Trần Kiến Hạ không tới nhà cô ngủ nhờ.
Sau cú điện thoại khiến cô tuyệt vọng vào tiết thể dục ấy, cô đã hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, chỉ liên lạc với Vương Nam Dục. Vốn dĩ cậu còn muốn ở lại huyện mấy ngày, Trần Kiến Hạ vừa gọi điện tới, Vương Nam Dục liền lái chiếc Santana màu đen mà cậu cho mượn chạy qua đón cô, một đường đưa cô tới thẳng cổng trường Chấn Hoa.
( Đập nồi dìm thuyền: Tự tuyệt đường lui của chính mình để quyết tâm chiến đấu tới cùng. Dựa theo tích truyện Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, khi qua sông bèn hạ lệnh cho binh sĩ đập hết nồi, dìm hết thuyền để buộc phải đánh thắng.)
Trần Kiến Hạ ngồi ở ghế lái phụ, mặc dù đang là mùa Đông song lớp nệm lạnh lẽo trên ghế vẫn chưa được tháo đi. Vương Nam Dục ngại ngùng hỏi cô có phải đã đợi rất lâu rồi không, trời quá lạnh, cậu phải gỡ chăn bông giữ ấm động cơ cất vào cốp, sau đó từ từ đợi xe ấm lên.
"Làm lỡ dở thời gian của cậu rồi." Vương Nam Dục nói.
"Đã làm phiền cậu nhiều rồi, đừng nói vậy." Kiến Hạ cúi đầu.
Sau khi lên xe, cô học theo tivi thắt dây an toàn. Vương Nam Dục cười nói không cần đâu, cậu mình nói mình rất có năng khiếu lái xe, rất an toàn.
Kiến Hạ nói cậu cũng thắt đi, về sau luôn phải thắt. Vương Nam Dục thoáng ngây ra, sau đó bất ngờ mỉm cười, dường như rất vui vẻ, lập tức kéo dây an toàn thắt vào.
Trên xe, bọn họ chỉ nói vài ba câu.
"Cậu muốn đi tìm giáo viên à?"
"Ừm."
"Nếu cô ấy không đồng ý thì phải làm thế nào?"
Khuôn mặt Trần Kiến Hạ không biểu cảm.
"Vậy cậu đã biết nhà cô ấy ở đâu chưa?"
"Mình phải tới tìm cô ấy trước đã, những việc khác chưa nghĩ tới."
"Vậy buổi tối liên lạc với mình nhé. Mình không còn ở kí túc xá công ty nữa, chuyển ra ngoài thuê phòng rồi, thuê chung với bọn Nhiêu Hiểu Đình. Mình sẽ đánh tiếng với cô ấy, cậu có thể tới ở cùng bọn mình. Gọi cho mình là được."
"Được."
Cô từ chối lời đề nghị cùng chờ đợi của Vương Nam Dục, xe đỗ dưới cổng trường mất tiền, không cần thiết. Khi rời đi Vương Nam Dục lo lắng vô cùng, không ngừng dùng tay làm động tác gọi điện thoại bên tai, Kiến Hạ nhìn theo bóng chiếc xe xa dần trước cửa quán ăn.
Cậu mặc áo khoác da, đeo tai nghe, dù trời đang râm nhưng vẫn đeo kính đen. Kiến Hạ đột nhiên không nhớ lại nổi dáng vẻ hồi cấp Hai của cậu, ngay tới hình ảnh cậu nhân viên trong quán KFC cũng bắt đầu trở nên mơ hồ theo. Dường như loáng cái cậu đã trở thành một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi được các em học sinh Tiểu học gọi là "chú".
Rửa xong bát, Kiến Hạ khoác áo lông và xỏ giày chống trơn. Sau cùng Du Đan vẫn quyết định cùng cô xuống lầu. Cô nhẹ nhàng đỡ Du Đan, chiều rộng của cầu thang vừa đủ cho hai người bọn họ đi cạnh nhau. Áo lông của Trần Kiến Hạ cọ vào bờ tường, bụi phủ thành một lớp dày.
"Cô Du, con trai hay con gái thế ạ?"
Du Đan ngập ngừng, "Bọn trẻ các em không biết sao, bây giờ bệnh viện không cho phép kiểm tra giới tính nữa rồi."
Trần Kiến Hạ không tin. Những người mong con trai nhất định sẽ tìm cách móc nối quan hệ, lén lút siêu âm, mẹ cô cũng đã từng như vậy. Đã mười mấy năm trôi qua, cho dù bây giờ có kiểm soát ngặt nghèo hơn, chỉ cần có người quen trong bệnh viện thì vẫn có thể đi cửa sau.
