Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 767

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỉ thị của Tống Thanh vừa được truyền xuống, Lận Hinh đã nhịn không được đứng lên phản đối: “Nhà kho nhà họ Hà nhiều như vậy, nhiều đồ dự trữ như vậy, sao có thể kiểm kê được hết?”

“Một người không đủ thì mười người, mười người không đủ thì một trăm người! Mỗi lần kiểm kê đều cần ba người đứng đấy. Bây giờ bắt đầu, kiểm kê chưa xong thì không ai được rời khỏi cả.” Tống Thanh nhìn Lận Hinh, giọng nói kiên quyết: “Chúng ta tuyệt đối không thể đổ oan cho một người, cũng không thể bỏ qua lỗi của một người được.”

Hà Tiếu Tiếu nghe thấy, bỗng bật khóc, kích động đến mức không nói ra một chữ nào.

Vẻ mặt Lận Hinh trầm xuống.

Quyết định này của Tống Thanh là đang tát vào mặt cô sao?

Cô chính là chị dâu của Tống Thanh đấy!

Dù gì Tống Thanh cũng là nữ chủ nhân nhà họ Hà, là thiếu phu nhân trên gia phả nhà họ Hà, vì vậy mọi người đều phải nghe theo chỉ thị của cô.

Toàn bộ các nhà kho đều được mở ra, từng món trưng bày trong đó đều được kiểm kê nhập kho lại từ đầu.

Hà Nhật Dương đang bàn công chuyện ở một phòng khác, nghe được chuyện này, chỉ dửng dưng nói: “Tiểu Thanh là nữ chủ nhân của nhà này, chỉ thị của cô ấy chính là chỉ thị của em.”

Hà Nhật Khang nhướn mày, không nói gì cả.

Hà Nhật Dương ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Khang, nói: “Bây giờ anh đã quay về công ty của tập đoàn rồi, đã thích ứng được chưa?”

“Vẫn chưa quen lắm.” Hà Nhật Khang ăn ngay nói thẳng: “Bao nhiêu năm không trở về, đúng là xa lạ.”

Hà Nhật Dương thản nhiên nói: “Nếu như anh không thích công ty này thì có thể đến công ty và công ty con khác bất cứ lúc nào.”

Hà Nhật Khang nhếch môi, không nói gì cả.

Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Anh, em không có ý gì khác.”

Hà Nhật Khang thở dài: “Anh hiểu, xin lỗi nhé, Nhật Dương.”

Hà Nhật Dương mỉm cười: “Chúng ta là anh em, không cần khách khí như vậy.”

“Anh hiểu ý của em, Nhật Dương, nếu như Lận Hinh làm sai, anh sẽ dẫn cô ấy rời khỏi Hà gia!” Hà Nhật Khang lại thở dài một tiếng: “Anh không ngờ rằng Lận Hinh sẽ làm như vậy. Trước đây cô ấy không như vậy. Trước đây cô ấy rất đơn thuần, đáng yêu. Năm xưa lúc anh theo đuổi cô ấy, thì cô ấy rất hồn nhiên ngây thơ. Nhưng không ngờ rằng cô ấy cũng có lòng tham, cũng mưu cầu danh lợi địa vị của nhà họ Hà. Tiểu Thanh đã cho cô ấy cơ hội này, lại không nghĩ đến sẽ làm lớn chuyện này. Tiểu Thanh cai quản lâu như vậy, trước giờ chưa có sơ suất gì, nhưng vừa giao đến tay Lận Hinh lại xảy ra sự cố lớn như vậy. Nhật Dương, anh sẽ không làm khó bọn em đâu.”

“Bây giờ vẫn chưa tra ra nguyên nhân cụ thể, anh không cần phải tự trách, cho dù chị dâu sai thì sửa lại là được rồi.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng cười, nói: “Tin rằng Tiểu Thanh sẽ xử trí công bằng.”

Hà Nhật Khang gật đầu, tiếp tục bàn luận công việc trước đó với Hà Nhật Dương.

Khi Tống Thanh và Lận Hinh gặp nhau khi cùng đến khu của Bà cụ Hà để dùng bữa, vẻ mặt của Lận Hinh rất khó coi.

Gương mặt của Tống Thanh lại như thường, chào hỏi Lận Hinh, Lận Hinh chỉ lạnh lùng nhìn Tống Thanh một cái mới miễn cưỡng đáp một tiếng.

Lúc ăn cơm, mọi người đều tới đây.

Bà cụ Hà ở đây thì không ai dám nói bừa.

Bà cụ Hà cũng đang làm như không biết chuyện gì, pha trò để Tống Duệ và Tống Hà ăn cơm.

Bữa cơm trưa này, dường như những người đang ngồi đây đều thấy phức tạp mà không nói rõ được!

Ăn cơm xong, Tống Thanh quay người tiếp tục đi giám sát việc kiểm kê.

Vừa mới bước đến cửa, Lận Hinh đã gọi Tống Thanh lại, nói: “Tiểu Thanh, chị dâu có vài lời muốn nói với em.”

Tống Thanh dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Chị dâu có việc gì?”

Lận Hinh đứng trước mặt Tống Thanh, nói: “Không thể nể mặt chị, đừng phát động mọi người như vậy được không?”

Tống Thanh thở dài: “Chị dâu, chuyện đã lớn như vậy rồi, nếu như không điều tra rõ ràng thì sẽ không thể cho mọi người một câu trả lời thích đáng được.”

