Dạ Ngưng Tịch

chương 55: xé mây

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rất hay suy nghĩ, con người sau khi chết đi rốt cuộc là có linh hồn hay không?

Nếu có, vậy có phải đằng sau những đám mây là nơi trú ngụ của rất nhiều vong linh?

Con người đã chết có phải sẽ núp ở đằng sau những đám mây, lạnh lùng nhìn những người đang sống như chúng tôi giằng co với sinh mệnh xấu xí trong cõi trần mịt mờ này?

Truyền Chi chết đi, thế giới vẫn không hề thay đổi, vẫn chuyển động như thường

Điều khác biệt duy nhất là, vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc thuộc về Thiên Nhất Minh.

Gia tộc trực hệ, Truyền Chi là giọt máu cuối cùng.

Lúc anh còn sống, nắm hết quyền hành, lập mưu lược, tính toán kế sách.

Lại có khả năng lợi dụng thời thế, bày mưu tính kế, làm cho Gambino trở thành kẻ đứng đầu trong tứ đại gia tộc, một thời vinh quang vô hạn, không ai sánh bằng.

Nhưng sau khi anh chết đi, người anh họ của anh lập tức kể ra những tội trạng anh đã mắc phải, thông cáo khắp thiên hạ, vội vã vô cùng…

Người đi trà lạnh, đạo lý này tôi đã hiểu từ lâu lắm rồi. Nhưng sự lạnh lùng đạm bạc của người đời vẫn khiến tôi cảm thấy thế gian này thật vô tình.

Đương nhiên, cũng có sự tác động bên trong của Hoàn Tư Dạ.

Hoàn Tư Dạ và anh họ của Truyền Chi đã bí mật thỏa thuận với nhau, anh ta nhường lại vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc, Hoàn Tư Dạ sẽ để cho anh ta được sống yên ổn, cũng để cho Gambino mở rộng thị trường buôn bán heroin ra châu Á.

Tôi nghe xong chỉ biết lắc đầu, khó trách người anh họ này chưa bao giờ được nắm quyền lực trong tay, con người này chẳng những hèn hạ kém tài, tầm nhìn lại quá hạn hẹp

Hoàn Tư Dạ là loại người nào chứ? Lời hắn nói có thể tin được sao?

Lúc này cho anh ta một chút lợi ích, mục đích chính là để anh ta buông lỏng cảnh giác. Một khi anh ta đã yên phận thì sớm muộn gì cũng ăn thịt anh ta sạch sẽ, ngay cả xương cũng không để lại…

Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vẫn rất xanh, mây trắng bay bay, nhẹ nhàng như bông, gió thổi bay mái tóc tôi, những sợi tóc phất nhẹ qua mặt

Truyền Chi, em nhớ anh từng nói, anh muốn tạo nên một huyền thoại, một huyền thoại còn truyền kì hơn cả huyền thoại của ông ngoại anh

Em cũng đã từng cho rằng anh là nhất người đàn ông cực kì say mê quyền lực.

Nhưng vì sao? Sau đó tất thảy đều thay đổi…

Vậy bây giờ, khi anh đã ở đằng sau những đám mây nhìn thấu những biến động bất ngờ của nhân gian, thăng trầm vinh nhục, anh nghĩ gì?

“Nhìn cái gì vậy? Sao lại chăm chú đến mức ấy?” Người phía sau tiến gần lên, sánh vai đứng bên tôi

Tôi cười khẽ “Đột nhiên nhớ đến một câu nói.”

“Câu gì?”

“Thượng đế đang ở trên những đám mây cười cợt sự chống cự của con người dưới trần gian.”

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, “Anh và em đều không tin tưởng vào Thượng đế.”

Tôi gật đầu, “Ừm “

Hắn tiến gần lại ôm tôi, tay tham lam tiến vào trong quần áo

“Muốn à?” Tôi hỏi, ngữ khí hơi giống như người làm việc theo thường lệ.

Hắn khẽ run lên, đau khổ nói “Em đang hành hạ anh… đúng không?.”

Tôi ngẩn ra, thở dài một hơi, “Xin lỗi, em không để ý…”

Cánh tay ôm tôi siết chặt lại rất nhanh, dường như tôi còn nghe thấy tiếng xương cốt mình đang chuyển động răng rắc.

“Em đang trách anh sao? Bởi vì anh đã thay thế vị trí của hắn à? Là như vậy sao?”

Tôi lắc lắc đầu, trách hắn? Tôi chẳng có lập trường, cũng không có tư cách.

Không sai, hắn đã chôn vùi danh tiếng của anh, chôn vùi vinh quang của anh, tàn phá những công trạng của anh, sau cùng, triệt để lật đổ vị trí của anh.

Nhưng mà, những điều này có thể trách hắn sao?

Hắn chỉ biết làm theo phận sự của mình, tuân theo quy tắc của trò chơi mà thôi.

Thế giới này vốn dĩ là thế giới người ăn thịt người, chúng tôi đều bò lên từ thi thể của những người khác, hắn không sai!

