Q1 – CHƯƠNG 223: XÍCH CƯỚC ĐẠI PHU
Dịch giả: Luna Wong
Còn không có tiến viện tử nhà Dương Trường Đường, Đỗ Cửu Ngôn lại đụng phải Nguyễn thị đang ngồi ở cửa phơi nắng ăn đầu phộng, nữ nhi mười bốn mười lăm, ăn mặc thật chỉnh tề đang thêu hoa, nhi tử tám chín tuổi, đang vây bắt nàng ăn quà vặt, tiếng cười của mẫu tử ba người truyền thật xa.
“Nương hài tử.” Dương Trường Đường vào cửa, “Lý trưởng và Tiêu Tam còn có Đỗ tiên sinh tới.”
Thần sắc của Nguyễn thị căng thẳng, cọ một chút đứng lên, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh tới làm cái gì? Thu Nương đã gả người, nàng không phải người nhà của chúng ta nữa, không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta.”
“Không được nói bậy.” Dương Trường Đường hướng về phía nàng lắc đầu.
Nguyễn thị căn bản không nhìn hắn, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn gương mặt đề phòng.
“Không có quan hệ gì với Dương Thu Nương.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi tiếp tục ăn đậu phộng đi.”
Lúc này Nguyễn thị mới nhớ tới nhìn nam nhân của mình.
Dương Trường Đường nói: “Đỗ tiên sinh và Tiêu Tam gia đến vì chuyện của Trường Thắng, ngươi đừng nói mò.”
Nguyễn thị thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt ngồi xuống tiếp tục ăn đậu phộng.
“Đỗ tiên sinh đừng giận nàng, đàn bà không kiến thức chính là như vậy.” Lý trưởng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Bên này thỉnh.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu đi hiệu thuốc.
Dương Trường Đường là xích cước đại phu, đại đa số thuốc đều là tự hắn vào núi tìm, phơi nắng xong chế thành thuốc dùng.
“Thuốc của ngươi còn thật nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá từng ngăn thuốc, bên trong đều là thảo dược, Dương Trường Đường đáp: “Những thứ này có khi là hai ngày này hai, có khi là trời thu đào. Thuốc chưa dùng hết ta lấy đi dược phô bán, dù sao thì tiền kiếm bằng việc xem bệnh cho người khác cũng không nhiều lắm.”
“Đoạn trường thảo ở chỗ này.” Dương Trường Đường bưng một ghế nhỏ ra, lấy ngăn kéo trên cùng xuống, bên trong có hai loại hình dạng, một loại là đã mài thành bột phấn, một loại khác chỉ là phơi khô.
Dương Trường Đường lấy gói thuốc bên trong ra, giải thích: “Thêm hai bao năm ngoái trần dược, bên trong nguyên bản có chín túi, mùng chín tháng giêng, Chu gia thôn bên kia chơi đèn la hán ngã một đội, bốn người bị thương cánh tay, ta dùng hai túi, bên trong còn dư lại bốn túi.”
Lúc nói chuyện hắn lấy bọc giấy thuốc bột ra bày ra trên bàn, đếm, nhất thời biến sắc.
Nói là bảy túi, thế nhưng bên trong cũng chỉ có sáu túi.
“Ý gì?” Tiêu Tam biến sắc, “Thiếu một túi?”
Sắc mặt Dương Trường Đường trắng bệch, lắp bắp nói: “Xác thực… Quả thực thiếu một túi. Tam gia đừng nóng vội, ta… Ta tìm một chút.” Hắn vừa nói vừa bò lên trên, mở hết ngăn kéo hai bên ra.
“Dược của ngươi đặt tùy tiện?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Dương Trường Đường một đầu mồ hôi lạnh, nói: “Không phải, loại này có độc ta đều là đặt xa, hơn nữa đều là đặt ở phía trên nhất.”
“Tam gia, có tra trong tủ thuốc chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiêu Tam. Biết là đoạn trường thảo, lúc đó nên tra.
Tiêu Tam lắc đầu, “Ta không có tự mình đến, để Oa Tử theo hắn trở về, nói một bao cũng không thiếu.”
Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam đều nhìn Dương Trường Đường.
“Lúc đó là nội tử ta đưa Oa Tử tiểu ca tiến tới tra.” Dương Trường Đường nói chuyện hướng về phía bên ngoài gọi Nguyễn thị, chờ nàng tiến đến, hỏi nàng: “Lúc đó trong ngăn kéo, ngươi đếm mấy bao thuốc?”
Nguyễn thị không cho là đúng, trả lời: “Sáu túi a. Một bao cũng không thiếu.”
“Sáu túi?” Dương Trường Đường lau mồ hôi lạnh trên trán, quát: “Ta rõ ràng nói cho ngươi biết là bảy túi, ngươi làm sao có thể nhớ thành sáu túi?”
