CHƯƠNG : PHU NHÂN XẢY RA CHUYỆN RỒI
Editor: Luna Huang
Mạnh Quyên ngẩn người, hốt hoảng nuốt nước miếng, nhìn Mộ Dung Thanh Phong hồi lâu, hé miệng lời trong cổ họng chính là không nói ra được.
“Nhị nương, chẳng lẽ còn muốn cuộc sống như thế? Tính tình của nương càng ngày càng táo bạo, ta thật lo lắng. . .” Mộ Dung Thanh Phong không thích thấy mềm yếu của nhị nương, nếu như nàng có thể cường đại một chút, muội muội cũng sẽ không như thế.
Ô ô. . .
Mạnh Quyên nghĩ thật vất vả gả Mộ Dung Tuyết ra ngoài lại sống còn không bằng bản thân, bụm mặt khóc lên.
“Nhị nương, bây giờ không phải là thời gian khổ sở, canh giờ không còn sớm, chúng ta cần phải đi.” Mộ Dung Thanh Phong chịu không nổi tiếng khóc mềm yếu vô lực này, như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm cảm thấy tội ác của nương lớn cỡ nào.
Mạnh Quyên vẫn là khó khăn, nàng muốn nhìn Mộ Dung Tuyết hạnh phúc, rồi lại không muốn trở thành trói buộc của nữ nhi. Lau nước mắt nhìn về phía Mộ Dung Thanh Phong, nàng run rẩy há miệng ra, rồi lại không đợi nàng mở miệng, đột nhiên người xuất hiện cắt đứt.
Lúc này xuất hiện tiếng bước chân, Mộ Dung Thanh Phong phải đề cao cảnh giác, đồng dạng dự cảm bất tường kéo tới, quay đầu lại đó là thấy nương mang theo Đỗ Hồng đi vào viện tử, vẻ mặt tức giận đi đến.
Mạnh Quyên thấy Mộ Dung phu nhân như gặp quỷ trốn phía sau Mộ Dung Thanh Phong, từ trước đến nay không hiểu thuyết hoang nàng hoảng hốt cả người đều đang phát run.
“Đừng sợ, có ta!” Mộ Dung Thanh Phong vỗ vỗ vai của Mạnh Quyên, nhẹ giọng an ủi nhị nương, trong lòng hắn đối với việc của nương đột nhiên đi tới cũng không hiểu.
Mộ Dung phu nhân vào cửa nhìn Mộ Dung Thanh Phong che chở Mạnh Quyên, tiến lên ngăn Mộ Dung Thanh Phong, hung hăng ném mấy bạt tai vào trên mặt Mạnh Quyên, để Mộ Dung Thanh Phong trở tay không kịp.
Mấy cái tát tai qua đi, Mộ Dung phu nhân không hết hận, níu lại tóc của Mạnh Quyên, lấy đầu nàng đập vào tường, lại bị Mộ Dung Thanh Phong ngăn lại: “Nương, lẽ nào ngươi thật muốn đánh chết nàng mới cam tâm sao? Ta không hiểu, cha không đến chỗ ngươi, đó là vấn đề của cha, ngươi đánh chết nàng, cha mặt khác thú hai di nương khác tiến đến, lẽ nào ngươi còn có thể ngăn cản?”
“Hắn dám!” Mộ Dung phu nhân trợn to hai mắt, tay túm Mạnh Quyên lại thêm vài phần lực đạo.
“Nương nếu thật có thể quản được cha, lại sao có nhị nương cùng muội muội?” Mộ Dung Thanh Phong thốt ra lời đả thương người, nhất thời đưa tới tát tai vang dội của nương.
Ba ba!
Mộ Dung phu nhân tát hai cái lên trên mặt Mộ Dung Thanh Phong, tức giận đến ngực đau đớn, viền mắt đỏ lên rơi nước mắt: “Nghiệt tử! Đến ngươi đều chê cười nương vô dụng, vậy nương liền hữu dụng một lần cho ngươi xem thử.”
