Cuồng Huyết Thiên Ma

chương 30: xuất phát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai ngày sau, sáng sớm, bên ngoài Hắc thạch trấn, một thương đội khoảng chừng hơn mười người, kèm theo đó là chiếc xe ngựa đang đứng ở đó. Ôn Vân Sơn đang chỉ đạo một đám nhân công bốc vác hàng hóa đem ra những chiếc xe ngựa, đồng thời dạy cách để chất hàng hóa trên xe khi đi qua Lam Linh sơn mạch. Là một dong binh dày dặn kinh nghiệm, hắn biết hàng hóa trên xe ngựa khi đi qua những nơi có địa hình rừng rậm như Lam Linh sơn mạch không thể cứ chất đống lên rồi đi như bình thường được, phải buộc thật chặt, thật gọn gàng mới được. Tên thanh niên gầy gò mà lần trước thiếu chút nữa đã bị Tử Phong dọa cho tè ra quần, Mặc Thủy đang ngồi bên lề đường nhàm chán nhìn Ôn Vân Sơn đang vô cùng bận rộn, thi thoảng còn ngáp dài. Mặc Hỏa thì không lười biếng như ca ca của hắn, lúc này hắn cũng đang tham gia cùng đám nhân công bốc vác hàng hóa kia, lấy cơ thể đồ sộ cùng tu vi Sĩ cấp của hắn, xử lí mấy bao hàng này dễ như trở bàn tay, căn bản không chút khó khăn nào.

Tử Phong đến đúng hẹn, tràng cảnh trước mắt được hắn thu hết vào tầm mắt, Ôn Vân Sơn có vẻ như là một dong binh nhiều kinh nghiệm, chuyến đi này hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Mà nếu xảy ra vấn đề gì, lấy thực lực của Tử Phong hắn, trừ khi xuất hiện cao thủ Tướng cấp, chứ thực lực từ Sư cấp trở xuống, đến bao nhiêu hắn tiếp bấy nhiêu.

-Tên: Tử Phong

Chủng tộc: Bán Thiên Ma (đã thức tỉnh)

Sát thủ level

Nhanh nhẹn:

Thể lực:

Lực lượng:

Tinh thần:

Linh lực:

Sau lần tàn sát Kim Hổ bang, Tử Phong đã lên level , chức nghiệp phụ của hắn là “Thợ săn” đã phát huy công dụng khủng bố của nó, đánh cắp một phần chỉ số của nạn nhân. Tử Phong chỉ lên một level, nhưng nhờ chức nghiệp phụ “Thợ săn” mà chỉ số của hắn bạo phát lên gần gấp đôi so với khi hắn còn ở level . Trước đấy, hắn mặc dù cũng làm nhiệm vụ ám sát, cũng giết người, nhưng hầu hết mục tiêu toàn không phải võ giả, hoặc tu vi rất thấp, chỉ số thu được vô cùng ít ỏi, căn bản không thể so sánh với Kim Hổ bang vốn toàn bộ là võ giả được.

Bên ngoài tu vi của hắn khi bỏ đi trạng thái Liễm tức là Sĩ cấp thất phẩm, nhưng chỉ số cá nhân thì dễ dàng đè bẹp bất kì Sư cấp cửu phẩm nào, tuy vậy vẫn chưa đủ để đối đầu với Tướng cấp, kể cả với Đột phá cực hạn thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng liều mạng với Tướng cấp thôi, nếu đối phương có vũ kĩ cường hãn thì Tử Phong hắn chịu thua, chạy trước tính sau.

Ôn Vân Sơn nhìn thấy Tử Phong thì dừng việc chỉ huy lại, tiến tới chào hỏi: “Chào, đến sớm quá a, chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta sắp khởi hành rồi đó………ồ, cậu không mang theo hành trang à?”

Một dong binh đi đâu cũng mang theo một bọc hành trang, không to thì nhỏ, trong đó để các loại vật dụng cần thiết, đan dược, thuốc men, quần áo lương thực, là những thứ không thể thiếu đối với dong binh. Không phải dong binh nào cũng có khả năng trang bị cho mình một không gian giới chỉ được, thậm chí Tử Phong hiện tại có gia tài đủ để mua - chục cái không gian giới chỉ, nhưng hiện tại hắn vẫn đang dùng chiếc của Diệp Cuồng, không phải không mua được, mà là không có chỗ để mua, không gian giới chỉ không chỉ đắt mà còn hiếm a.

Tử Phong đã lường trước mấy câu hỏi kiểu này, hắn đưa tay vén chiếc áo choàng lên một chút, rút ra hai thanh đoản kiếm một đen một trắng, miệng nói: “Chỉ cần bọn chúng là đủ?”, mặc dù khả năng cận chiến của hắn khá tốt so với một sát thủ thế kỷ chuyên chơi súng đạn, nhưng những vũ khí thông thường như trường kiếm, đao, thương thì hắn lại không quen dùng chút nào, hắn chỉ dùng thuận tay đoản kiếm mà thôi, mà tốt nhất là song kiếm.