Nguyễn thị bĩu môi, “Ngươi rống cái gì rống? ! Ta nhớ kỹ ngươi nói sáu túi a. Hơn nữa sáu túi và bảy túi có gì khác biệt đâu, ngươi tích cực như thế sao?”
“Ngươi, ” Dương Trường Đường không dám nói Nguyễn thị, chắp tay với Tiêu Tam, nói: “Tam gia thật không phải, ta, ta lúc đó đang có người gọi ta đến khám bệnh tại nhà, vội vả ta để các nàng này giúp ta tra, ai biết…”
Tiêu Tam không hề tin tưởng Dương Trường Đường, nhìn chằm chằm Nguyễn thị hỏi: “Lúc đó rốt cuộc đêm mấy túi?”
“Sáu túi. Ta nghe sáu túi, cứ như vậy trả lời Oa Tử tiểu ca.” Nguyễn thị vừa nói xong, Tiêu Tam hai bước nhảy qua, một cước đạp trên bụng của Nguyễn thị, mắng: “Ngươi đàn bà thối này, ngươi có biết dang đang nói chuyện với ai hay không?”
“Rắm cũng không hiểu, ngươi dám nói không khác biệt?” May là đến tra một chút, không thôi sẽ trễ nãi rồi.
Vẻ mặt Nguyễn thị phát mộng đau té trên mặt đất, ngực đau khó chịu, muốn khóc, không dám khóc.
Dương Trường Đường muốn đi tới đỡ, nhưng vừa sợ, không ngừng chắp tay thi lễ với Tiêu Tam.
“Xin lỗi Tam gia, xin lỗi, đều là lỗi của chúng ta, đều là chúng ta sai.” Dương Trường Đường nói: “Nếu như lúc đó ta không đi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Tiêu Tam rất tức giận.
“Cút!: Tiêu Tam quát dẹp đường Nguyễn thị.
Nguyễn thị hừ cũng không dám hừ một tiếng, đỡ tường đứng lên, chiến chiến nguy nguy ra ngoài, núp trong phòng khóc.
“Như vậy nơi lấy đoạn trường thảo đã xác định.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một lần cuối cùng ngươi kiểm tra xác định số lượng lúc nào?”
Dương Trường Đường trả lời: “Cuối cùng xác định số lượng là mười hai tháng giêng, ngày đó ta đi Chu gia thôn đổi thuốc, từ bên trong cầm ra một bao, sau này chưa từng dùng nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở bên tủ thuốc, đưa tay sờ tầng cao nhất, liền gọi Tiêu Tam đến, “Tam gia thử xem, có thể với tới tầng trên cùng hay không?”
Tiêu Tam thử, có thể đem kéo ngăn kéo, nhưng là lại lấy không được đồ trong ngăn kéo.
“Cần ghế.” Tiêu Tam nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, quét mắt qua một cái, “Dương Trường Đường, tủ thuốc của ngươi cũng không có tên thuốc, ngươi đều nhớ vị trí từng thuốc?”
“Nhớ kỹ nhớ kỹ, thuốc đều là ta đặt.” Dương Trường Đường kiểm tra thuốc nói: “Ta dù là quên đường về nhà, cũng không có khả năng quên thuốc ở ngăn tủ nào.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dương Trường Cung nói, ngươi và Dương Trường Thắng cũng cãi nhau?”
Dương Trường Đường sợ chân mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trên cái băng rơi xuống, lắp bắp nói: “Là, là cãi nhai, thế nhưng… Thế nhưng chỉ là cãi nhau mà thôi.”
“Vì sao cãi, cãi mấy lần?” Đỗ Cửu Ngôn kéo một ngăn kéo, bên trong chính là một bao một bao thuốc được gói thành hình vuông.
Dương Trường Đường trả lời: “Nhớ… Nhớ không được.” Dừng một chút, “Ước chừng năm sáu lần đi. Sau khi tức phụ hắn bệnh, đều là đang tìm ta mua thuốc, mỗi mười ngày tới lấy một lần.”
“Hắn nói thuốc ta phân lượng ít, còn nói ta là lang băm, nhiều năm như vậy đều trị không hết.”
Dương Trường Đường nói: “Hắn nói ta không phục liền rùm beng.”
“Dương Trường Cung thường tới chỗ ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Dương Trường Đường gật đầu, “Hắn và ta quan hệ cũng không tệ lắm, lúc rảnh, sẽ đến hút thuốc.”
Tiêu Tam lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn vào trong viện, thấp giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy Dương Trường Đường có hiềm nghi không?”
Thuốc giết người tìm được nơi lấy, nhưng trong lòng Tiêu Tam lại không đáy.