“Không phải, mấy ngày nay hơi mất tập trung”

Hắn thở dài, “Hắn đã đi vào nơi này của em rồi, phải không?”

Hắn áp tay lên trái tim tôi…

Tôi nhìn những cây đinh hương trong vườn, năm nay đinh hương nở đặc biệt nhiều

Cánh hoa nhỏ bé, không vẩn đục, không dơ bẩn, nhẹ nhàng thanh nhã, màu trắng tinh khiết

Từng bông từng bông ngượng ngùng triền miên, nhiệt tình nở rộ,

Hương thơm ngào ngạt đó, ngưng tụ thành một sợi hương thơm kéo dài, xuyên vào trong từng cơn gió, bay khắp nhân gian…

Bỗng nhiên nghĩ đến câu nói cuối cùng của Truyền Chi khi hấp hối

“Ngưng Tịch, em không phải là một bông anh túc, em là loài hoa Thiên Quốc của anh…”

Tôi thở dài một hơi, gật đầu “Có lẽ vậy, anh ấy dùng sinh mệnh mình để đặt cược, đâm một cái gai vào trái tim em. Không quá đau, những đau đớn lại phân thành từng đợt, đau đáu và kéo dài…”

“Thế à?” Hắn cười khổ, tay đặt lên cổ tôi

“Thật muốn bóp chết em “

Tôi cười, quay sang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, tay lướt lên cổ hắn, trán chạm vào trán hắn

“Vậy anh hãy bóp chết em đi. Em cũng được coi như một chiến lợi phẩm của anh, anh ấy không còn nữa, anh cũng chẳng phải kiêng dè gì…”

Sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên một nét đau đớn thoáng qua, hắn đẩy tôi ra, ngón tay đặt lên ấn đường tôi

“Thì ra em không chỉ có bản lĩnh bức chết người ta, mà còn có thể làm người ta phát điên nữa!”

Kéo tôi vào phòng ngủ, thô bạo ném lên mặt đất, hắn cực kì phẫn đè lên người tôi.

Quần áo bị xé nát, tiếng vải bị xé rách vang vọng trong không gian yên tĩnh, thật chói tai cũng thật khó nghe

Phẫn nộ là cách dễ nhất làm dục vọng của đàn ông tăng cao, ví như lúc này…

Hắn cởi quần áo xong lập tức xông tới, rất hung dữ.

Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, bị hắn va chạm, lưng rất đau, thân dưới càng đau hơn, như bị xé rách…

Đau đớn như một tấm lưới nhiễm điện bao phủ lên toàn thân tôi.

Nhưng sau khi tiến vào, hắn không làm gì thêm nữa.

Giống như đã tỉnh táo, mở to mắt nhìn xuống thân dưới tôi, giống như đang nghiên cứu cái gì đó

Tôi quay mặt đi, lại bị hắn xoay lại

“Em cố ý…” Hắn kết luận

“Cái gì?”

“Em cố ý đả kích anh, vì sao chứ?” Nâng cằm tôi lên, đôi mắt sâu thẳm ép sát tôi

Tôi cười, kéo cổ hắn xuống, dùng đầu lưỡi vẽ đường viền môi hắn “Không thích sao?”

Hắn nắm lấy cổ tay tôi, đè lên người tôi

“Em muốn anh làm em đau sao? Em muốn dùng cách này thương tiếc cho anh ta à?”

Tôi nhíu mày, “Em không…”

“Không? Vậy vì sao lại cố tình đả kích anh. Nói đi!” Hắn bóp chặt lấy cằm tôi, đau đớn hỏi

“…”

“Nếu biết nhất định sẽ đau khổ tại sao lúc trước còn kiên quyết muốn làm? Em luôn luôn như vậy, đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân. Vừa hành hạ người khác, vừa hành hạ chính mình. Phá tan đối phương thành từng mảnh nhỏ cũng tàn phá chính bản thân mình. Có điều lần này anh không còn hứng thú hùa theo em nữa!”

Hung hăng ném tôi lên mặt đất, nhanh chóng rút ra.

Đau đớn biến mất, nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi nhanh chóng.

Rầm! Tiếng đóng cửa rất vô tình, hắn để lại một mình tôi ở đó.

Tôi ngồi lên, thân dưới vẫn rất đau đớn,

Cuộn người lại, tay ôm chặt đầu gối, tôi đặt tay lên trái tim mình

“Mày đang đau lắm phải không?”

Trong không khí tĩnh lặng, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, “Hiên Viên Ngưng Tịch, mày điên rồi!”

Đêm tối, đậm như mực đen, yên lặng đến tĩnh ngắt

Tôi ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, trăng cuối tháng cong như lưỡi liềm, yên lặng không tiếng động treo ở cuối chân trời, lạnh lùng nhìn tôi, ánh trăng nhạt nhòa đó giống như một đôi tay lạnh giá, bóp chặt lấy sự cô độc của tôi.

Gió đêm thổi tới, xơ xác và lạnh lẽo, bóng cây vắt ngang chuyển động, giống như linh hồn đang nhảy múa.

