổ chữ giáp La Thanh Miêu.”
La Thanh Miêu chừng ba mươi, mặt con nít hai má lúm đồng tiền, da trắng mỏng, gặp người ba phần cười, làm cho người có một loại cảm giác thân thiện khả ái.
“Đỗ tiên sinh!” La Thanh Miêu chắp tay, thật cao hứng nói: “Lúc này đây thực sự quá vinh hạnh, có thể cùng Đỗ tiên sinh cùng nhau cộng sự. Nếu lên công đường, còn thỉnh Đỗ tiên sinh người thủ hạ lưu tình a.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “La tiên sinh khiêm nhường, có thể làm sư huynh tổ chữ giáp của Tây Nam, sao cần ta thủ hạ lưu tình.”
“Đều là các sư huynh đệ để cho ta mà thôi.” La Thanh Miêu nói xong, vừa lúc Tiêu Tam tiến đến, hắn nghênh đón chào hỏi Tiêu Tam.
Phương Hiển Nhiên nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu ca, án tử của Mã Ngọc Nương ta đều biết. Hồ sơ Lưu tiên sinh cũng cho chúng ta xem qua, chúng ta nghe lệ nóng doanh tròng.” Lúc nói chuyện, lôi kéo cánh tay của nàng, kích động nói: ‘ Cửu ca, người để cho ta tới Tam Xích đường đi, ta không muốn lưu ở Tây Nam nữa.”
“Làm tụng sư, chủ yếu vẫn là dựa vào chính mình.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, đi nơi nào đều giống nhau.”
Phương Hiển Nhiên thở dài, bên kia La Thanh Miêu cười gọi hắn, “Phương sư đệ, ta muốn đi sát vách, ngươi nói với Đỗ tiên sinh đi, có việc ta sẽ gọi người.”
“Được, ta lập tức qua đó hỗ trợ ngươi.” Phương Hiển Nhiên cười hì hì, đi theo phía sau Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, La Thanh Miêu sư huynh này đặc biệt tốt, vẫn luôn rất chiếu cố ta, lúc này đây hắn nhận tụng án, còn hỏi ta có muốn cùng hắn qua đây hay không, sau đó hắn liền đến đây.”
“Sau khi ta vào Tây Nam, còn đang đi học trong học phủ quán, còn không biết ngày tháng năm nào có thể nhận tụng án, nên có sư huynh nguyện ý mang ta, ta đặc biệt cao hứng.” Phương Hiển Nhiên nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy ngươi hảo hảo quý trọng, mau cùng đi hỗ trợ, làm chút chuyện đủ khả năng.”
“So với hắn, ta theo ngươi càng có thể học được đồ a.” Phương Hiển Nhiên nói.
Đỗ Cửu Ngôn quan sát Phương Hiển Nhiên một mắt, hắn cười hì hì vẻ mặt vô hại nhìn nàng. Nàng nở nụ cười, nói: “Vậy tùy ý các ngươi đi, dù sao ta cũng phải về ngủ.”
“A, giờ liền về a?” Phương Hiển Nhiên nói: “Đều đã điều tra xong sao, lúc này mới buổi trưa.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có chút vấn đề không nghĩ ra, ta trở về nghĩ lại.”
Lúc nói chuyện, nàng xuất môn ly khai, Tiêu Tam nói: “Ta cũng chuẩn bị thu, hôm nay là không sai biệt lắm. Trở về tái thẩm Dương Trường Đường.”
Đỗ Cửu Ngôn sẽ không can thiệp việc của Tiêu Tam, nàng và chắp tay với Tiêu Tam, bộ hành trở lại thành.
Củ cải nhỏ đang ngồi ở cửa đọc thư, thấy Đỗ Cửu Ngôn trở về, chạy tới, hô: “Cha, răng trắng lớn viết thư cho ta.”
“Răng trắng lớn?” Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, “Ngươi và hắn hẹn nhau viết thư?”
Củ cải nhỏ lắc đầu, “Không có a. Hắn nói hắn và Quách đại nhân muốn địa chỉ của ngươi, sau đó viết thư cho ta, hắn còn tặng một bức tranh cho ta.”
Đỗ Cửu Ngôn mở thư, bên trong có một tấm giấy viết thư viết chữ cực nhỏ tinh tế xinh đẹp tuyệt trần. Bất quá mặc dù chữ rất đẹp, nhưng nội dung có chút bừa bãi, không có chủ yếu và thứ yếu, một hồi nói cây ở cửa nhà mộc cành mới, một hồi nói hắn câu một con cá nhỏ.