Hai thanh đoản kiếm này là phần thưởng nhiệm vụ của hệ thống. Bình thường nhiệm vụ tùy chọn mà hắn nhận từ dong binh công hội chỉ có phần thưởng là điểm tích lũy cùng kinh nghiệm, nhưng mà bất ngờ một nhiệm vụ không cho cả hai, chỉ cho phần thưởng là hai thanh đoản kiếm này. Hắc bạch song kiếm, Huyền giai trung phẩm Huyền khí, tuyệt đối là bảo vật vô cùng đáng giá, Tử Phong đã sử dụng và ngay lập tức vô cùng thích nó, không chỉ là vì cảm giác vừa tay, mà còn là vì hiệu quả khi thực chiến.

Huyền khí, Bảo khí khác với các loại vũ khí thông thường không chỉ bởi vì chất liệu quý giá hơn, mà là khả năng cho phép người sử dụng dùng linh lực của bản thân để cường hóa món vũ khí đó, ví dụ như là tăng độ sắc bén, độ bền…. Một thanh Hoàng giai hạ phẩm Huyền khí bét nhất cũng có giá vài vạn kim tệ, đối với võ giả thông thường mà nói thì là giá trên trời. Một số dong binh giàu có cũng có thể sở hữu Huyền khí, nhưng đó chỉ là số ít.

Nhìn thấy hai thanh đoản kiếm của Tử Phong, Ôn Vân Sơn ngay lập tức nhận ra đó không phải là binh khí thông thường, tuy không nhận ra cấp bậc, nhưng hắn chắc chắn đó là một kiện Huyền khí, không nghĩ tới Bảo khí là bởi vì kể cả Tử Phong có thì cũng không sử dụng được, không có tu vi ít nhất là Tôn cấp thì không thể sử dụng Bảo khí, đó là kiến thức thông thường. Thầm nhủ tên này cũng thật giàu có, Ôn Vân Sơn giơ ngón tay cái lên khen: “Hảo kiếm!”

Đúng lúc này, đằng sau Tử Phong truyền đến một tiếng ngáp dài, sau đó là một giọng ngái ngủ: “Ôn đại thúc tới sớm vậy, đã đến giờ khởi hành đâu…..oáp, buồn ngủ chết đi được.”

Không cần quay đầu lại, Tử Phong cũng nhận ra đó là cô gái duy nhất của dong binh đoàn, Vương Bảo Nhi. Lúc này, nàng ta đi qua Tử Phong, theo thói quen định vỗ vai chào hỏi, bất chợt bắt gặp ánh mắt của hắn. Vương Bảo Nhi đang đứng ở phía bên trái Tử Phong, thứ đầu tiên cô ta nhìn thấy đó là hốc mắt bên trái của chiếc mặt nạ hắn đang đeo, nhìn vào bên trong, Vương Bảo Nhi cảm thấy một màu đen sâu thẳm, ngoài ra thì không còn gì khác, nàng ta không thể cảm nhận bất kì một chút khí tức gì phát ra từ người Tử Phong, cảm giác giống như đang đứng cạnh một xác chết.

Khẽ rừng mình một cái, Vương Bảo Nhi rời đi ánh mắt, không dám nhìn Tử Phong thêm nữa, cánh tay giơ lên giữa chừng cũng hạ xuống. Tử Phong cũng nhận ra ánh mắt của Vương Bảo Nhi có chút khác lạ, nhưng hắn cũng không để ý lắm, nào biết được chỉ vì con mắt bên trái màu đen khiến nàng ta sợ hãi. Ôn Vân Sơn có chút ngạc nhiên khi thấy một Vương Bảo Nhi vốn năng nổ hoạt bát nay lại có chút im lặng, nhưng đoán chừng là do vẫn còn ngái ngủ nên hắn cũng không để ý nữa. Mọi người chờ thêm một lát thì Ôn Thu Sa cùng Vương lão cũng tới nơi, mang theo mấy chiếc bao nhỏ, có vẻ như là một số thứ thiết yếu cho chuyến đi, sau đó cả đoàn bắt đầu lên đường.

Phong cảnh bên trong Lam Linh sơn mạch vô cùng đẹp, cây xanh, hoa cỏ mọc khắp nơi, ánh nắng chiếu xuống xen kẽ qua những khe lá lại càng làm cho khung cảnh trở nên lung linh. Tuy cảnh đẹp là vậy, nhưng chẳng ai có tâm tình để ngắm nhìn nó. Thương đoàn di chuyển trên một con đường mòn trong sơn mạch, rất ít khi có yêu thú qua lại, có thể nói là khá an toàn, là một con đường thường được các thương đội chọn để sử dụng. Nhưng yêu thú không phải là mối nguy hiểm duy nhất trong Lam Linh sơn mạch, đôi khi con người còn nguy hiểm hơn nhiều so với yêu thú. Làm một võ giả không dễ dàng, làm một dong binh lại càng không dễ dàng hơn nữa, và khi con người không còn đủ khả năng để đi theo con đường dong binh nữa, họ chọn một cách khác dễ dàng hơn, trở thành thổ phỉ.