Tôi đưa cánh tay ôm lấy chính mình, lạnh quá, trái tim tôi đang run rẩy

Cơ buồn ngủ dần kéo đến, tôi nằm luôn xuống mặt đất

Trong mơ hồ, một tiếng gọi từ trên trời truyền xuống, giống như tiếng ngâm thơ của nhà thơ nghèo, rất quen thuộc

“Ngưng Tịch, Ngưng Tịch,…”

Từng tiếng từng tiếng len lỏi vào lòng tôi, cô đơn đến bi thương

Tôi lập tức đứng lên, cuộn tròn cả người mình thành một cái kén, tựa vào góc tường, ngây ngô chìm chằm chằm sàn nhà, không dám ngủ tiếp.

Chương – Phần (+)

Không biết đã qua bao lâu…

Tiếng thở dài nặng nề quanh quẩn ở phía sau, tôi quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ xinh đẹp, cả người như được dát màu ánh trăng, màu sáng rực thấm vào từng tế bào, giẫm lên bóng trăng tiến gần lại.

Tôi chăm chú nhìn hắn, thì thầm “Anh về rồi! “

Hắn cúi người xuống, tay vuốt mặt tôi “Em không đi sao?”

Tôi gật đầu, vùi cả người vào lòng hắn, “Vẫn đang chờ anh “

Hắn cười khổ ”Em chẳng cần làm vậy đâu, đến tận bây giờ anh vẫn chưa hề gây hấn với Xích Vũ.”

Tôi lắc đầu, “Không phải vì chuyện đó, là em muốn ở lại thôi. Tư Dạ, ôm em đi, lạnh quá.”

Hắn yên lặng ôm tôi, gò má khẽ cọ vào tóc tôi.

Hắn đêm nay giống một cốc rượu nhẹ, mang theo mùi rượu thoang thoảng và một mùi hương thanh khiết nào đó, rót vào trong ánh trăng, lan ra khắp đất trời

Tôi ngà ngà say…

Ngón tay hơi lạnh tham lam thò vào trong áo hắn, cướp đoạt sự ấm áp của hắn.

Hắn giữ lấy tay tôi, “Đừng trêu trọc anh như thế, anh không thích em dùng cách này phát tiết nỗi lòng của bản thân đâu.”

“Không phải phát tiết, mà là sợ hãi. Tư Dạ, em sợ lắm, đêm nay em không muốn ở một mình…”

Tôi đẩy hai tay hắn ra, ngón tay thăm dò vẫn quanh quẩn trước ngực hắn, cúi đầu, ngậm lấy hai điểm đỏ nho nhỏ đó

Hắn hít vào một hơi, bế bổng tôi lên, đi đến chiếc giường màu đen.

“Vẫn sợ à?” hắn hỏi, đầu vùi giữa hai chân tôi.

Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu. Không biết nữa, loạn quá…

“Em đang sợ cái gì?” Hắn tiến vào, vẫn hơi đau

Tôi ngửa mặt lên, nhìn thấy đôi mắt đen láy đó “Linh hồn, em nghe thấy tiếng linh hồn đi lại trên trời.”

Hắn dùng đầu mũi vuốt ve làn môi tôi, thì thào nói “Đừng sợ, không việc gì phải sợ cả. Xuống Địa ngục, cũng có anh đi cùng em.”

Hắn động thân, có vẻ đã quên mất sự đau đớn của tôi.

Cố nén đau, tôi túm chặt bả vai hắn, bất đắc dĩ nói “Tư Dạ, em vẫn ở đây, không phải vội vàng như thế, nhẹ một chút.”

Hắn dịu dàng, “Làm em đau à?”

Tôi gật gật đầu, “Ừm, anh vẫn luôn bừa bãi như thế, cơ thể em có lúc không chịu nổi, rất dễ bị thương.”

“Xin lỗi…” Hắn ngừng lại một chút, thất bại nói “Anh không biết…”

“Gì cơ?” Tôi không hiểu hắn có ý gì

Hắn vùi đầu vào hõm cổ tôi, nói nhỏ “Trừ em ra, anh chưa từng cùng người khác.”

“Anh…” Tôi ngạc nhiên, nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi, khuôn mặt anh tuấn vì ngượng mà đỏ ửng, dùng tay chạm nhẹ lên đó, nong nóng, xem ra không phải là giả vờ

“Haha…” Tôi nằm trên giường, cười nhẹ, tiếng cười vui vẻ quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh, rất lâu không dứt. Thật không ngờ, hắn lại… Tôi cười đến mức không thở nổi.

Hắn đè tôi lại, nghiến răng nghiến lợi nói “Em rất đắc ý phải không?”

“Không, không có, không có…” Tôi cố gắng kiềm chế nỗi buồn cười, nhưng hai vai vẫn run lên

“Thôi, không làm nữa.” Hắn giận dỗi, nói xong định rút ra ngay

Tôi kẹp chân lại, cười “Đừng, em không cười, không cười nữa.”