Tường đồng vách sắt chốn nhân gian, vẫn luôn có một cánh cửa còn để mở.
Du Đan lại nói: "Con trai con gái đều tốt."
Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Du Đan có chút xuống dốc sau khi bị hỏi câu đó, lờ mờ đoán ra kết quả, chỉ e nói sai câu nào sẽ lại khiến Du Đan thay đổi ý định, bởi thế cũng chìm vào trầm mặc, trên cầu thang chỉ còn vang lên tiếng đèn cảm ứng bật sáng và tiếng bước chân của Trần Kiến Hạ.
"Em không thể nhường nhịn em trai một chút sao. Là người một nhà, có thể thiên vị tới mức nào cơ chứ, khiến em phải kể lể thê thảm tới vậy." Hồi lâu sau, Du Đan lên tiếng.
Trần kiến Hạ không phản bác, "Cô Du, về sau nhất định cô sẽ làm tốt hơn mẹ em."
Du Đan im lặng. Lúc này Du Đan giống như một bà cô bình thường, không còn là giáo viên nữa.
Kiến Hạ bắt một chiếc taxi ở đầu đường, Du Đan móc tệ đưa cho Trần Kiến Hạ, nhưng cô không nhận, rút một tờ tệ trong túi áo khoác lông ra đung đưa để Du Đan yên tâm: "Cô ơi, em có mang theo tiền."
Trước khi đi, Vương Nam Dục đưa cho cô toàn bộ tiền lẻ trên người và một tờ tệ cho Trần Kiến Hạ. Cô không từ chối, đã đếm cẩn thận ở quán ăn, tổng cộng là tệ, dự tính về sau sẽ trả lại cho cậu.
Xe chậm rãi di chuyển, Du Đan xoay người quay về. Trần Kiến Hạ kéo cửa sổ phía sau xuống, hét với theo: "Cô Du, cô đã hứa với em rồi! Chúng ta thứ Hai lại gặp!"
Du Đan quay đầu lại, bực dọc, "Thứ Hai cô phải đi làm kiểm tra, không gặp được."
Kiến Hạ thoáng ngây ra, mỉm cười. Ngay sau đó, cô trông thấy một nụ cười chân thật lần đầu tiên nở rộ trên khuôn mặt Du Đan trong suốt ba năm nay.
Cô không rõ nụ cười này vì sao mà có, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ hơn.
Du Đan nói: "Trần Kiến Hạ, quay về phải biết an phận thủ thường. Em trai trong nhà còn nghịch ngợm, chưa chín chắn, em lớn rồi phải biết bao dung hơn. Cố gắng học hành cho tốt."
Giữa đường trời lại bắt đầu đổ tuyết, xe đi rất chậm, lại gặp phải đoạn đường bị cấm trước viện bảo tàng, quãng đường vài km phải đi mất phút, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Vương Nam Dục đang đợi bên lề đường phía xa xa, đã lạnh tới mức run rẩy, tuyết phủ đầy tóc.
"Sau cậu không mặc áo lông?" Cô ngắm nghía áo khoác da của cậu, "Lúc lái xe không mặc đã đành, bên ngoài cũng không mặc sao?"
"Đây là đồ do bọn Nhiêu Hiểu Đình mua, tặng cho mình, nói mình mặc lên trông đẹp. Không phải là tới gặp cậu hay sao, phải ăn mặc cho tươm tất chút."
Trần Kiến Hạ không tiếp lời. Cô không đeo găng tay cũng không mang khăn quàng, áo lông cũng không thể cởi ra đưa cho cậu mặc. Nghĩ vậy, đột nhiên lại nhớ tới đêm tuyết mấy năm về trước, cô tháo khăn quàng xuống quấn lên cổ Lý Nhiên, Lý Nhiên vùi mặt trong khăn quàng, nắm lấy tay cô.
Trái tim cô thắt lại. Trẻ con lớn lên trong gia đình thế này không hiểu chuyện, không đứng đắn. "Về sau lớn lên con sẽ hiểu" - thế nhưng cho dù là khi đã lớn lên, cô sẽ còn ghi nhớ khoảnh khắc cậu nắm lấy tay cô.
Cô không tin người lớn. Bố cô mẹ cô, Du Đan, bọn họ mỗi người có nỗi khổ của riêng mình, thế nhưng xem ra chưa ai hiểu ra vấn đề. Bọn họ dựa vào cái gì mà nói Lý Nhiên, nói trẻ con lớn lên rồi đều sẽ khổ?
