Sau đó tầm khoảng hai tuần tất cả đều bận rộn để chuẩn bị cho lễ tấn chức của Ngữ Kỳ. Đồng thời cũng là nghi lễ rước dâu đúng nghĩa của một đám cưới.
Điều này làm nổi sóng các vị quan chức, liên tục những tấu chương nói về việc không được làm vậy vì chỉ dành cho hoàng hậu. Nhưng Hoắc Minh Dị hoàn toàn bác bỏ, thậm chí nhiều vị lấy vị trí của mình ra làm sức ép hắn cũng không mảy may quan tâm.
Mọi thứ được dậy sóng vô cùng to lớn, Hoắc Từ Mạt và Hoắc Triển Bạch cũng đứng trên triều phản đối kịch liệt việc nạp cô làm phi tử.
Mọi ngóc ngách mọi kẽ hở đến nơi ngục giam cũng nói về chuyện của Tư Phi, một nô tỳ thân phận không chút dòng dõi quý tộc, ở nơi ở của hoàng hậu cũng không ra ngoài. Những người nhìn thấy qua nàng rồi đều phải thốt lên rằng đây là Đát Kỷ thứ hai, và nàng bị hoạ tên rằng "Hồng Nhan Hoạ Thuỷ"
"Nương nương..." Mộc Nhĩ chải tóc cho Ngữ Kỳ, cô không buồn nói chuyện suốt hai tuần kể từ ngày trở về kinh thành. Khuôn mặt lúc nào cũng u khuất cũng không chịu ra ngoài thăm thú cảnh vật, hoàng thượng đến gặp cũng từ chối nói không khoẻ nữa.
"...Ừm. Ta hơi mệt, ngươi lui ra đi." Ngữ Kỳ mắt có tiêu cự trở lại mỉm cười nhẹ để Mộc Nhĩ lui ra.
[Ký chủ, cô đừng có chơi game nữa có được không?!] tức lồng ngực muốn khè ra lửa. Ký chủ! Cô tốn tích phân chỉ để mua máy chơi game và chơi bất chấp nhiệm vụ?!
[Cái quỷ, bây giờ cũng đâu có làm gì được đâu? Đi dạo thêm thị phi à? Mi không thấy ta bây giờ đi đâu cũng kêu Đát Kỷ thứ hai à? Lỗ tai ta cần được yên tĩnh] Ngữ Kỳ nói xong lại tiếp tục nhập tâm vào chơi game trong tâm trí.
[...Cô có biết là cái cô thị nữ vừa rồi còn tưởng cô đau thương đến chết tâm rồi không?] bó tay thực sự.
Ngữ Kỳ đang tập trung chơi game hoàn toàn không nghe được nói cái gì, như ông bố già day day trán lẩm bẩm
[Trẻ nhỏ khó dạy, trẻ nhỏ khó dạy] rồi cũng biến mất luôn.
Trời cũng dần sẩm tối, Hoắc Minh Dị mệt mỏi vì liên tục trong hai tuần bị phản đối nhưng hắn vẫn sẽ làm. Dù thế nào đi chăng nữa hắn vẫn sẽ phải có được Ngữ Kỳ..
"Hoàng thượng, người có muốn ghé qua Tư Ngữ Cung không?" Thái công công cúi đầu hỏi, Tư Ngữ Cung vốn tên là Từ Lan Cung đổi thành tên như vậy. Bên cạnh hoàng thượng cũng nửa cuộc đời rồi nhưng lần đầu Thái công công phải công nhận, hoàng thượng là kẻ si tình đến điên dại. Ngày nào cũng tới trước Tư Ngữ Cung nhưng đều bị từ chối mà không tức giận...
"Đi." Hoắc Minh Dị vẫn đáp như thường lệ, có lẽ dần trở thành thói quen của hắn rồi cũng nên.
Tất cả khởi kiệu đi đến Tư Ngữ Cung, nhưng câu trả lời của Mộc Nhĩ vẫn y hệt như hai tuần trước
"Hoàng thượng, Tư Phi nương nương không khoẻ, xin người hãy quay trở về chớ ở lại lâu không tốt cho long thể."