“Vẫn là thôi đi, em lại khó chịu.” Hắn quay đầu đi, âm điệu buồn rầu

Tôi cười lắc đầu, “Không đâu, em không khó chịu.”

Hắn quay sang nhìn tôi, ngón tay thon dài lùa vào tóc tôi, hôn lên mặt tôi “Thật chứ?”

“Ừ, anh nhẹ một chút, để em dần thích nghi là được mà.”

Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn tôi, liếm cắn đôi môi tôi, tay nắn ngực, đầu ngón tay vuốt lên đỉnh mẫn cảm.

Hắn thăm dò, sờ soạng, dựa vào cảm giác để dỗ dành cơ thể tôi.

“Ưm…” Tiếng rên rỉ của tôi là cách cổ vũ tốt nhất, hôn từ trên xuống dưới, tôi bị nhột mà run cả lên.

“Còn đau không?”

Ánh mắt tôi xuyên qua làn sương mờ mịt, mơ hồ mờ mịt nhìn hắn, lắc lắc đầu

“Có thể không?” Giọng nói hắn vì kiềm chế mà khàn đặc.

Tôi cười khẽ đưa chân quấn quanh eo hắn, tư thế này tiêu biểu cho lời mời

Hít vào một hơi, thứ nóng rực của hắn lại một lần nữa tiến vào, rất chậm, sau khi tiến vào hoàn toàn, không làm gì thêm nữa

“Ngưng Tịch, có cảm giác không?”

Tôi gật gật đầu,

“Đau không?”

“Không… Ưm “Rên khẽ một tiếng, tôi bất giác kẹp chặt chân

Thất bại gầm nhẹ một tiếng, hắn lập tức cử động, kích tình khó nhịn hòa với một chút cẩn trọng, không nóng không vội, từng chút từng chút, mạnh mẽ mà dịu dàng.

Tim đập mạnh, thở dốc, hắn cúi xuống tai tôi hỏi khẽ

“Ngưng Tịch, Ngưng Tịch, nói cho anh biết, em có thỏa mãn không? Nói anh biết…”

Đắm chìm trong dục vọng và dịu dàng của hắn, tôi chẳng thể nói gì, tiếng rên khe khẽ bật ra khỏi bờ môi, tác dụng hơn nhiều so với lời nói.

Đêm tối tĩnh mịch, trong căn phòng ngủ rộng lớn, vang vọng tiếng gọi thanh thanh của hắn, tiếng rên rỉ khe khẽ của tôi, còn tiếng va chạm làm người ta đỏ mặt, hòa vào nhau thành một loại tạp âm rất thuận tai. (ặc!!!)

Lúc cao trào, hắn vùi đầu vào ngực tôi, giống một đứa trẻ, cắn cắn đỉnh ngực tôi, mơ hồ nói

“Ngưng Tịch, anh là của em, chỉ là của một mình em, em nghe thấy không?”

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên gáy anh, khẽ gật đầu, “Nghe rồi, anh là của em, là của một mình em.”

Đêm đó, anh lặp lại câu nói kia rất nhiều lần, lên đỉnh rất nhiều lần trong cơ thể tôi…

Chương – Phần

Sáng sớm, ánh mặt trời đúng giờ soi vào phòng, tiếng chim hót mềm mại, chiếu sáng xuống mặt đất

Tôi tỉnh giấc trong một làn tia sáng, nhìn sang bên cạnh, trống không, người cùng tôi triền miên cả đêm đi đâu rồi…

Cử động cơ thể, cho dù đem tôi hắn tiến vào rất nhẹ, nhưng eo vẫn đau đớn.

Thứ làm thân dưới tôi căng lên đều là tinh dịch của hắn, cảm giác dinh dính khiến tôi nhíu mày.

Phải đi tắm nước nóng một chút, tôi nghĩ.

Đứng dậy xuống giường, vừa đặt chân xuống đất, chất lỏng trắng đục lập tức dọc theo bắp đùi chảy xuống.

“Em định làm gì?” Người vừa mới tiến vào phòng ngủ đã ăn mặc chỉnh tề, trong tay còn là bữa sáng thơm ngào ngạt.

“Tắm…” Tôi chỉ chỉ phòng tắm

“Haiz…” Hắn thở dài một hơi, đặt bữa sáng xuống, đi đến đầu giường cầm áo choàng khoác lên người tôi

“Sao không mặc quần áo vào, vừa vào phòng đã thấy em trần như nhộng đứng ở đây, cố tình quyến rũ anh hả?”

Tôi cười, “Có thành công không?”

Hắn kéo tôi vào lòng, “Anh lúc này có thể nuốt trôi em…” Nói rồi hôn lên cổ tôi

Tôi cười cười né tránh, đưa tay chỉ lên trán anh, “Để em tắm đã, khó chịu lắm”

“Hay là để bẩn luôn thể rồi lát nữa tắm…”

Nghe nói dục vọng của đàn ông buổi sáng là dào dạt nhất, xem ra không phải là giả.