"Không còn quên đồ gì chứ?" Vương Nam Dục liếc mắt về ghế sau xe taxi, sập cửa xe lại, "Đi thôi."
Vương Nam Dục thuê nhà ở tầng một tòa dân cư quay mặt ra đường, phòng to hơn nhà Du Đan, có ba phòng ngủ, là nhà của bạn người cậu, chỉ thu chút tiền tượng trưng. Vốn dĩ chỉ có một mình Vương Nam Dục ở, sau đó Nhiêu Hiểu Đình biết chuyện liền cảm thấy không nên bỏ phí món hời, dẫn theo bạn trai Trương Quân tới dọn vào ở cùng, đóng một phần ba tiền thuê nhà.
"Trương Quân đã chia tay cô ấy rồi." Vương Nam Dục nhẹ nhàng nói, "Cậu đừng nhắc tới Trương Quân với cô ấy."
Kiến Hạ bật cười: "Mình chẳng còn nhớ Trương Quân mặt mũi ngang dọc như thế nào nữa rồi, hồi còn học chung cũng chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ, nhắc tới cậu ta làm gì."
"Khi ấy là hai người bọn họ cùng khuyên mình tới Thành phố của tỉnh." Vương Nam Dục đi phía trước, ngoái lại nhìn Kiến Hạ, "Cậu còn nhớ không, sau khi cậu tới Chấn Hoa học, lần Quốc khánh đầu tiên về nhà, chúng ta đã gặp nhau ở quán KFC."
Kiến Hạ gật gật đầu.
"Khi ấy bọn Nhiêu Hiểu Đình cũng có ở đó, cô ấy và Trương Quân sau khi tốt nghiệp cấp Hai liền chia tay, ngày hôm đó lại quay về với nhau, gọi mình đi hát karaoke uống rượu chung. Trước đó bọn họ vẫn luôn khuyên mình tới Thành phố tìm cơ hội phát triển, mình đã do dự rất lâu, cho tới ngày hôm đó gặp được cậu, khiến mình hạ quyết tâm."
Trần Kiến Hạ đờ đẫn suy ngẫm lời cậu nói, hai người đã leo tới tầng . Vương Nam Dục sục sạo tìm chìa khóa, tay lạnh quá đông cứng lại khiến chìa rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh canh. Trần Kiến Hạ khom lưng cúi xuống nhặt, không ngờ cửa bảo hiểm đã tự mở ra.
"Về rồi à?" Nhiêu Hiểu Đình dựa bên mép cửa, bên trong nhà bật máy sưởi nhiệt độ cao, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu ngọc bích, dưới chân xỏ một đôi dép tông màu hồng. Trần Kiến Hạ đang cúi người, thứ đầu tiên trông thấy là móng chân sơn màu đỏ tươi của cô.
Kiến Hạ gật gật đầu với Nhiêu Hiểu Đình, đang định lên tiếng chào hỏi, Nhiêu Hiểu Đình đã liếc cô một cái, cười với Vương Nam Dục phía sau, xem như đáp lại.
"Kiến Hạ, mau vào đi, trong phòng ấm áp." Vương Nam Dục đẩy cô vào phía trong, hai người đứng đó thay giày. Giày da của Vương Nam Dục dễ cởi, liền cúi người giúp Kiến Hạ tìm dép đi trong nhà: "Cậu xỏ dép của mình vậy, đôi này mới, bên trong có lót nhung, ấm áp. Dép có rộng không?"
Kiến Hạ lắc lắc đầu: "Dép trong nhà rộng một chút cũng không sao."
"Cậu không mang theo đồ đạc gì đúng không? Lúc đợi cậu mình đã vào siêu thị nhỏ gần đó mua bàn chải mới, cốc đánh răng cậu dùng tạm cốc uống nước nhé. Mình còn mua cho cậu một chai sữa rửa mặt và khăn mặt, dầu gội cậu dùng của mình vậy, cũng giống nhau." Vương Nam Dục lấy từng thứ trong ba lô ra, đặt lên mặt bàn trong phòng khách.
Phòng khách mặc dù rộng hơn nhà Du Đan, song quần áo rải rác trên ghế sô pha, mỗi nơi một chiếc, góc tường chất đầy thùng các tông, nhìn kỹ còn trông thấy một chiếc áo lót vắt trên thành ghế bàn ăn. Trần Kiến Hạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói với Vương Nam Dục: "Cậu không cần khách sáo như thế đâu, mình rửa mặt bằng xà phòng cũng được."
