Ánh nắng chiếc qua khung cửa sổ, hắt lên cơ thể anh, tạo thành vầng sáng nhàn nhạt. Vóc dáng cao gầy cộng thêm gương mặt tuấn tú đến cực điểm của anh, phảng phất như vị thần mặt trần Apollo giữa nhân gian.
Mặc dù Tống Thanh đã được anh trai nuôi dưỡng ra khẩu vị kén chọn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Hà Nhật Dương, cô vẫn không kiềm chế được mà ngơ ngẩn.
“Tỉnh rồi à?” Đôi mắt phượng hẹp dài của Hà Nhật Dương khẽ nhướn lên, biếng nhác liếc về phía Tống Thanh.
Lúc này Tống Thanh mới ý thức được người đã cứu cô hóa ra là Hà Nhật Dương.
“Cảm ơn anh.” Tống Thanh không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể thốt lên một câu cảm ơn cứng nhắc.
“Không có gì, cô cũng chỉ… nợ thêm một khoản thôi mà. Cộng thêm hai chiếc áo sơ mi của tôi lần trước, tổng cộng là bảy tỷ.” Hà Nhật Dương nói bằng giọng điệu thư thái: “Qua vài ngày rồi nhỉ, đã nghĩ được nên trả tôi thế nào chưa?”
Sau khi nghe được câu này, một chút xíu hảo cảm và cảm động vừa mới trào lên trong lòng Tống Thanh bỗng chốc không cánh mà bay.
Đúng vậy, một ông hoàng ác quỷ sao có thể làm việc thiện tâm được?
Anh ta cứu mình chẳng qua cũng vì mình còn nợ anh ta tiền, sợ mình chết rồi không có ai trả thôi.
Bây giờ thì hay rồi, món nợ ba tỷ rưỡi bỗng chốc nhân đôi, biến thành bảy tỷ rồi!
Sớm biết thế này thì cô thà sốt đến chết nơi đầu đường xó chợ cũng không muốn được anh cứu giúp.
Nhìn thấy biểu cảm hết sức phong phú và đặc sắc trên mặt Tống Thanh, tâm trạng của Hà Nhật Dương bỗng dưng tốt hơn nhiều, mà chẳng vì lí do gì cả.
Tống Thanh thực sự muốn cầm cọc tiền đập vào mặt đối phương, nhưng cô không thể.
Thứ nhất, cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế. Thứ hai, nếu cô thực sự có gan đập, chắc làm tổn thương một sợi lông tơ của anh ta thôi cũng phải đền thêm một đống tiền.
Tống Thanh chỉ có thể cố gắng đè nén cơn phẫn uất mà nói: “Tôi... tôi sẽ trả đủ.”
Hà Nhật Dương đặt tách trà xuống, đi về phía Tống Thanh.
Tống Thanh vô thức muốn lùi về sau, nhưng sau lưng đã chạm vào tường, không thể nào nhúc nhích được nữa.
Hà Nhật Dương bước tới, khi chỉ còn cách Tống Thanh từng nửa mét, anh đột ngột cúi người, chống tay trái lên tường, giam chặt Tống Thanh giữa bức tường và vòng tay của anh.
Hà Nhật Dương hơi cúi xuống, nhìn chú thỏ kia đang kinh ngạc và hoảng sợ, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, giọng nói trầm trầm như tiếng đàn cello: “Ồ? Câu này cô đã nói mấy lần rồi nhỉ, vậy cô định trả thế nào?”
Năng lượng mạnh mẽ của Hà Nhật Dương đột nhiên bùng nổ, như một cái lồng giam khóa chặt Tống Thanh vào bên trong khiến cô không dám nhúc nhích.
Hà Nhật Dương cố ý ghé người về trước thêm một chút nữa, cơ thể hai người gần như sắp dính vào nhau, anh khẽ cười, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tống Thanh: “Chi bằng, dùng thân gán nợ?”
“Không thể được!”
Nghe được câu nói của Hà Nhật Dương, Tống Thanh vô thức đẩy đối phương ra thay cho lời từ chối như chém đinh chặt sắt.
Đến khi Tống Thanh phản ứng được, Hà Nhật Dương đã bị cô đẩy ra xa một mét.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, cười mà như không cười, ánh mắt của anh khiến trái tim Tống Thanh bỗng chốc thấp thỏm.
“Tôi sẽ trả tiền, nhưng không phải dùng phương thức giao dịch ấy!” Tống Thanh nghênh đón ánh mắt của Hà Nhật Dương, đột nhiên hiểu ra được trò đùa tai quái của đối phương.
Cũng phải, Hà Nhật Dương là ai chứ?
Người cầm trịch của tập đoàn tài chính Hà thị, người chèo chống cả đế quốc thương nghiệp, người tình lý tưởng số một trong lòng hàng triệu thiếu nữ trong nước...
Anh muốn có dạng phụ nữ nào mà không thể có được? Có cần phải dùng thủ đoạn như thế để cưỡng ép mình không?
Quả nhiên Hà Nhật Dương thu hồi tâm trạng đùa giỡn của mình, đứng thẳng người dậy, quay lưng lại mà nói với Tống Thanh: “Nếu đã không có tiền để trả, cũng không đồng ý bán rẻ thân xác, vậy thì dùng công việc gán nợ đi. Làm chuyên viên tạo mẫu riêng của tôi, tiền nợ sẽ trừ vào lương của cô.”
Tống Thanh nhìn theo bóng lưng bỏ đi của Hà Nhật Dương, trong lòng ngổn ngang tư vị.
Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Thần Cấp Thị Vệ