Cả đêm qua triền miên rất nhiều lần, sáng nay vẫn có thể bùng nổ như thường, người đàn ông này chẳng những thể lực quá tốt mà còn… ăn mãi không biết no.

Sau khi làm xong, hắn vẫn không chịu rút ra, cứ như vậy đè lên người tôi, mặt vùi vào hõm cổ tôi, mồ hôi làm mặt tôi ướt nhẹp, rất ngứa ngáy.

“Nơi này còn khó chịu không em?” Hắn sờ lên lồng ngực trái của tôi

“…” Tôi không nói gì

Hắn thở dài, ngửa mặt lên nhìn tôi, khẳng định “Anh ta sẽ không vui đâu.”

“Cái chết của Nhược Băng mới là nguồn gốc bi kịch của anh ta. Anh ta dùng chính tính mạng mình để thành toàn cho em, là hi vọng em sống thật tốt. Đừng tiếp tục đắm chìm trong hối hận và tự trách nữa.”

“Là như vậy sao?” Ánh mắt tôi mơ màng

Hắn nhìn tôi, “Trả giá bằng cả tính mạng mình, không phải ai cũng làm được. Thực ra, anh cũng hơi khâm phục anh ta.”

“Ngưng Tịch, em yêu anh ta à?” Hắn nâng mặt tôi lên, hỏi rất nghiêm túc

Tôi lắc lắc đầu, “Không biết nữa, từ lúc anh ấy chết đến giờ, lòng em vẫn chưa từng thanh thản. Anh ấy đã từng cho em một giấc mơ, một giấc mơ rất bình thường. Có lẽ, thứ em yêu là giấc mơ đó.”

“Giấc mơ rất bình thường? Như thế nào?”

Tôi cười, ngón tay lướt qua khuôn ngực hắn, quanh quẩn nơi vết sẹo mà Lưu quang để lại

“Đó là một giấc mơ, một giấc mơ mà cả em và anh ấy đều biết là chẳng thể thực hiện, không nhớ nữa.”

“Nếu là giấc mơ thì sẽ phải tỉnh giấc, em đã tỉnh chưa?” Hắn đè lên người tôi

“Tỉnh lâu rồi…”

“Ừm…” Hắn gật đầu, lại xông thẳng vào

Tôi thở dốc, tay chống lên ngực hắn, lắc đầu cười khẽ “Đừng vào nữa, em hết chịu nổi rồi.”

“À” lên một tiếng, hắn vẫn chưa thỏa mãn hôn phớt tôi một cái, “Vậy đi tắm đi…”

Tôi đứng dậy, nhặt áo ngủ dưới đất lên, khoác lên người, đi về hướng phòng tắm.

“Ngưng Tịch, nhanh lên nhé, anh chờ em cùng ăn sáng.”

Quay người lại nhìn hắn, cơ thể cao lớn cường tráng như đắm chìm trong nắng sớm, da thịt trần trụi chỗ nào cũng vàng óng, cơ bắp rắn chắc, gân cốt rõ ràng

Giống như một con dã thú, biếng nhác, gợi cảm, dã tính, vẻ mê hoặc rất tự nhiên.

Ai bảo hắn chỉ thuộc về bóng tối, hắn ở trong nắng sớm còn đẹp hơn…

Tôi cười, “Không cần ăn, nhìn anh là no rồi.”

“Hả?” Hắn cúi đầu tự nhìn mình, nghiêm túc hỏi “Anh giống thức ăn ở chỗ nào?”

Tôi cười phá lên, đóng cửa phòng tắm lại.

Đứng trước tấm gương rất to trong phòng tắm, nụ cười đọng lại rồi dần dần biến mất

Tôi cởi áo ngủ, nhìn mình trong gương, trên cơ thể đang khỏa thân bao la những vết xanh tím

Cái mới là thuộc về Hoàn Tư Dạ. Còn cái cũ thuộc về Truyền Chi.

Tay đặt lên mặt kính, tôi hỏi người trong gương

“Mày vui không?”

Cô ta không nói gì, chỉ khẽ nhướn môi

“Mày phải vui. Ai cũng hy vọng mày vui vẻ, mày chẳng có lý do gì để buồn rầu cả.”

“Anh ấy dùng cả tính mạng để thành toàn cho mày, là hi vọng mày sống thật tốt. Đừng tiếp tục đắm chìm trong thù hận và tự trách nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm người trong gương, “Anh dùng tính mạng mình đặt cược, là muốn em vui vẻ, phải không?”

“Nhưng vì sao chứ? Nếu anh thực sự muốn em vui vẻ, vì sao cuối cùng lại nói với em câu đó?”

Tay tôi dần siết chặt thành nắm đấm…

Sương mù tràn ngập trong phòng tắm, trong mơ hồ, trước mắt dường như hiện lên bóng dáng Truyền Chi, còn có vết thương như giọt nước mắt trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập buồn phiền, dường như muốn nói gì đó nhưng lại chỉ biết thở dài.

Tôi vuốt ve mắt anh, thì thầm “Lừa gạt, anh đang lừa em phải không? Khoảnh khắc cuối cùng đó, anh cũng mâu thuẫn cũng hỗn loạn, phải không?”

