- Tiểu tử Cảnh gia, khinh người quá đáng!
Trước mắt của Thường Khiêm diễn ra từng hình ảnh bị Giang Long hung hăng chèn ép, gặp khuất nhục, miệng đột nhiên gầm lên giận dữ, tiếp theo miệng liền phun ra một ngụm máu tươi!
Ngửa mặt lên trời ngã ngửa!
Chẳng ai ngờ rằng Thường Khiêm sẽ bị chọc tức giận thành bộ dáng này, không ngờ hộc ra máu.
Đội trưởng hộ vệ Mộc Binh quỳ gối phụ cận sửng sốt, mãi đến khi cảm giác được trên mu bàn tay lạnh lạnh, nhìn đến vết máu chói mắt bắn tung tóe ở trên người kia, đồng tử co rút lại, mới kịp phản ứng, vồ lấy Thường Khiêm vừa ngã ngửa vào trên ghế, miệng hét lớn:
- Nhanh đi mời thầy thuốc!
Lập tức trong gian phòng đều loạn cả lên.
Người nọ chen lấn người kia, thậm chí có người xung đụng vào nhau, ngã dập cả mông.
Tất cả mọi người luống cuống, thậm chí ngay cả nha hoàn bà tử muốn đi ra cửa tìm thầy thuốc, trong lúc nhất thời cũng không thể chạy ra khỏi cửa phòng mà đi.
Mộc Binh nhìn thấy tình hình như vậy, lại gầm lên giận dữ, lúc này mới khiến tất cả mọi người đứng nguyên tại chỗ bất động, nha hoàn bà tử nhanh như chớp chạy ra nhà trọ đi tìm đại phu, mọi người trong phòng thì đại đa số bị đuổi đi ra, Mộc Binh và Tần Thọ hợp lực đưa Thường Khiêm lên trên giường.
Nha hoàn hầu hạ bên người tiến lên đắp kín chăn bông.
Chỉ chốc lát, thầy thuốc được mời đến, tiến lên bắt mạch cho Thường Khiêm, hạ giọng nói:
- Đây là giận dữ công tâm, quá mức sốt ruột hôn mê bất tỉnh, cũng không phải chuyện gì lớn, đợi lát nữa dùng ngân châm châm các huyệt, một lát có thể tỉnh lại, tuy nhiên về sau các ngươi phải chú ý khuyên nhủ nhiều, để vị công tử này tập an tâm phóng khoáng mới tốt, bằng không dần dà dưỡng thành tật xấu, sẽ không dễ trị tận gốc đâu.
Dứt lời, thầy thuốc lấy ra ngân châm, đâm vài cái ở đỉnh đầu Thường Khiêm, Thường Khiêm liền từ từ tỉnh lại.
Thầy thuốc lại viết đơn thuốc, tiếp nhận tiền khám bệnh nha hoàn đưa lên, đeo hòm thuốc đi ra.
Tần Thọ, Hứa Sinh, còn có Vương Thành thay phiên đặt câu hỏi, Thường Khiêm cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nóc nhà, nếu không phải thầy thuốc luôn cam đoan không có việc gì, khẳng định những người này sẽ lại bắt thầy thuốc bắt mạch, đợi bà tử mang thuốc về, nha hoàn lập tức sắc thuốc.
Đợi sắc thuốc xong, mọi người còn lo lắng Thường Khiêm vẫn không nhúc nhích sẽ không uống thuốc, kết quả nha hoàn còn chưa bưng chén thuốc đến gần, Thường Khiêm đã đưa tay đón, một ngụm uống xong thuốc, Thường Khiêm đột nhiên nói:
- Trước kia ông nội từng nói với ta, nói đầu ta thông minh, trí nhớ tuyệt hảo, có vài phần tài văn chương, thân là con cháu Thường gia, muốn lăn lộn cái vị trí không cao không thấp không phải là việc gì khó.
Sau đó lại bảo ta, nói ta lòng dạ nhỏ mọn, tâm nhãn quá nhỏ, có thù tất báo, lòng dạ không đủ rộng lớn, muốn vị cực nhân thần, sợ là rất khó.
Trước kia ngoài miệng ta không nói nhưng trong lòng không phục, vùi đầu khổ học rốt cục đỗ Thám Hoa.
