Cô không biết sự áy náy xuất phát từ đâu.
Vẫn là không dám đối mặt với anh.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Phương Chu Diêu, Dư Phiêu Phiêu đã biết.
"Xin chào? Cô là ai? Cô làm gì ở nhà của tôi! Mau nói chuyện."
Bên kia điện thoại, Phương Chu Diêu liên tục phát ra mấy câu hỏi dồn dập.
Ai mà ngờ được mấy phút trước cô không hề đối sắc đấu với người dì, nhưng lúc này kể cả dũng khí nói chuyện cũng không có...!Dường như ngay cả việc hít thở cũng trở nên rụt rè.
"MD, cô dám trực tiếp đi tới cửa của ba tôi! Có bản lĩnh thì ở đó cho tôi, tôi lập tức tới cho cô đẹp mặt." Tút..tút..tút..
Điện thoại đã bị tắt.
Ai mà biết được, khi đặt điện thoại xuống tay cô run nhẹ, tim đập rất dữ dội.
Dư Phiêu Phiêu đè ngực, hít sâu, bình tĩnh lại trong một phút.
Nghĩ lại ở đời trước, cảm giác lần đầu khi ở nhà ba nuôi chỉ có rụt rè, sợ hãi.
Không dám trả lời bất kỳ cuộc điện thoại nào.
Vì thế, cô không bao giờ nhận được cuộc gọi từ Phương Chu Diêu.
Còn bây giờ, cô đã nhận được cuộc gọi của Phương Chu Diêu, tương đương với việc trực tiếp thay đổi quỹ đạo của đời trước.
Anh đã hiểu lầm cô là người phụ nữ bên ngoài của ba nuôi, yêu cầu cô đợi anh đến đây.
Nếu như anh đến, cô sẽ phải đối mặt với anh lúc tuổi như thế nào?
Dư Phiêu Phiêu, một người lớn tuổi, chưa từng nghĩ mình sẽ vì một cậu bé tuổi mà khẩn trương.
Nhưng ngay sau đó, Dư Phiêu Phiêu lập tức lấy lại bình tĩnh, kìm nén sự căng thẳng đang dâng trào bên dưới.
Thầm nghĩ, anh muốn tới thì tới, có gì phải sợ?
Bình tĩnh đứng dậy, Dư Phiêu Phiêu đi vào bếp rửa một ít táo và lê, cắt thành hình bông hoa, làm một đĩa hoa quả đơn giản.
Lúc này, vang lên tiếng mở cửa.
Anh đã tới đây.
Cô biết rằng anh hiện đang sống với mẹ trong một căn nhà rất gần ở khu phố này, cho nên anh mới đến nhanh như vậy.
Dư Phiêu Phiêu bình thản đi tới, vừa vặn Phương Chu mở cửa đi vào thấy cô, bì hù lùi lại phía sau một bước.
"!!!"
Phương Chu Diêu mở to mắt nhìn cô gái trẻ hơn mình, cậu sợ đến mức không kịp phản ứng.
Vốn không phải người đàn bà tiểu tam? Mà là một cô gái trẻ?
"Cô cô, cô là ai!" Phương Chu Diêu vô ý thức quát cô.
"Vào đi.
"
Dư Phiêu Phiêu nhường đường cho cậu đi vào.
Phương Chu Diêu cảnh giác nhìn cô, cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng thấy cô tự nhiên mời cậu vào.
Đây là nhà của ba cậu? Tại sao cậu lại phải xấu hổ? Nhấc chân lên, Phương Chu Diêu nghênh ngang bước vào nhà.
Để tỏ ra phong thái mình là chủ nhân, cậu ngồi xuống ghế sô pha, gác chân lên bàn, đầu ngửa ra phía sau, cái cằm cao nhếch lên, bộ dạng vô cùng ngạo mạn.
Dư Phiêu Phiêu đóng cửa lại, ánh mắt thẳng tấp nhìn cậu rồi chậm rãi đi đến.
Ở độ tuổi , Phương Chu Diêu vẫn còn là một cậu bé mập mạp, ngũ quan vẫn cứng rắn như vậy, nhưng mái tóc của anh trông rất loạn, dài và bù xù, che mất đi một bên mắt.
Một bộ dáng lôi thôi lếch thếch như ăn mày vậy mà còn có thể nghĩ rằng mình rất đẹp trai.
Năm , đó là thời điểm mà văn hóa chính thống tràn qua.
Vì hình tượng Kill Matt, cô nhanh chóng chấp nhận rằng anh là một cậu bé tuổi, cảm giác áy náy đối với bá tổng Phương Chu Diêu tạm thời buông xuống.
"Tôi đã chuẩn bị một ít trái cây cho cậu, ăn chút đi."
Dư Phiêu Phiêu xem nhẹ, ngồi xuống cạnh bàn trà.
Khoảng cách tuổi tác về tinh thần chênh lệnh khiến cho cô rất có khí chất mạnh mẽ.
Phương Chu Diêu thấy cô bình tĩnh như vậy, tâm lý bất giác cảm thấy thua một bậc.
"Cậu là ai? Sao lại ở nhà của ba tôi? Không phải người phụ nữ đó chỉ ngủ với ba tôi có một lần thôi sao, làm gì có đứa con lớn như vậy?"