Nhiêu Hiểu Đình đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, phì cười một tiếng, liếc nhìn bọn họ: "Vương Nam Dục, cậu có ý gì thế. Đều là bạn học, cậu ấy dùng sữa rửa mặt và đồ dưỡng da của mình không được hay sao? Nghi ngờ mình bỏ độc hả?"
Vương Nam Dục phớt lờ cô. Trần Kiến Hạ không đoán chính xác được quan hệ giữa hai người bọn họ rốt cuộc là gì, không dám nói nhiều. Nhiêu Hiểu Đình không chịu buông tha, tiếp tục nhìn chằm chằm Kiến Hạ nổi đóa: "Không phải nghe nói cậu đã có bạn trai rồi ư? Sao cậu không tới tìm bạn trai của cậu?"
Vương Nam Dục ngắt lời: "Nhiêu Hiểu Đình!"
Mặc dù hiền lành, song cũng không đến mức ai cũng có thể giẫm đạp. Trần Kiến Hạ nhàn nhạt nhìn cô: "Mình thích ở đâu là quyền của mình. Cậu là khách thuê trọ phải không? Vương Nam Dục là chủ nhà của cậu, cậu ấy cho mình ở nhờ, có cần phải được sự đồng ý của cậu không?"
Nhiêu Hiểu Đình cũng không tức giận. Lời của Trần Kiến Hạ khiến cô ta cảm thấy hơi chột dạ, không nặng không nhẹ.
Vương Nam Dục giảng hòa: "Kiến Hạ, mình đã bàn bạc với Hiểu Đình rồi, mặc dù có phòng, nhưng có một phòng chỉ có một chiếc giường gấp, bên trên đều là đồ đạc của Hiểu Đình, cũng phủ đầy bụi bặm. Nếu cậu không để ý thì ở tạm cùng Hiểu Đình một tối, nếu như thực sự cảm thấy không quan thì cậu ngủ phòng của mình, mình ngủ sô pha."
Trần Kiến Hạ vội vàng khách sáo: "Không cần không cần không cần, để mình ngủ sô pha."
Nhiêu Hiểu Đình cáu lên: "Tôi nhường cậu nửa chiếc giường đã là rất được rồi, mẹ nó cậu chê tôi hôi hả?"
Kiến Hạ cau mày: "Mồm miệng cậu toàn thốt ra những lời lẽ không hay, hồi còn học chung tôi ghét nhất cái tính này của cậu."
Nhiêu Hiểu Đình đứng dậy, xách dép lên đi về phía cô. Vương Nam Dục thấy tình hình không ổn, vội vã đứng chắn giữa hai người. Nhiêu Hiểu Đình bắt đầu chỉ vào Vương Nam Dục mắng: "Học sinh giỏi nhà người ta không thích ngủ chung với tôi, cậu nhanh chóng dẫn cô ta vào phòng của mình đi, chẳng phải cậu chỉ chờ mong ngày này thôi hay sao. Cậu tới Thành phố là vì cô ta, hiện giờ sống cũng không tệ. Cô ta có chỗ nào hơn người cơ chứ, chẳng phải cũng bị trường học đuổi về quê đó sao, bạn trai cũng không hiếu thảo như cậu, cậu phải mau chóng nắm bắt lấy cơ hội này, hay là tối nay hãy gạo nấu thành cơm luôn đi!"
Vương Nam Dục vung tay, một cái tát rơi xuống.
Cái tát không mạnh, song Trần Kiến Hạ trông thấy mà kinh hãi, giữa lúc hốt hoảng bỗng nhớ lại dáng vẻ thời cấp Hai của Vương Nam Dục. Dẫu sao cậu cũng từng là một du côn, giữa giờ học nghe thấy tiếng tuýt còi dưới tầng liền lấy một chiếc móng tay hổ bằng vàng ra đeo vào xuống tầng đánh nhau. Khi tiếp xúc với Trần Kiến Hạ, có thể cậu giản dị lịch sự, song trước nay chưa từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Huống chi hiện giờ cậu cũng không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Nhiêu Hiểu Đình không khóc, hếch mặt quật cường nhìn Vương Nam Dục, đôi mắt sáng rực.
"Cậu ăn nói cho cẩn thận." Vương Nam Dục dứt lời bèn quay lại nhìn Kiến Hạ, không hề cảm thấy xấu hổ vì mặt bạo lực của mình bị cô gái mình thích trông thấy. Có lẽ đây là điều rất bình thường đối với cậu, không cần phải che giấu.