Liền lúc trước, ta cũng vẫn là không phục đấy, tuy nhiên chính mình lại bị hộc máu, mới khiến cho ta tỉnh lại...
Thường Khiêm té xỉu không lâu, nhưng đây là đối với người bàng quan.
Mà người té xỉu lại sẽ cảm thấy thời gian thật dài, rất hiển nhiên, lần tức giận hộc máu này, làm cho Thường Khiêm thành thục rất nhiều.
- Công tử gia.
Mộc Binh tiến lên thỉnh tội:
- Đều là tiểu nhân không tốt, không nên ở trước mặt ngài kêu khổ ủy khuất, lúc đó mới khiến ngài tức giận hôn mê bất tỉnh...
Thường Khiêm không trách tội, chỉ nhẹ nhàng khoát tay áo.
Trong phòng lập tức lại yên tĩnh trở lại.
Trước kia tính tình Thường Khiêm khá là xấu, cho nên y không mở miệng, mọi người xung quanh cũng không dám nhiều lời.
Thật lâu sau, Thường Khiêm hỏi:
- Mọi người đều trở về hết chưa?
- Đều trở về rồi.
Mộc Binh trả lời, trong lòng bồi thêm một câu, trừ năm người bị chém đầu.
- Tốt lắm, ngày mai chúng ta khởi hành hồi kinh.
- Công tử gia, sức khỏe ngài còn chưa dưỡng tốt, không bằng nghỉ ngơi nhiều vài ngày.
- Đúng vậy a, đợi dưỡng hết bệnh lại đi.
- Bằng không trên đường xảy ra bất ngờ gì, sẽ không mời được thầy thuốc.
Đám người Mộc Binh, Tần Thọ, Hứa Sinh đều mở miệng khuyên nhủ.
Thường Khiêm cũng đã quyết định chủ ý, đột nhiên hỏi:
- Ông nội nhắn lại đây, nói là cháu trưởng của Hộ Bộ Thượng Thư Tiền Đới bị phái lại đây, nhận lại việc của ta?
- Đúng đấy.
Vương Thành gật đầu trả lời.
- Vậy chắc đi được nửa đường, chúng ta sẽ phải gặp tới đi.
Thường Khiêm hai mắt híp lại.
- Ngài muốn nhắc nhở Tiền đại nhân một chút?
Hứa Sinh tò mò hỏi.
Thường Khiêm không trả lời, chỉ cười lạnh một tiếng.
Sáng sớm ngày thứ hai, tuyết lớn rốt cục ngừng rơi, tuy nhiên thời tiết vẫn rất lạnh, rất có thể sẽ lại rơi xuống trận tuyết lớn khác, Thường Khiêm dẫn theo Tần Thọ, Hứa Sinh, Vương Thành, còn có đội trưởng hộ vệ Mộc Binh đi vào huyện nha, cáo biệt Giang Long.
Trong đại sảnh huyện nha, Thường Khiêm rất ít mở miệng, mặt cũng không thể hiện gì.
Như thế khiến Giang Long có chút kinh ngạc, việc Thường Khiêm bị tức hộc máu hắn đã được tin tức.
Còn cho rằng Thường Khiêm sẽ đến cãi lộn, lại không nghĩ đã thành thục hơn rất nhiều, hơn nữa trước đó ra chiến trường bị kinh hãi, hiện giờ tinh thần khôi phục, nhưng thật ra cũng có tác dụng tôi luyện nhất định, mãi đến lúc này, Giang Long mới đem Thường Khiêm đặt ở trong mắt.
Kẻ thù càng điên cuồng, càng không đáng sợ.
Tỷ như thân phận cao quý như Hoài Vương, Giang Long nói nổ liền nổ cho gã lên Tây Thiên.
Ngược lại loại đối thủ tiến bộ thần tốc này dường như lại khó triền.
Giang Long cũng không tiếp tục mở miệng chế nhạo, cũng không có nói khiêu khích trào phúng, hai người bình tĩnh nói chuyện với nhau vài câu, công văn ký tên xong, Thường Khiêm đứng dậy cáo từ.
- Muốn hay không?
Đồ Đô nhìn bóng lưng của Thường Khiêm, làm cái động tác chém đầu.
Rất hiển nhiên Đồ Đô cũng hiểu được Thường Khiêm hơi biến thành uy hiếp.