Nhưng bức tranh này, lại làm cho Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc.
Là một bộ tranh chân dung, vẽ củ cải nhỏ, mặc áo đại hồng nằm trên cỏ xanh mượt, đang cười với nàng.
Vô luận kết cấu hay chi tiết, đều rất nhỏ nị đặc biệt, phi thường sinh động.
“Có phải rất giống ta hay không?” Củ cải nhỏ nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quả thực rất giống. Vậy ngươi hồi âm cho hắn chưa?”
“Muốn, muốn.” Củ cải nhỏ nói: “Ta cũng vẽ hắn.”
Hắn thuộc rất nhiều thơ, biết viết không ít chữ, nhưng những chữ này còn rất khó hỗ trợ hắn viết xong một phong thư.
“Vậy ngươi vẽ đi, muốn vẽ gì thì vẽ cái đó.” Đỗ Cửu Ngôn trở về phòng ngủ, nằm cũng không có bao nhiêu buồn ngủ, nhưng nàng thích nằm như thế, ý nghĩ sẽ càng thêm rõ ràng một chút.
Củ cải nhỏ ở ngoài cửa nói nhỏ với Hoa Tử, Nháo nhi lại lôi kéo hai người đo thân, nói khí trời ấm hắn muốn bắt đầu làm thời trang mùa xuân.
Hoa Tử thật cao hứng, quấn quít lấy Nháo nhi làm một bộ hí phục cho hắn.
Nháo nhi gõ đầu của hắn, nói: “Lúc chúng ta ra ngoài nói như thế nào. Đời này cũng không ca diễn nữa. Ngươi bình thường hát chơi, dỗ tiên sinh và Cửu ca bọn họ cao hứng, ta không ngăn ngươi, nhưng nếu ngươi muốn lên đài, ta khẳng định không đồng ý.”
“Ta không lên đài, ta chỉ muốn mặc.” Hoa Tử cười híp mắt làm nũng.
Nháo nhi nói không lại hắn, cũng biết Hoa Tử không giống hắn, hắn là thích hát hí khúc, thích cảm giác ca diễn trên đài. . . Nhưng con hát chung quy là hạ cửu lưu, bọn họ thật vất vả đi ra, cũng không cần phải vào đó nữa.
Hôm nay ngành này quá bẩn, hắn không muốn Hoa Tử vào nữa.
“Vậy ngươi chỉ có thể hát ở trong nhà.” Nháo nhi nói: “Không được ra bên ngoài.”
Hoa Tử gật đầu, “Ta đã biết, ngươi yên tâm đi.”
Nháo nhi mang theo bình phong đã thêu xong ra ngoài giao hàng, thu mười tám lượng bạc, hắn cầm bạc một đường chạy vội trở về, “Củ cải nhỏ, củ cải nhỏ.”
“Làm sao vậy? Là có người khi dễ ngươi?” Củ cải nhỏ mở cửa cho hắn, Trần Lãng từ phòng bếp đi ra, Đỗ Cửu Ngôn cũng khoác y phục mở rộng cửa đứng ở cửa.
Nháo nhi lắc đầu, thở gấp nói: “Không, không phải, ta, ta lấy được tiền rồi.”
“Làm ta sợ muốn chết.” Củ cải nhỏ vỗ ngực, Hoa Tử cũng theo gật đầu, Trần Lãng bất đắc dĩ nói: “Bình phong ngươi thêu đưa đi tú phường, bọn họ rất hài lòng?”
Nháo nhi gật đầu, “Bọn họ rất hài lòng.” Lúc nói chuyện, hắn tiểu tâm dực dực đưa một hà bao nắm ở trong tay cho củ cải nhỏ, “Cho ngươi.”
Củ cải nhỏ nhìn Nháo nhi, tiếp nhận túi tiền, ba hài tử như một trận gió chạy về trong phòng khách, ghé vào trên bàn, đổ bạc trong túi ra.
Đỗ Cửu Ngôn mặc quần áo tử tế, khoanh tay tựa ở cửa nhìn, Trần Lãng cũng cười theo, lắc đầu nói: “Còn cho là chuyện gì, thực sự làm ta giật cả mình.”
“Mười tám lượng.” Củ cải nhỏ kinh hô một tiếng, “Thật nhiều bạc a.”
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm qua các ngươi não động, lạnh run trung. . .