Nhược Tịch kiễng chân, đưa lưỡi liếm đi vết máu trên khóe môi hắn.
Cách một lớp vải từ trên người hắn truyền đến cảm giác mát lạnh dễ chịu khiến cho người ta không muốn rời ra, nhưng cơ thể lại kêu gào chưa đủ, tựa hồ muốn càng nhiều càng nhiều hơn.
Không cảm thấy hắn kháng cự, Nhược Tịch thêm can đảm tách mở hàm răng hắn, vương vấn đầu lưỡi hắn, tay cũng luồn vào trong y phục hắn, vuốt ve làm da trơn mịn.
Ý thức dần mơ hồ, theo đôi tay chuyển động trên người nhịn không được phát ra tiếng thở dốc yếu ớt. “Rắc” một tiếng âm thanh xương cốt gãy vỡ, Nhược Tịch ngừng toàn bộ động tác, lùi về từng bước một, khiếp sợ nhìn ngón giữa bàn tay trái của Cổ Nguyệt gấp lại ở một góc độ mà con người không có khả năng gập.
“Cổ đại nhân, ngài…”
Kéo y phục đã tuột xuống đến thắt lưng, Cổ Nguyệt bước từng bước ra khỏi cửa phòng, thanh âm thống khổ nhẹ nhàng trút vào tai Nhược Tịch, “Không được… làm nhục chính mình, này… Cũng không phải ngươi tự nguyện… sao?”
Đúng vậy, đối với một người sinh ra ở gia đình bình thường như Nhược Tịch mà nói, y chẳng qua là đang trên đường cái thì chẳng hiểu sao bị người ta chụp mê bắt đi, tỉnh lại cũng đã ở vương phủ, khi biết được Vương gia muốn y hầu hạ một nam nhân, y đã từng kháng cự, đã từng chạy trốn, nhưng một lần lại một lần bị bắt, bị người ta làm nhục, thậm chí còn dùng người nhà uy hiếp. Không phải y muốn làm nhục chính mình, mà y kỳ thực cũng chỉ là một người bị hại, là con cờ bị Vương gia lợi dụng, sẽ không ai lưu tâm đến cảm nhận của y.
Nhớ lại những ngày đau khổ, Nhược Tịch nhịn không được khẽ nhấc người ngồi dậy, nhưng mà, “Cổ đại nhân, ngài sẽ chết.”
Cổ Nguyệt không để ý đến y, kéo thân thể đã sắp tan ra từng bước lê về phía ao sen trong vườn, may ra nước ao lạnh băng có thể dập tắt ngọn lửa trong cơ thể hắn. Chết sao? Vậy chết đi! Còn e ngại gì nữa?
Đầu đêm cuối hạ, nước trong ao sen còn chút rét lạnh, nhưng đáng tiếc không đủ để dập tắt dục hỏa trong người Cổ Nguyệt, hơn nữa dường như càng đốt càng vượng, có cái gì đó cứ muốn phun trào trong cơ thể nhưng lại không tìm thấy lối ra, nhớ lại khi chạm vào vị trí đáng xấu hổ trên người kia, nhưng chút ý thức và tôn nghiêm còn sót lại không cho phép hắn làm như vậy.
“Cổ đại nhân thật là hăng hái a! Nhất định ở trong ao sen của bổn vương mà tắm rửa, chẳng lẽ bộ dáng trong phòng không đủ để thỏa mãn ngươi sao? Ha ha…”
Cổ Nguyệt nghe được thanh âm liền ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt với gương mặt cười rộ vui sướng trước mặt, hận không thể lập tức giết chết hắn! Nhưng trong con mắt Khiêm Vương, vì mị dược mà đôi mắt mơ màng tỏa khí tức quyến rũ mê người, đôi má đỏ bừng như thể táo chín mùa thu, cám dỗ người ta tiến đến ham muốn cắn một cái, dưới lớp y phục lỏng lẻo, lơ là che mất những vết sẹo xấu xí kia, thật là một cơ thể đầy cám dỗ.
Trong lòng khẽ động, Khiêm Vương vươn tay đưa Cổ Nguyệt từ trong ao kéo lên, cũng không màng nước trên người hắn sẽ thấm ướt cả hoa phục đẹp đẽ, ôm hắn hướng phòng ngủ của mình đi tới.