- Không cần.
Giang Long thần sắc bình tĩnh, tuy rằng Thường Khiêm trưởng thành bất ngờ, nhưng mặc dù biến hóa rất lớn, Thường Khiêm cũng vẫn không phải là đối thủ của mình.
Lúc buổi sáng, đoàn xe Thường gia lưu lại từng đường dấu vết thật sâu ở trên mặt đất tuyết, từ cửa Đông thành xuất phát rời khỏi huyện Linh Thông.
Cửa thành, Hạ Lâm và Hàn Thanh hai người đứng đó để đưa tiễn.
Phía sau hai người còn có Hàng Vận và Thư Nghĩa.
Tần Thọ, Hứa Sinh, còn có Vương Thành ba người vốn là mượn bóng Thường Khiêm mới có thể tới đây, hiện tại Thường Khiêm được vời trở về, trên công văn nhân tiện cũng viết tên của ba người bọn họ, có thể theo Thường Khiêm rời khỏi nơi này, đối với ba người mà nói tất nhiên càng đỡ một chút.
Ở lại có lẽ có thể mò được chút chiến tích, nhưng lấy đâu ra chỗ dựa phía sau vững chắc như Thường Khiêm?
Lấy gia thế của Thường Khiêm, mặc dù con đường làm quan không phải thuận buồm xuôi gió, tương lai ít nhất cũng có thể ngồi vào vị trí quan Tứ phẩm, phóng ra chính là quan lớn cỡ cấp Tri châu địa phương.
Mà quan viên không có chỗ dựa vững chắc, có lẽ cả đời chính là cái chi ma Huyện lệnh.
Đoàn xe đi về hướng kinh thành, bởi vì trên mặt đất tuyết đọng rất dày, cho nên tốc độ đoàn xe tương đối chậm, đi vào thành Vọng Sa, Thường Khiêm gặp mặt Bàng Thành An, khiến Bàng Thành An vô cùng kinh ngạc chính là, Thường Khiêm lần này cho ông ta cảm giác điềm đạm hơn, chắc chắn hơn.
Không khỏi cảm thấy thầm khen, quả nhiên không hổ là hào môn thế gia đi ra, mặc dù là gặp suy sụp, cũng không khiến Thường Khiêm nổi giận, ngược lại bước thêm được một bước dài.
Riêng tâm tính thành thục, đối với con đường làm quan về sau của Thường Khiêm rất có ích lợi.
Thường Khiêm lần này nhìn thấy Bàng Thành An, vô cùng khách khí, lại còn để lại một hộp lá trà tốt nhất, điều này làm cho Bàng Thành An được sủng ái mà lo sợ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bàng Thành An tự mình đưa đến cửa thành, mãi đến khi đoàn xe đi xa, mới xoay người trở về.
Hôm nay lại đã nổi lên trận tuyết lớn, trên vai của Bàng Thành An, rơi xuống một tầng tuyết đọng thật dày.
Tuyết rơi khá lớn, lại giằng co hai ngày, thời tiết mới chuyển thành trời quang.SoGcxwiLIPbytFsKZuAkmr - Tuy nhiên vậy không có nghĩa là nhiệt độ sẽ lập tức tăng lên, ngược lại sẽ càng thêm rét lạnh.
Có câu là tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh.
Lúc tuyết đang tan, sẽ hấp thu nhiệt lượng trong không khí, khiến cho nhiệt độ lại giảm xuống.
Đoàn xe của Thường gia đi đến ngày thứ bảy, ở nửa đường gặp một đoàn xe khác, dĩ vãng hộ vệ Thường gia chỉ cần bày rõ thân phận, đoàn xe đối diện nhất định sẽ phải lập tức nhường đường, nhưng hôm nay đoàn xe đối diện cũng không chút nào đem Thường gia để vào mắt.
Hoặc là nói, là không đem Thường Khiêm để vào mắt.
Mộc Binh đi vào trước xe ngựa bẩm báo:
- Công tử gia, phía trước là đoàn xe của Tiền công tử.
Triều đình lục bộ tuy rằng lấy Lại bộ cầm đầu, nhưng Hộ Bộ Thượng Thư cũng là Thượng thư, cho nên Tiền gia căn bản sẽ không sợ Thường gia.
