Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Việt nhìn Lâm Mộ Thiên nồng nặc mùi rượu đến tận trời, chán ghét nhíu mày, giờ phút này, vẻ mặt ghét bỏ kia của Lâm Việt, để cho Lâm Mộ Thiên nhìn thấy, tất nhiên Lâm Mộ Thiên sẽ rất sửng sốt.

"Cậu có chuyện gì? Ực...." Lâm Mộ Thiên do uống khá nhiều, hắn cảm thấy có hơi thất lễ, vội vàng che miệng mình.

Lâm Việt bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt có vài phần bất mãn, gã Lâm Mộ Thiên này rốt cục có biết xấu hổ hay không? Chỉ uống chút rượu mà thôi, hắn thế nhưng cả hai bên tai đều đỏ, nữ nhân cũng không dễ đỏ như hắn, hơn nữa, hắn từ năm ngoái đã đến tuổi ông chú rồi.

"Anh hôm nay kết hôn, tôi cũng khôgn có gì tặng cho anh, anh sẽ không trách tôi đi." Lâm Việt đến gần hắn, gần gũi khiến hắn có hơi khó chịu, hắn thậm chí cảm giác được hô hấp của Lâm Việt, hơi thở ấm áp kia liền phả vô bên tai của hắn.

Ầm ầm.

Trong đầu hắn, giống như bị bổ ra, lâm vào một mảnh hỗn loạn.

"Anh hai..."

"Đừng gọi tôi là anh, xin cậu đấy." Lâm Mộ Thiên ôm lấy hai tay, hắn thực sợ hãi xưng hô này, sợ hãi hành vi không liêm sỉ của mình.

Hắn một mực cực lực tránh đi, hắn hy vọng ai cũng không cần nhắc tới, coi như cái gì cũng không phát sinh, nhưng chính là....

Chính là ngay lúc hắn sắp quên, Lâm Việt vì cái gì muốn đả kích vào vết sẹo này, hắn ôm lấy hai tai, không muốn nghe, hắn muốn tránh xa khỏi Lâm Việt.

"Cậu hận tôi như vậy, cậu hiện tại lại bảo tôi là "anh ruột" của cậu, cậu lần trước lại đối với tôi làm ra cái chuyện kia, cậu cũng xem ba của tôi là ba cậu, giờ cậu lại châm chọc gọi tôi là 'anh hai', rốt cục anh muốn làm gì?" Lâm Mộ Thiên nóng nảy, rượu vừa lên, liền dũng cảm đẩy Lâm Việt hai cái.

Kết quả, đẩy không được, Lâm Việt đứng vững như Thái sơn, khôgn có nhúc nhích, Lâm Mộ Thiên dùng khí lực như con mèo nhỏ, trong mắt Lâm Việt còn không bằng con kiến.

"Muốn làm anh." Lâm Việt tuôn ra một lời kinh thiên.

Nhất thời, Lâm Mộ Thiên mở to hai mắt! Hắn lần này hoàn toàn bị lời nói của Lâm Việt khiến cho nói không nên lời, một cỗ nhiệt lưu bừng trong đầu hắn, hắn bị lời nói của Lâm Việt đánh trúng.

"Đây là trước công chúng, cậu đừng xằng bậy, hôm nay tôi lại là chú rể, buổi tối còn phải động phòng, cậu là khách quý.... " Lâm Mộ Thiên say khướt nhắc nhở hắn.

Tâm lý Lâm Mộ Thiên kỳ thật gấp đến độ muốn khóc, nhưng hắn là đàn ông, không phải nói muốn khóc là có thể khóc, khóc xong thì chẳng còn chút tôn nghiêm.

Nam nhân nếu khóc, chính là không có cốt khí, ít nhất trong đầu Lâm Mộ Thiên, hắn cho là như vậy, cho nên dù hắn có bị Lâm Việt cưỡng bách, cũng không lưu lại nửa giọt nước, đương nhiên dưới loại tình huống thế này, hắn cũng không có thể cười được.

"Anh còn khí lực đi động phòng sao? Bà xã anh chỉ sợ không muốn cho anh làm đâu."

"Ưm, nếu cô ấy không cho tôi, thì... cho ai chứ? Đâu có thể nào là cậu... cậu sao không..." Lâm Mộ Thiên liền đẩy ra Lâm Việt.

Lúc này, Lâm Việt không cẩn thận bị hắn đẩy ra, nhưng Lâm Việt nghe đến Lâm Mộ Thiên nói cái gì đi động phòng, liền cảm thấy được cực kỳ buồn cười, Lâm Mộ Thiên loại người trời sinh bị "áp" này, còn có thể đi ôm đàn bà sao?

Lâm Việt lần trước cùng Lâm Mộ Thiên làm, phản ứng của Lâm Mộ Thiên thực mới lạ, không cần nghĩ cũng nhìn ra được Lâm Mộ Thiên là lần đầu tiên, ở tính sự này, Lâm Mộ Thiên căn bản là khôgn có kinh nghiệm.

"Vợ anh cái loại đàn bà đó, tặng cho tôi, tôi cũng không muốn, còn phải đi súc miệng." Lâm Việt căn bản không hiếm lạ, anh muốn đàn bà ư, còn rất nhiều, chẳng như Lâm Mộ Thiên gã nam nhân này, tìm một ả đàn bà cà lăm làm vợ?

"Tôi cũng không phải tặng cho cậu, cậu có muốn cũng không được." Lâm Mộ Thiên say khướt, cước bộ lảo đảo trái phải loạn đi.

Lâm Việt kéo hắn trở lại, dộng mạnh lên tường.

Truyện Chữ Hay