“Có mấy nghi vấn, quầy thuốc cũng không có đánh dấu tên thuốc, người bình thường rất khó tìm,” Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Dương Trường Đường, “Thế nhưng hắn hẳn không có hiềm nghi. Tam gia có thể tra một chút trừ hắn ra, còn ai có khả năng biết, đoạn trường thảo đặt ở vị trí này.”
Tiêu Tam cảm thấy Dương Trường Đường có hiềm nghi, ngưng mi nói: “Thế nhưng người này không thành thật!”
“Mang về thẩm mới nói.”
Dương Trường Đường nghe được, nhất thời nhảy dựng lên, nói năng lộn xộn nói: “Tam gia, người không thể mang ta về, ta, ta cái gì đều không có làm a.”
Tiêu Tam cả giận nói: “Thuốc là của ngươi, ngươi còn che che giấu giấu, liền là có vấn đề.”
Tiêu Tam không cùng hắn nói lời vô ích, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Trở về thì để người tra. Ngươi còn muốn hỏi ai?”
“Tạm thời đã không có.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng thực tế cũng không cần mang hắn về, bài tra một chút thì tốt rồi.”
Tiêu Tam xua tay, “Mang về bài tra vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn sẽ không có ngăn cản nữa.
Tiêu Tam mang Dương Trường Đường về, Nguyễn thị theo chạy đến, hô vài tiếng không ai để ý nàng, nàng ngồi dưới đất khóc lên.
Người một thôn đều tràn tới xem náo nhiệt, đông một câu tây một câu đoán, Dương Tam Cường đuổi theo, nói: “Dương Trường Đường, là ngươi độc độc?”
“Ta liều mạng với ngươi.” Dương Tam Cường bắt đầu muốn đánh Dương Trường Đường.
Tiêu Tam ngăn cản hắn, quát dẹp đường: “Mang về tra, ngươi kích động cái rắm a, cút về.”
Dương Tam Cường không dám động thủ lần nữa, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, là Dương Trường Đường sao? Vậy cha ta có thể trở về chưa?”
“Tam gia nói, mang về tra. Ngươi rảnh đi Tam Xích đường ký khế ước.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Dương Tam Cường gật đầu, hắn tìm Đỗ Cửu Ngôn thực sự tìm được rồi, nàng vừa đến đã bắt được Dương Trường Đường, “Ta sáng mai liền đi, tụng phí ta cũng mang theo.”
Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu.
“Tam gia, là Dương Trường Đường đầu độc?” Dương Pha đuổi qua, sắc mặt trắng bệch mà hỏi thăm: “Là hắn hạ độc trong rượu của cha ta?”
Tiêu Tam lười từng bước từng bước giải thích, rống lên một câu, nói: “Lặp lại lần nữa mang về chỉ là hỏi kiểm chứng, ai muốn nghe nhầm đồn bậy với lão tử, lão tử bắt luôn hắn.”
Mọi người không dám nói lời nào.
Tiêu Tam áp Dương Trường Đường trên lưng ngựa, mang về nha môn.
Buổi tối thẩm vấn, Dương Trường Cung phủ nhận từ mùng mười tháng giêng đến lúc gặp chuyện không may hắn đi nhà Dương Trường Đường.
Dương Trường Đường dưới hoảng loạn, lại nói mấy người thường đi, Tiêu Tam để người nhớ kỹ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Tam Cường đến Tam Xích đường gia hạn khế ước, Đỗ Cửu Ngôn liền cùng Tiêu Tam mang người lại một lần nữa đến Dương gia trang.
Để lý trưởng phối hợp, tra một lần tất cả những người Dương Trường Đường khai.
Đỗ Cửu Ngôn bưng cây thang đứng ở phía trên, đánh giá tường vây nhà Dương Trường Cung. Hậu viện tường vây và phía trước như nhau, thưa thớt đều đặt đinh, không nói tiểu hài tử sợ là người lớn cũng không có thể đơn giản bay qua.
Nàng ngước mắt nhìn, hai bức tường hậu viện nhà Dương Pha, cao vậy, đồng dạng ghim đinh.
Nếu quả như thật có người thứ 3 tiến đến đầu độc, như vậy người này là lúc nào vào?
Hay lúc đó cửa không có khóa?
Đỗ Cửu Ngôn xuống tới, hô: “Oa Tử.”
“Các ngươi lúc đó tới, hậu môn mở hay đang đóng?”
“Không hỏi cái này.” Oa Tử nói: “Ta đi hỏi Dương Tam Cường.”
—— lời nói ngoài ——
Nhớ kỹ đầu phiếu và lãnh bao tiền lì xì hắc. Còn có nhắn lại khai não động.