“Lẽ nào một ngọc phật Hòa Điền nho nhỏ còn quan trọng hơn chị ư?” Lận Hinh cười giễu cợt: “Chị biết, chị và Nhật Kỳ vẫn chưa kết hôn, cho nên mọi người mới không coi chị là người nhà. Nhưng nói thẳng ra, năm đó Tống Thanh em cũng không được cưới hỏi đàng hoàng đúng không? Chị nhớ có người từng nói với chị, lúc em và Hà Nhật Dương kết hôn, Nhật Dương không tới hôn lễ, chỉ một mình em hoàn thành hôn lễ. Hôn lễ như vậy cũng tính là đã được cử hành ư?”

Sắc mặt Tống Thanh vẫn không thay đổi.

Hôn lễ đó, vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Tống Thanh.

Năm đó không cảm thấy gì, bởi vì lúc đó vẫn chưa yêu Hà Nhật Dương.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Chính là bởi thật lòng yêu nhau cho nên mới hy vọng tình yêu và hôn nhân của mình hoàn mỹ không hối tiếc.

Bây giờ Lận Hinh nhắc đến chuyện chú rể vắng mặt trong hôn lễ năm xưa, giống như một cây kim thép, đâm vào lòng Tống Thanh, khiến cô vô cùng khó chịu.

Nhưng cho dù Tống Thanh không thoải mái đi nữa cũng không nói gì với Lận Hinh, chỉ là hững hờ nói: “Ngọc phật Hòa Điền rất quan trọng với bà nội, là chuyện quan trọng nhất của nhà họ Hà chúng ta, tiền không thể sánh bằng tình cảm trong đó. Ngọc phật Hòa Điền này là vật kỉ niệm mà ông nội tặng cho bà nội trong đám cưới, bà nội rất quý trọng, mỗi lần nhớ ông nội, sẽ đưa tới phật đường để niệm kinh mấy ngày. Vì vậy, cho dù không phải vì Hà Tiếu Tiếu, cũng không vì những người khác, chỉ là vì nỗi tương tư này của bà nội, nhất định phải tìm được ngọc phật Hòa Điền này.”

Lận Hinh ôm cánh tay nói: “Vậy chính là rõ ràng nói với chị, sẽ không nể mặt chị?”

Tống Thanh cắn môi nói: “Chị dâu, em xin lỗi.”

Lận Hinh bỗng bật cười: “Được được được, em là nữ chủ nhân, em nói là được rồi. Chị sẽ không nói gì nữa, chúng ta chống mắt mong chờ vậy!”

Nói xong câu này, Lận Hinh quay người bước đi.

Nhìn bóng lưng Lận Hinh, Tống Thanh thở dài một tiếng.

Mấy người phụ trách quản sự xung quanh đều nhịn không được mới thấp giọng nói: “Thật là quá đáng! Thiếu phu nhân mới là nữ chủ nhân nhà họ Hà, cô ta và đại thiếu gia còn chưa đính hôn, lại cao ngạo như vậy. Nếu như sau này thực sự bước vào cửa nhà họ Hà, thì còn định kiêu ngạo đến mức nào nữa đây?”

“Đúng vậy, đúng là hiếm thấy mà! Cũng là tính tình thiếu phu nhân tốt nên mới bị người ta gây khó dễ như vậy! Để nhị thiếu gia biết, không biết sẽ đau lòng thế nào nữa!”

“Thiếu phu nhân, cô là nữ chủ nhân, nhà họ Hà không tới lượt người ngoài nói vào đâu!”

“Đúng vậy đúng vậy, thiếu phu nhân, chúng tôi đều nghe theo cô!”

Mấy người phụ trách quản sự này đua nhau nói.

Tống Thanh thở dài, nói: “Xem ra hôm nay không thể tốt bụng được rồi. Đi thôi, chúng ta đi xem xem, thời gian một ngày chắc có thể hoàn tất kiểm kê! Nếu thực sự thiếu người thì điều từ tiền viện tới, vẫn không đủ thì gọi người của trang viên Cảnh Hoa tới.”

“Vâng, thiếu phu nhân.” Mấy người phụ trách quản sự đồng thanh trả lời.

Tống Thanh lại nói: “Mấy người đều là cấp quản lý của nhà họ Hà, mấy ngày chị dâu nhận chức, mọi người cảm thấy năng lực của cô ấy có thể đảm nhiệm được chức vụ này không?”

Mấy người quản sự đó nhìn nhau, một người trong đó mạnh dạn nói: “Thiếu phu nhân, có mấy câu cô không thích nghe. Mấy người chúng tôi đều được lão phu nhân đề bạt, chuyên ngành đại học của chúng tôi đều là quản lý doanh nghiệp, vì vậy chúng tôi mới được làm quản lý. Cô Lận Hinh không học quản lý đúng không? Hơn nữa, vừa nhậm chức đã trách mắng cấp dưới. Thiếu phu nhân, chúng ta là xã hội pháp trị, chúng tôi đều là ký hợp đồng lao động với nhà họ Hà, không phải ký khế ước bán thân! Cô ta là coi bản thân là bà địa chủ của xã hội cũ ư?”

Truyện convert hay : Giả Lão Bà Thực Thần Bí

Truyện Chữ Hay