Vương Nam Dục mang mấy món đồ trên bàn uống nước vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Cậu mặc nguyên đồ đó hay thay đồ ngủ? Mình có một chiếc áo phông lớn, sạch, để trên ghế sô pha cho cậu nhé. Trong nhà máy sưởi để nhiệt độ cao, buổi tối mặc nhiều quá sẽ nóng không ngủ được."
Cậu đóng cửa nhà vệ sinh lại: "Mình đánh răng trước, lát nhường lại nhà tắm cho cậu."
Trong phòng khách chỉ còn lại Trần Kiến Hạ và Nhiêu Hiểu Đình. Kiến Hạ lùi lại vài bước, cô sợ bộ móng tay dài của Nhiêu Hiểu Đình sẽ làm xước mặt mình. Nhiêu Hiểu Đình lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, buông thõng tay xuống, cầm chiếc gương nhỏ trên mặt bàn uống nước lên cẩn thận ngắm nghía sườn mặt, phía trên không có chút vết tích nào.
"Con mẹ nó," Nhiêu Hiểu Đình vừa soi gương vừa chửi, liếc xéo Trần Kiến Hạ một cái, "Rốt cuộc cậu ngủ ở đâu?"
Như vậy là xong rồi? Kiến Hạ không tin nổi.
"Vốn dĩ sợ làm phiền tới cậu nên mới ngủ sô pha, nhưng thôi mình vẫn ngủ cùng cậu đi." Cô như hối lỗi nói, "Mình có thể vào phòng của cậu thay quần áo được chứ? ...Máy sưởi tốt thật đấy, quả thực có hơi nóng."
Sau khi đánh răng rửa mặt, cô nói chúc ngủ ngon với Vương Nam Dục, lại gọi điện cho bố. Cuộc điện thoại này vì mẹ ở bên không ngừng cướp máy mắng chửi mà kéo dài tận phút, sau cùng cô phải nhờ Nhiêu Hiểu Đình cố ý nói vài câu vào điện thoại, mới khiến bố tin là cô đang ở nhà bạn nữ học chung cấp Hai.
Không tin cũng chẳng còn cách nào, dù sao nửa đêm nửa hôm cũng không thể từ Huyện ập tới đây kiểm tra được.
Kiến Hạ quay về phòng Nhiêu Hiểu Đình, thay chiếc áo phông cũ của Vương Nam Dục. Kiểu quần áo oversize này đã trở nên phổ biến khắp nơi khi K-pop tràn vào, quả thực có thể mặc như váy ngủ. Cô vẫn mặc áo lót bên dưới, vùng ngực hơi gồ lên.
Bên dưới trần truồng khiến cô không thoải mái, nếu mặc quần dài vào thì lại nhìn quá ngố. Còn đang bối rối, một chiếc quần lót màu trắng bó sát đã được ném tới trước mặt cô, Nhiêu Hiểu Đình đứng ở cửa, khuôn mặt chán ghét: "Mặc cái này đi, hàng mới nhập, đồ mới. Nếu mặc không vừa thì tôi cũng chịu."
Kiến Hạ nở nụ cười đầu tiên kể từ khi tới đây với cô, "Đã làm phiền cậu nhiều rồi."
Nhiêu Hiểu Đình cười lạnh: "Giả vờ giả vịt, còn giả tạo hơn hồi học chung nữa."
Trần Kiến Hạ cũng không tức giận, cô hỏi ngược lại Nhiêu Hiểu Đình: "Cậu thích Vương Nam Dục?"
Nhiêu Hiểu Đình lúc này mới sững sờ, tình cảm của thiếu nữ xẹt qua khuôn mặt trang điểm cẩn thận, thế nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc rồi lại làm bộ bực dọc nói: "Cậu hỏi tôi câu này là có ý gì. Cậu ta thích cậu, tôi thích cậu ta, thì cậu hơn tôi chắc?!"
Trần Kiến Hạ bật cười, lắc lắc đầu: "Vương Nam Dục có biết cậu thích cậu ấy không? Trên đường tới đây, cậu ấy còn nói với mình đừng nhắc tới ai đó với cậu, nói cậu đang buồn rầu vì chia tay."
Nhiêu Hiểu Đình lườm cô, dọn đống quần áo chất trên giường lên chiếc ghế trước bàn trang điểm, ngồi xếp bằng rồi vỗ vỗ lên mép giường, ra hiệu cho Kiến Hạ cũng ngồi xuống.
"Cậu sẽ thành đôi với Vương Nam Dục chứ?" Nhiêu Hiểu Đình đi thẳng vào vấn đề.
Kiến Hạ phì cười, không cần nghĩ ngợi gì đã lắc đầu.
Nhiêu