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, tôi mỉm cười

“Em sẽ coi như anh đang lừa em. Em không còn hơi sức, cuối cùng là không còn sức lực đi hận hay báo thù bất kì ai nữa. Là anh muốn em quên đi, là anh muốn em quên đi tất cả. Vậy em quên cả câu nói đó, quên hết tất cả có được không?”

Không ai trả lời, sương mù dần dần biến mất, trong gương chỉ còn khuôn mặt một người phụ nữ, cô ta cười nhạt, nụ cười gượng gạo, yếu ớt và lạnh lùng…

Tóc vẫn còn nhỏ giọt, tôi đã từ phòng tắm đi ra ngoài, giống hệt như một con mèo rơi vào chậu nước đầy.

Hắn nhìn tôi nhíu mày, “Sao không sấy tóc đi?”

Tôi mỉm cười với hắn “Em đói.”

Tôi ngồi trên giường hưởng thụ bữa sáng, người bên cạnh chậm rãi sấy tóc cho tôi

“Vì sao không để tóc dài hơn một chút?” Hắn hỏi

“Bất tiện…” Tôi gặm sandwich, hàm hồ nói

“Để dài đi, để dài một chút nữa sẽ đẹp hơn.”

Tôi gật gật đầu, cầm cốc nước trái cây, “Sẽ thử xem.”

“Lúc nào em trở về Xích Vũ?” Hắn đột nhiên hỏi

“Hôm nay, Vũ đã sốt ruột rồi.” Tôi nhìn hắn

“Ờ, vậy tối mới về được không?” Vẻ mặt hắn có chút gượng ép

“Anh có sắp xếp gì à?” Tôi hơi tò mò

“Chúng ta… đi hẹn hò “

Choang! Cái cốc trong tay rơi xuống, nước trái cây bắn lên người chúng tôi…

Chương – Phần

Hà Lan là một đất nước du lịch nổi tiếng, được gọi là đất nước của cối xay gió, đất nước của hoa tulip.

Đất nước xinh đẹp này được kết hợp từ cối xay gió, guốc mộc, hoa tulip, tất nhiên những nơi hẹn hò phù hợp cho các đôi tình nhân cũng sẽ không thiếu.

Ngôi làng cối xay gió cổ kính, có hồ nước xanh lam, khu vườn hoàng gia với thiên nga cao quý, còn có khu vườn trồng toàn hoa tulip – niềm tự hào của người Hà Lan.

Chọn bất cứ nơi nào cũng đều là nơi rất thích hợp để hẹn hò, là thiên đường tình yêu.

Chỉ là khi tôi đứng trước cửa lớn khu vui chơi, tôi thật sự không nghĩ ra được mối quan hệ của nó với chuyện hẹn hò.

“Anh thực sự muốn đi vào bên trong sao?” Tôi hỏi với đầy hy vọng

“Ừm.” Hắn gật đầu, “Nghe nói đây là khu vui chơi lớn nhất Hà Lan.”

Hắn lập tức cầm tay tôi kéo vào trong, tôi hơi kéo hắn lại “Đây là nơi dành cho trẻ con tới chơi, làm gì có đứa trẻ nào lớn như chúng ta ở trong này?”

Hắn chỉ vào đôi nam nữ phía trước, “Ai bảo không có? Họ xem ra còn lớn tuổi hơn chúng ta nhiều.”

Tôi cười, để mặc hắn lôi vào trong.

Người không thiếu, vô cùng nhộn nhịp, đông đến mức chỉ thấy đầu người

Nhìn kĩ thì những đôi tình nhân trẻ không thiếu, dính chặt lấy nhau, như keo như sơn

Ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh

Những bánh xe cao chọc trời, những vòng xoay ngựa gỗ hoa lệ, những roller coaster lướt qua cực nhanh, còn có cả những tiếng thét chói tai của người ngồi trên đó…

Đây là một thế giới như trong mộng ảo, muôn màu muôn vẻ, rực rỡ tươi đẹp, hơi thở hạnh phúc tràn ngập trong không khí, tiếng cười và niềm vui hòa vào thành biển lớn.

Thế giới này và thế giới của tôi cùng tồn tại trong một không gian, cùng tổ tiên cùng nguồn gốc, nhưng lại bị ngăn cách nhau, không bao giờ cùng xuất hiện

Giống như cá và chim, một loài trên trời, còn một loài lại ở dưới biển.

Chăm chú nhìn nhau, tò mò về nhau, nhưng chẳng cách nào tiến vào thế giới của nhau.

Cũng giống như tôi bây giờ không phù hợp với quốc gia trong truyền thuyết này, tiếng cười vui vẻ của họ khiến tôi khó xử…

Trong lúc thất thần, đột nhiên bị người ta khoác lên vai

Quay sang, nhìn thấy một đôi mắt biết cười, giờ phút này hắn lại có thể bình thản mà cười tươi như thế…

“Đây là cái gì?” Tôi nhìn thứ hắn đặt lên vai tôi

“À, em nhìn đi, ở đây ai cũng làm như vậy”, Hắn chỉ chỉ đôi tình nhân phía trước.