“Thả… thả ta ra…” Cổ Nguyệt như thế mà nói, nhưng thân thể lại không tự chủ được càng dựa chặt vào Khiêm Vương hơn.
“Ha ha!” Khiêm Vương cất tiếng cười to, đóm sầm cửa phòng đem Cổ Nguyệt ném lên giường. So với người thường tương đối mà nói, sức nhẫn nại của Cổ Nguyệt thật sự kinh người, nhưng, dừng ở đây!
Cởi y phục người trên giường, tháo màn che buộc hai bên giường, tuy rằng hắn không thích nam sắc, nhưng nếu đối phương là Cổ Nguyệt mà nghe nói Hoàng thượng rất quan tâm, hắn chính là một chút cũng không để ý.
“A -”
Một trận gió lạnh thổi qua, mây đen che kín vầng trăng non, bầu trời nháng một đạo tia chớp, vang lên tiếng sấm đầu tiên trong năm, mưa to như trút nước, người mơ ngủ giật mình tỉnh giấc, không biết mình phải chăng trong mộng nghe được một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.
Nhược Tịch hiểu, nương theo tiếng sấm kia, trong phòng ngủ Khiêm Vương truyền ra một tiếng thét đầy thống khổ, y rất hiểu tiếng thét đó ý vị thế nào, bởi vì bản thân mình cũng đã từng phát ra âm thanh tuyệt vọng đến thống khổ như vậy.
Hoảng hốt nhặt y phục trên mặt đất, Nhược Tịch lao đi trong mưa, rồi lại đột nhiên dừng bước, y đang làm gì đây? Y chạy tới thì có khả năng cứu thoát Cổ đại nhân sao? Chỉ sợ không chỉ thí đi một nhân mạng, hơn nữa còn khiến cho Cổ đại nhân cao ngạo càng thêm nhục nhã.
Siết chặt nắm tay trong tay áo, Nhược Tịch suy sụp quỳ rạp xuống mặt đất sình lầy, một đấm một đấm mà đấm vào nước bùn. Cổ đại nhân, vì cái gì người phải quan tâm đến Nhược Tịch? Vì cái gì ta lại buông Cổ đại nhân ra? Vì cái gì mà nhu nhược? Vì cái gì lão thiên lại đối xử với người thiện lương như vậy? Rất nhiều câu hỏi vì sao từng chút một tích lũy ở trong lòng, hỏi mình, hỏi trời, nhưng thủy chung vẫn không có lời giải đáp.
Cổ Nguyệt gắt gao siết khăn giường dưới thân, ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng móng tay lại thấm ra một tia đỏ thắm; làn môi vốn đầy đặn giờ đã sớm huyết nhục lẫn lộn, nhưng hắn dường như lại chẳng biết đau cứ như vậy mà cắn chặt, không mở miệng; tiếng thét thảm thiết vừa rồi đã vứt đi toàn bộ tôn nghiêm của hắn, hắn quyết không cho phép mình lại phát ra bất cứ một âm thanh đáng xấu hổ nào nữa.
Thân thể đau đớn như bị người ta mạnh bạo xâu xé, đau đến hắn tưởng như đã bất tỉnh, rồi lại kiêu ngạo mà gắng gượng, so với đau đớn bị bẻ ngón tay trước đó, này chẳng qua là bị người tát một cái thôi; giữa cơn thần trí tản mác, đột nhiên hiện ra một căn phòng u ám, bóng người màu trắng bị trói ngay giữa trên cọc gỗ, khóe môi trào máu nhỏ giọt trước ngực, tựa như đóa hoa đỏ tươi nở rộ, ánh lên y phục màu trắng, có một loại đẹp đẽ thê lương.
Bên cạnh có hai người, cầm trong tay móc sắt màu bạc, từng chút từng chút đâm thủng y phục hắn, đâm thủng da tay hắn, cắt đứt cơ thịt, xuyên qua xương cốt đâm thẳng ra sau.
Có người ở bên tai không ngừng cười điên dại, nhưng không phải tiếng cười hài lòng, mà là cười dữ tợn, dường như còn đang hỏi hắn điều gì, nhưng hắn cũng dường như không biết câu trả lời chuyện này, trong đầu còn có một thanh âm khác bảo: Dù có biết cũng không thể nói!