Trong Lam Linh sơn mạch, ngoài yêu thú ra thì những toán giặc cướp mới là mối e ngại lớn nhất đối với các thương đội, thậm chí đối với những dong binh đoàn nhỏ yếu cũng vậy, giết người đoạt bảo là chuyện thường tình, mỗi ngày trong Lam Linh sơn mạch không chết đến thì cũng người, không một ai quan tâm. Tử Phong tuy chưa thích ứng được với thế giới này một cách hoàn toàn, nhưng hắn rất thích nó, một thế giới mà luật pháp, luân thường đạo lí đều chỉ là cái rắm, thực lực mới là nhất, một thế giới tự do như thế này mới là nơi mà Tử Phong hắn muốn sống.

Ôn Vân Sơn lúc đầu nói rằng nhân thủ thiếu, muốn chiêu mộ thêm người, nhưng sau khi nhận được lời đồng ý của Tử Phong, hắn không thèm chiêu mộ thêm ai khác nữa, hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của Tử Phong a. Mà trên thực tế, thực lực của Tử Phong vượt xa Sư cấp cửu phẩm, cũng có thể coi là cường giả hạng đầu trong Hắc Thạch trấn, phải biết Kim Hổ bang lão đại cũng chỉ có tu vi Sư cấp bát phẩm mà đã đủ để hoành hành ngang dọc, thực lực của Tử Phong thì không cần phải bàn.

Một đường đi, mọi người trong dong binh đoàn mặc dù luôn giữ cảnh giác với môi trường xung quanh, nhưng chuyện trò lại không thể thiếu, cả thương đội cùng dong binh đoàn đều nói chuyện vui vẻ với nhau, trừ một người. Tử Phong đi theo sau cùng tất cả mọi người, hoàn toàn im lặng, ai hỏi gì thì trả lời nấy, không nói thừa ra dù chỉ một chữ, một bộ dáng lạnh lùng cự người từ ngàn dặm. Thực ra tính cách của hắn không có lạnh lùng đến thế, chẳng qua hắn không quen biểu đạt nó ra ngoài, nếu nói người duy nhất mà hắn biểu lộ cảm xúc thì chỉ có Diệp Thủy Lan, còn đối với thương đội cùng dong binh đoàn này, đối với hắn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải tỏ ra thân quen làm gì, cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.

Không tham gia trò chuyện cùng mọi người, Tử Phong lại có thời gian rảnh để tìm hiểu thực lực của dong binh đoàn này. Người mạnh nhất là Ôn Vân Sơn, Sư cấp thất phẩm, con trai của hắn là Ôn Thu Sa thì kém hơn nhiều, chỉ đạt tới Sĩ cấp tứ phẩm, Mặc Thủy cùng Mặc Hỏa hai huynh đệ đều có thực lực Sĩ cấp bát phẩm, điểm đặc biệt đó là Mặc Thủy có chỉ số nhanh nhẹn cao hơn hẳn so với cùng cấp, Mặc Hỏa cũng tương tự như vậy, bất quá là lực lượng chứ không phải nhanh nhẹn.

Nhưng đó không phải là thứ khiến Tử Phong chú ý, cùng một tu vi nhưng mỗi người có một thế mạnh riêng, chỉ số cũng không nói lên tất cả, thứ khiến hắn chú ý chính là hai người Vương lão cùng Vương Bảo Nhi.

Chỉ số của Vương Bảo Nhi cũng không có gì gọi là bất thường cho lắm, Sĩ cấp lục phẩm, nhưng chỉ số của Vương lão thì vô cùng kỳ quái:

-Tên: Không xác định.

Biệt danh: Vương lão.

Chủng tộc: Nhân loại.

Sĩ cấp tứ phẩm (Tướng cấp nhị phẩm)

Nhanh nhẹn: ()

Thể lực: ()

Lực lượng: ()

Tinh thần: ()

Linh lực: ()

Nhìn đống chỉ số loạn thành một đoàn kia, Tử Phong không khỏi thắc mắc: “Tiểu Linh, chuyện gì xảy ra với Phân tích nhãn thế, sao chỉ số lại loạn lên thế kia?”

“Còn nhớ đợt trước ta đã khuyên chủ nhân bỏ một điểm tiến hóa vào kĩ năng Phân tích nhãn không, đây chính là hiệu quả của nó đó, có thể phá giải được một số bí pháp che dấu khí tức, những chỉ số bên ngoài kia mà chủ nhân thấy chính là chỉ số thực sự của đối tượng đó.” Tiểu Linh không nhanh không chậm trả lời.

Truyện Chữ Hay