Tôi không cười nổi, hắn bắt chước nhanh thật.

Có điều suy nghĩ một chút, chúng tôi đã làm tình vô số lần, nhưng vai chạm vai như bây giờ lại là lần đầu tiên.

“Tư Dạ, sao lại muốn đến đây?”

“Muốn cùng với em, xây dựng quá khứ đã mất của chúng ta. Hôm nay, chúng ta sẽ quên tất cả đi, chơi thật vui ở chỗ này…”

Hắn kéo tay tôi chạy đi, tiếng cười của chúng tôi như một giọt nước, hòa vào biển cả vui vẻ này…

Hắn của ngày hôm nay khiến tôi rất lâu vẫn không thể quên nổi

Hắn đáng yêu như một cậu bé, tò mò với tất cả mọi thứ, trò chơi nào cũng khiến hắn cảm thấy mới mẻ.

Tôi cũng giống như một cô bé, đứng trước một ngã rẽ của số phận, một cô bé mờ mịt không biết nên làm gì, mãi đến khi hắn kéo tay tôi, bước vào thế giới mộng ảo kia.

Chúng tôi là hai đứa trẻ chơi đến quên trời đất, ngày hôm ấy, chúng tôi đều đã quên đi tất cả hỗn loạn, trong mắt chỉ có bóng dáng của nhau.

Chơi một lượt các trò chơi, mặt trời đã ngả về phía tây, chúng tôi ngồi nghỉ ngơi dưới dù nghỉ mát, lúc chơi chẳng cảm thấy mệt, lúc ngồi xuống mới cảm giác được thấm mệt rồi.

Hai bộ quần áo đã thấm ướt mồ hôi, chúng tôi nhìn nhau cười.

Tư Dạ gọi đồ uống thanh nhẹ và món ăn nhẹ ngon miệng, tôi cầm chai nước uống rất chậm, ánh mắt lại đưa về bãi tập bắn phía trước

“Nhìn cái gì vậy?” Hắn quay đầu nhìn

“Họ đang chơi gì thế?” Tôi chỉ về phía đó

“Chắc là trò bắn bia, bắn trúng thì có thể được phần thưởng, em thích không?”

“Ừm” ta gật đầu, “Hình như rất thú vị “

“Haha” Hắn cười, kéo tôi từ trên ghế xuống “Vậy đi thôi…”

Người chơi không ít, chúng tôi chen lên phía trước, thấy có một cô bé cầm súng hơi, mắt đo đỏ.

Tôi hơi tò mò, đi qua cúi người xuống hỏi cô bé “Sao em lại khóc?”

Cô bé xịt xịt mũi chỉ vào con gấu bông trên quầy, “Em rất muốn cái này, nhưng mãi vẫn không bắn trúng.”

Tôi mỉm cười, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô bé, “Đừng khóc nữa, em nín đi chị sẽ lấy được nó xuống cho em.”

Cô bé đưa ngón tay tròn vo của mình ra lau nước mắt, đôi mắt long lanh nhìn tôi đầy mong đợi “Thật ạ?”

“Ừ, ngoắc tay.”

“Vâng” Cô bé cười to.

Tư Dạ nhìn tôi, vẫn cười

Tôi cầm lấy khẩu súng hơi, rất nhẹ, chỉ để cho trẻ con chơi, không có cảm giác tay, tôi hơi nhíu mày

Bắn một phát, không trúng!

Hả? Tôi ngạc nhiên. Cúi đầu nhìn mắt tiểu cô nương lại hồng hồng lên rồi.

Hầy, nhiều nước mắt thế không biết…

“Haha…” Hắn cười rồi đi tới, đỡ lấy tay tôi từ phía sau

“Loại súng hơi này khác với loại súng chúng ta thường dùng, em càng ngắm chuẩn thì lại càng không trúng. Hơi lệch đi một chút thử xem…”

Hắn cầm tay tôi, giống như lúc dạy tôi bắn trước kia, bóp cò, trúng!

Cô bé vỗ tay rất to…

“Sao anh biết rõ vậy?”

Hắn cúi xuống tai tôi thì thầm, “Vừa rồi thấy ông chủ động tay động chân vào khẩu súng.”

“Thảo nào…” Tôi không phục nói

“Chị ơi, em cũng muốn.”

“Chị ơi, giúp em lấy cái kia đi.”

“Chị ơi,…”

Mấy đứa trẻ xung quanh thấy cô bé ôm lấy chú gấu bông kia, tất cả vây chặt chỗ này.

“Được rồi, được rồi, từng đứa một…” Tôi cười nói, khuôn mặt nào cũng hồn nhiên thế này, làm sao tôi có thể từ chối chúng được đây?

Kết quả tất nhiên là bách phát bách trúng, phần thường từng cái từng cái rơi vào trong vòng tay của lũ trẻ, nụ cười trên mặt lũ trẻ còn rực rỡ hơn cả mặt trời.