[Cái quằn què! Ký chủ đang chơi game đó! Ngươi mau xông vào rồi lay lay lắc lắc mấy cái đi tên loài người kia! Bổn đại nhân chán nhìn ký chủ chơi game rồi!!!] hét bên tai Hoắc Minh Dị nhưng hắn đâu có nghe được.
Hoắc Minh Dị chỉ nhìn vào bên trong, đèn dầu đã được thắp sáng vẫn thấy Ngữ Kỳ ngồi yên một chỗ trước tấm gương trang điểm. Trong lòng hắn nhói đau, suốt hai tuần nay nàng lúc nào cũng chỉ ngồi đó và yên lặng. Thậm chí lời từ chối cũng không thay đổi nữa...
Thái công công đang muốn quát Mộc Nhĩ, hắn xua tay rồi cho khởi kiệu quay trở về.
Trên đường trở về Hoắc Minh Dị nhìn xa xăm lên trời, nhớ lại cô thích bay nhảy.
"Có phải ta nhốt một hoàng yến hoang dại rồi không?"
Thái công công trầm mặc không trả lời chỉ đi tiếp, tầm này trả lời sợ đầu thực sự rơi ra đấy.
Hoắc Triển Bạch ngắm nhìn bức tranh hoạ Ngữ Kỳ đứng đợi chờ ai đó.
"Chủ nhân, hôm nay Tư... Ngữ cô nương vẫn như vậy, không làm gì cả chỉ ngồi yên." Âm cúi xuống đáp, hắn theo dõi Ngữ Kỳ suốt hai tuần nay mà tương ngộ cả Ái lẫn Phách trên nóc nhà. Thật sự là có chút vi diệu..
Hoắc Triển Bạch đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào bức tranh, ánh mắt âu sầu. Ngồi như vậy suốt hai tuần, đau thương và chết tâm thế nào cơ chứ?
[Ta nói không phải! Ký chủ đang trốn nhiệm vụ! Mau qua phá đi tên ngu này!] tiếp tục gào lên trong vô vọng.
Còn Hoắc Từ Mạt khi biết tin thì chỉ trầm mặc luyện kiếm một hồi lâu rồi nói với Phách
"Mua ít đồ chơi thịnh hành hiện nay đem cho nàng. Ta thấy nàng hay dạo chơi, chắc sẽ thích những thứ này."
[...] Bổn đại nhân mệt rồi, kệ các ngươi, kệ kí chủ. Đi ngủ lấy sức mai gào tiếp cho đến khi kí chủ chịu nhấc người lên làm nhiệm vụ.
Cứ thế thoăn thoắt trôi qua thêm một tuần nữa...
Lúc này trong kinh thành đã đầy màu đỏ của hỉ sự, ai ai cũng háo hức chuẩn bị công đoạn cuối cùng. Và tất nhiên họ muốn nhìn thấy nhan sắc của "Hồng Nhan Hoạ Thuỷ"
Các quan thần phải chịu thua trước sự ngang ngược của Hoắc Minh Dị, kỳ lạ rằng Hoắc Triển Bạch và Hoắc Từ Mạt như có tính toán cùng nhau cũng thôi không phản đối thêm.
Mọi thứ được như theo dự tính, ngày mai cũng sẽ là ngày nàng chính thức thành Tư Phi.
Thiên Phủ
"Ái."
"Có, thưa chủ nhân." Ái quỳ một chân nhận lệnh
"Là ngày mai rồi?"
"Vâng." Ái gật đầu, vẫn luôn thăm dò tình hình của cô và tường thuật lại mọi thứ một cách chi tiết.
"Ừm. Lui ra đi."
Ái cúi đầu rồi đi ra khỏi phòng tiểu thư, quay đầu nhìn lại rồi thở dài lắc đầu.
Thật là liều mạng, tình yêu đúng là rượu ngon không thể dứt.
.
.
.
.
.