A! Hắn nghĩ, đây là hình ảnh bốn năm trước hắn bị Đại hoàng tử bắt đi tra khảo tăm tích của Ngũ hoàng tử, nỗi đau thấu xương này khiến hắn cả đời cũng không muốn nhớ lại, nhưng giờ phút này, hắn nguyện ở trong tù thất tối tăm kia mà chịu đau đớn thấu xương, chứ không phải tại đây nằm trên giường cho người ta làm nhục.
Một lúc lâu sau, Khiêm Vương cuối cùng ngừng di chuyển, nhưng hắn vẫn không đứng dậy, mà ghé vào trên vai Cổ Nguyệt nhẹ nhàng vẽ dọc theo vết sẹo trên hõm vai, hốt nhiên, vai trái bày một đạo vết tích đỏ nhạt thu hút sự chú ý của hắn, “Đây là xảy ra như thế nào?”
Cổ Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, dục hỏa trong thân mặc dù đã tiêu trừ, nhưng cơ thể đau nhức mệt mỏi khiến hắn không mở miệng nổi, huống hồ, hắn hiểu rõ Khiêm Vương cũng không cần biết đó là gì.
“Ngươi còn muốn một lần nữa sao?” Khiêm Vương hàm chứa uy hiếp mà khởi động thân thể.
Cổ Nguyệt hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hiểu ra Khiêm Vương không chỉ là nói thôi, không kềm được vùng lên.
“Chết tiệt! Không được cử động!”
Khiêm Vương đè lại hai vai hắn rời khỏi cơ thể hắn, xoay người xuống giường đến cạnh bàn rót chén trà, uống một hơi cạn sạch. Không nghĩ tới hắn thiếu chút nữa đối với một nam nhân mà không khống chế nổi mình.
Cổ Nguyệt cũng chống cơ thể đau nhức xuống giường, nhặt y phục còn chưa khô mặc vào, chứng kiến trên khăn giường loang lổ vết máu, nhịn không được cuộn lên ném ra ngoài cửa sổ, cố gắng dùng nhịp độ bình thường hướng về phía cửa mà đi.
Không hiểu tại sao, Khiêm Vương chợt cảm thấy g ngực rất khó chịu, khinh thường của Cổ Nguyệt dành cho hắn khiến hắn rất bất mãn, “Cổ đại nhân, dừng bước.”
Cổ Nguyệt cứng người đứng đó, không hề quay đầu lại, chờ hắn kế tiếp sẽ dùng lời nói như thế nào làm nhục mình.
“Nói thế nào thì bổn vương cũng là ân nhân cứu mạng của Cổ đại nhân, Cổ đại nhân chẳng lẽ không cám ơn bổn vương một tiếng sao?”
Chỉ như vậy thôi ư? Cổ Nguyệt cố gắng kềm chế chính mình không một quyền đánh qua, nếu không phải gã hạ độc trước, hắn như thế nào lại bị sỉ nhục thế này?
“Có lẽ bổn vương nên cho Hoàng thượng biết thiếp thân thị vệ của hắn ở trên giường bổn vương mỹ lệ động lòng người như thế nào.”
Khiêm Vương xoay tay trên chén trà, tựa hồ độc thoại, nhưng Cổ Nguyệt hiểu, hắn thật sự sẽ làm như vậy. Gần như nghiến đứt răng, Cổ Nguyệt mới từ trong họng phun ra hai chữ: “Cảm tạ.”
“Cảm tạ cái gì? Bổn vương không hiểu a!”
“Cổ Nguyệt tạ ơn ân cứu mạng của Vương gia!”
“Ha ha! Không khách khí, chỉ cần Cổ đại nhân biết tri ân báo đáp là tốt rồi, nói vậy Cổ đại nhân thật nợ bổn vương một cái nhân tình a!”
“Đúng, ngày nào Vương gia cần Cổ Nguyệt hữu dụng, Cổ Nguyệt nhất định tan xương nát thịt báo đáp!” Nói xong câu đó Cổ Nguyệt rốt cuộc chịu không nổi xô cửa mà chạy, sau lưng truyền đến tiếng cười khoái trá của Vương gia…