Thỏa mãn, thật vô cùng thỏa mãn. Chưa bao giờ nỗi thỏa mãn chiếm đầy trong tim tôi đến vậy.

Lũ trẻ càng lúc càng nhiều, tôi sắp ứng phó không nổi rồi.

“Anh ơi, anh cũng giúp bọn em đi.”

“Anh ơi, em muốn con gấu kia.”

Đám nhóc đó, không chờ nổi liền đi cầu cứu Hoàn Tư Dạ đang đứng hóng mát bên cạnh tôi.

Hắn vuốt ve khuôn mặt non nớt đó, cầm súng, tôi thấy ông chủ đang đứng lau mồ hôi…

Không trượt phát nào, đúng là thói quen của Hoàn Tư Dạ, lúc giết người hắn luôn bắn vào ấn đường đối thủ.

Mỗi phát súng của hắn vừa bắn ra lũ trẻ đã ồn ào vỗ tay

Đám trẻ lấy được phần thưởng mình thích, nhao nhao cảm ơn hắn, hắn cúi người xuống mỉm cười với lũ trẻ, nụ cười bên khóe môi tôi chưa bao giờ từng thấy hắn cười như vậy.

Cuối cùng ông chủ đã lau xong mồ hôi, vẻ mặt đầy nuối tiếc đến trước mặt chúng tôi, “Anh à, cô à, hai người đều là cao thủ, đừng làm khó cho tôi nữa.”

Chúng ta nhìn nhau cười, đúng là hơi quá đáng.

Cúi đầu nhìn, lũ trẻ đứa nào cũng có đồ chơi trong tay, có đứa còn cầm hai cái.

Haiz, đám tiểu tử tham lam này.

Bỏ súng xuống, hắn kéo tôi đi.

Hoàng hôn giống như một cây đèn lớn màu vỏ quýt, rắc xuống màu vàng óng nhàn nhạt trên mặt đường

Gió rất trong lành, ánh nắng rất ấm áp, trên đường đi về tòa thành, ánh tà dương kéo dài hai cái bóng của chúng tôi đến vô tận.

Chúng tôi đều không nói gì, tay nắm tay, dường như đã rất quen với điều này, im lặng đi

“Thật kỳ lạ…” Hắn đột nhiên nói

“Cái gì?”

“Cảm giác ban nãy. Trước kia bóp cò chẳng có chút cảm giác nào. Vừa rồi, mỗi lần bóp cò lại có một cảm giác vui khó tả, còn có cả cảm giác thỏa mãn nữa.”

Tôi cười, “Đó là bởi vì, trước kia chúng ta cầm súng là để giết người, lúc đầu cũng thấy sợ hãi. Nhưng giết nhiều cảm giác sợ hãi ấy đã chai sạn. Nhưng lần này thì khác, chúng ta cầm súng là để thỏa mãn trái tim hồn nhiên của lũ trẻ.”

“Chúng ta có thể vì sự vui vẻ của người khác mà vui vẻ sao?”

“Đương nhiên có thể, thỏa mãn người khác chính là thỏa mãn chính mình…”

Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, chúng tôi lại im lặng…

Mãi đến khi mặt trời khuất núi, ánh trăng đã ló rạng, chúng tôi mới đi đến cửa tòa thành.

Hắn kéo tay tôi, kề sát về phía hắn nhưng lại chỉ hôn lên trán tôi “Cám ơn em, hôm nay anh rất vui.”

“Sao lại khách khí như này?” Tôi cười,

“Vào trong đi, anh trai em đang chờ em.” Hắn vỗ vỗ vai tôi

“Ừm” tôi gật gật đầu, buông tay hắn ra, xoay người, để lại cho hắn một bóng lưng.

“Ngưng Tịch” hắn đột nhiên gọi tôi lại, “Sau khi mây đen tan đi có thể nhìn thấy mặt trời không?”

Tôi ngẩn ra, dừng bước, “Chắc là có…”

Không nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước,

Một bước, hai bước, ba bước…

Nhìn thấy cửa lớn của Xích Vũ, đi vào, thì ra tôi vẫn là tôi, hắn cũng vậy.

Xích Vũ, Thiên Nhất Minh, Hiên Viên Ngưng Tịch, Hoàn Tư Dạ…

Truyền Chi chết rồi, tất cả lại quay trở về nguyên bản của nó.

Như vậy, bàn tay của vận mệnh lại đẩy chúng tôi đến nơi nào?

Lặp lại một bi kịch luân hồi, hay là thay đổi tất cả để tìm một cuộc sống mới?

Đứng ttrước ngã rẽ của vận mệnh, mờ mịt…

Chúng tôi biết rõ, tối nay, dưới cùng một bầu trời, trên hai nơi của thế gian, có hai người đã biết trước là sẽ mất ngủ.

Họ đều suy nghĩ về cùng một vấn đề:

Dạ và Tịch (Dạ: đêm, Tịch: chiều muộn), rốt cuộc có thể cùng tồn tại hay không?

Truyện Chữ Hay