Huống chi Thường Khiêm còn là con vợ kế?
Ở kinh thành, trong hội quyền quý, đích thứ rõ ràng, con trai trưởng chỉ cùng con trai trưởng kết giao, mà con vợ kế khi ở bên cạnh bọn họ, thường thường chỉ đảm đương nhân vật chân chạy truyền lời làm việc, mặc dù Thường Khiêm rất được Thường Thanh yêu quý, nhưng cũng rất ít có con trai trưởng nhà quyền quý tới xưng huynh gọi đệ.
Tiền Đới thân là cháu trưởng của Tiền Thượng thư, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, trong kinh thành, công tử ca có thể cùng gã cùng ngồi cùng ăn thật sự rất ít, đại ca dòng chính của Thường Khiêm tính là một, nhưng Thường Khiêm trở ngại thân phận, lại chắc là sẽ không nhập mắt của gã, bọn họ đạt tới cấp bậc này đã không hề nhìn đến tài hoa học thức của đối phương, chỉ coi trọng thân phận lai lịch của đối phương.
Cho nên được nghe đến đối diện là đoàn xe Thường Khiêm, Tiền Đới chẳng những không có xuống xe, thậm chí ngay cả chào cũng không thèm.
Ra vẻ tự cao tự đại.
Thường Khiêm nghe được Mộc Binh truyền lời, nhấc lên màn xe, định xuống xe.
Mộc Binh hoảng sợ, khẩn trương ngăn cản:
- Công tử gia, trời rất lạnh, thân thể ngài lại không thoải mái, để tiểu nhân qua đó truyền một câu là tốt rồi, hà tất tự mình xuống xe?
- Ta không qua, ngày sau nhất định sẽ nói bậy về ta ở trước mặt đại ca, chê ta kiêu căng.
Hồi trước khi Thường Khiêm ở kinh thành, cũng là khá ngạo khí, những con trai trưởng đó y căn bản không để vào mắt, không phải xuất thân dòng chính sao, luận kịp tài hoa và học thức, những người này kém xa so với y, con trai trưởng không chủ động để ý đến y, y cũng sẽ không hạ thấp thân phận tiến lên nịnh bợ.
Vì thế, thường xuyên có con cháu dòng chính tìm đại ca của y nói xấu y, nói y không hiểu tôn ti, nhận thức không rõ ràng lắm bản thân mình là thân phận gì, ngoại trừ Thường Thanh bất công, còn có điểm này nguyên nhân, khiến cho quan hệ của y cùng với đại ca thật không tốt.
Nhưng hiện tại tâm tính thành thục một chút, y cũng không còn nghĩ như vậy nữa.
Giẫm lên tầng tuyết bị xe nghiến qua, Thường Khiêm đã không còn là Thường Khiêm trước kia đi vào gần xe ngựa của Tiền Đới.
- Nghe nói ngươi đang ở huyện Linh Thông, bị tiểu tử Cảnh gia bắt nạt?
Màn xe đều không xốc lên, thanh âm của Tiền Đới cứ như vậy vang lên.
Thường Khiêm cúi đầu:
- Tiểu tử Cảnh gia rất cường thế.
- Ngươi trước kia không phải khá ngạo sao, hắn rất cường thế, ngươi liền biến thành bùn nặn đúng không?
Trong thanh âm Tiền Đới tràn đầy châm chọc.
- Không dối gạt Tiền công tử, ta cứ thế bị tiểu tử Cảnh gia chọc giận bị bệnh, cố ý xuống xe lại đây cũng là muốn nhắc nhở Tiền công tử một tiếng, tới huyện Linh Thông, tốt nhất không nên cùng tiểu tử Cảnh gia đối nghịch...
Thường Khiêm ra vẻ hảo tâm khuyên bảo.
- Ha ha ha ha!
Trong xe, vang lên một tiếng cười to:
- Chẳng qua là một tiểu tử thế gia xuống dốc, ta sẽ sợ hắn? Mệt cho Thường Thượng thư bất công yêu thương che chở ngươi như vậy, thật sự là rất mất mặt Thường gia!
Không đợi Thường Khiêm nói nữa, trong xe lại nói:
- Đi!
- Giá!
Phu xe vung trường tiên, con ngựa cất vó.
-----------oOo----------