Phương Chu Diêu không chịu thua, giọng điệu kiêu ngạo.
"Cậu hiểu lầm rồi."
Dư Phiêu Phiêu lạnh nhạt mở miệng, "Cách đây không lâu, gia đình tôi gặp tai nạn xe cộ, tôi là người duy nhất còn sống.
Vốn là định đến cô nhi viện nhưng chú Dư thấy tôi đáng thương nên đã nhận nuôi."
Phương Chu Diêu trợn tròn mắt, bị doạ đến chết lặng...!
Ngoạ tào!
Gia đình gặp tai nạn chết hết, chỉ còn cô sống sót? Lại còn được lão Dư nhận nuôi? Trải nghiệm sống đắng cay này là thật hay giả vậy?
"Ăn chút trái cây đi." Dư Phiêu Phiêu chỉ chỉ đĩa trái cây trên bàn, "Một lát nữa, cậu có muốn ăn cơm trưa cùng tôi không?
"Không muốn!"
Phương Chu Diêu liền cự tuyệt, để tỏ thái độ dứt khoát của mình, cậu nói thêm:
"Ai muốn ăn cơm với cậu? Tôi không liên quan gì với cậu!" Thấy cậu hung dữ như vậy, cô cũng không nghĩ gì, chỉ cười tủm tỉm nói:
"Được rồi.
Nếu cậu không ăn vậy tôi muốn nói chuyện với cậu, có được không?"
"Ai muốn nói chuyện phiếm với cậu! Tôi và cậu thân lắm sao!" Phương Chu Diêu vẫn trực tiếp cự tuyệt, thái độ không tốt.
Dư Phiêu Phiêu vẫn bình tĩnh, "Vậy cậu có muốn xem TV không?"
"Ai muốn xem TV! Không xem!" Phương Chu Diêu cự tuyệt thành thói quen, Dư Phiêu Phiêu khẽ thở dài, "Vậy tôi phải làm thế nào để tiếp đãi..."
"Này......"
Phương Chu Nghiêu ngạt thở, khuôn mặt bất giác ửng hồng, "Ai muốn cậu tiếp đãi! Đây là nhà của ba tôi, tôi là con của ông ấy, tôi mới là chủ nhân! Cậu thì là cái thá gì!"
Nói hơi nhanh...!
Sau khi nói xong trong lòng liền hối hận, lén lút nhìn sắc mặt của cô.
Vừa vặn nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt của Dư Phiêu Phiêu, chỉ nghe cô nói: "Nếu cậu đã tức giận như vậy, thì tôi trở về phòng."
Đứng dậy, Dư Phiêu Phiêu cầm lấy máy MP trên bàn, lại đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt cậu, lạnh nhạt nói: "Trái cây tôi cắt cho cậu, ăn một chút đi."
Nói xong cô quay vào phòng đóng cửa lại.
Phương Chu Diêu bị cô bỏ lại trong phòng khách.
Đúng lúc này, cậu đang ghé đầu nhìn vào phòng của cô, thấy cửa phòng đã đóng lại, cậu "BA~" một tiếng, ngã trên ghế sofa, tay che mắt lại.
Chết tiệt!!
Cậu vừa nói cái gì vậy?
Đó là cô gái có gia đình bị chết hết a, cậu làm sao lại nói lời khó nghe như vậy!
Cái miệng đần độn này! Nên đánh nên đánh!
Trên ghế sô pha, Phương Chu Diêu nằm xuống như một đống bùn nhão, quay đầu lại lộ ra một đôi mắt, vẻ mặt có chút mê...!
Cùng lúc đó, Dư Phiêu Phiêu đã trở lại phòng, cũng đang ngồi trên giường, khẽ vuốt ngực mình, giải toả cảm xúc.
Cô có chút kích động.
Bởi vì Phương Chu Diêu thực sự vẫn còn là một cậu bé, giống hệt như cậu bé tuổi ở đời trước.
Vô luận là dáng vẻ hay cách nói chuyện.
Thường xuyên mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, tâm khẩu bất nhất.
Đời trước lúc tuổi, cô thường xuyên bị cậu mắng, bị cậu trêu chọc, cô còn cho rằng cậu rất ghét mình.
Nhưng sau khi đọc nhật ký của cậu, cô nhận ra rằng cậu chỉ đối xử như vậy với cô, đối với nữ sinh khác không giống vậy.
Nam thiếu niên luôn thích trêu chọc cô gái mình thích một cách nghịch ngợm nhất.
Nghĩ vậy...!
Dư Phiêu Phiêu mỉm cười.
Cô cảm thấy rất tốt vì có thể gặp lại anh vào năm tuổi.
Cô cũng có thể và tận mắt nhìn xem anh lớn như thế nào.
Từ bộ dáng trẻ con tuổi đến bộ dáng thành thục ổn trọng của năm tuổi.
Cô đang rất mong đợi.
...!
Tác giả có lời muốn nói:
Ba nuôi có tình một đêm, nhưng ba nuôi không cặn bã ~
Vy Vy:
Hmm...đại từ nhân xưng đối với Phương Chu Diêu nên là anh hay là cậu đây mọi người?.