Mộ Dung Thanh Phong cũng không muốn thương tổn mẫu thân như thế, ngây ngốc vuốt mặt bị đánh đau, nhìn nước mắt trong mắt nương, phác thông một cái quỳ xuống.
Mộ Dung phu nhân cũng nhanh bị tức đến thất khiếu mạo yên, lãnh quang đảo qua mặt của Mộ Dung Thanh Phong, rơi vào trên người Mạnh Quyên. Mạnh Quyên sợ đến hai chân như nhũn ra ngồi dưới đất, nàng từ lồng ngực lấy chủy thủ, tiến lên ở trên người Mạnh Quyên liên tục đâm mấy đao.
“Không. . .” Mộ Dung Thanh Phong bất ngờ, bất chấp chọc giận nương lần nữa, tiến lên ngăn nương, ôm Mạnh Quyên thi triển khinh công chạy ra gian nhà.
Loảng xoảng lang!
Mộ Dung phu nhân bị đẩy ngã xuống đất, nhìn chủy thủ máu dầm dề, khóe miệng câu dẫn ra cười nhạt, theo tâm tình kích thích, tiếng cười cuồng ngạo..
Đỗ Hồng hung hăng hút lãnh khí một cái, nghĩ không ra phu nhân sẽ mang theo chủy thủ ở trên người, tàn cục như vậy thật không biết nên thu tràng như thế nào?
. . .
Đêm khuya, tiếng báo canh trên đường vang lên lần nữa.
Ngày canh một, gió bắt đầu trở nên có chút lãnh, tiểu Cẩm đứng ở trong góc nhỏ run lập cập. Rướn cổ lên nhìn đầu ngõ, đang mong đợi mã xa của Mộ Dung Thanh Phong mau chóng xuất hiện.
Mộ Dung Tuyết đứng ở bên cạnh, dự cảm bất hảo càng ngày càng mãnh liệt. Xoa xoa mí mắt đang nhảy lợi hại, vì tách Mộc Hưu ra, thời gian nàng nói cho Mộc Hưu chậm vài canh giờ, tiếp tục như vậy nữa sợ rằng Mộc Hưu tới, cái bóng của đại ca còn không thấy.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vén tóc dài trên trán lên, nàng cũng bắt đầu trở nên lo âu.
“Chủ tử, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Thiếu gia từ trước đến nay đều rất đúng giờ.” Tiểu Cẩm cả người run rẩy, lo lắng mã xa không biết có sẽ tiếp tục ở khách sạn bình dân chờ không?
“Chờ xem một chút!” Mộ Dung Tuyết hai đầu đều lo lắng, lo lắng tam gia lại đột nhiên xuất hiện ở Mộng viên, lo lắng hơn có đúng hay không nương xảy ra chuyện?
Đợi chờ luôn luôn dài dòng, mà đôi chủ tới này đợi trễ như vậy, còn có Mộc Hưu từ bầu trời tối đen canh giữ ở hậu môn. Ngoại trừ dày vò của đợi chờ, càng nhiều cái loại đau xót không tín nhiệm mang tới này. Nhìn Mộ Dung Tuyết trong gió, hắn thật muốn lập tức đi ra ngoài đem nàng ôm vào trong ngực hảo hảo đông tích.
“Sư phó, tướng phủ đã xảy ra chuyện.” Phụ trách đến tướng phủ Lôi Xán to gan thi triển khinh công xuất hiện ở phía sau Mộc Hưu, nhìn nhãn thần sư phó đau lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Làm sao vậy?” Mộc Hưu lo lắng quay đầu lại.
“Mộ Dung phu nhân dùng chủy thủ đâm Mạnh di nương bị thương, may là đúng lúc cứu giúp chưa nguy hiểm tính mạng, nhưng đêm nay. . .” Lôi Xán rất không muốn nhìn thấy thất vọng trong mắt sư phó, sư phó chờ Mộ Dung Tuyết gật đầu không phải là chuyện một ngày hai ngày, thật vất vả cơ hội tới, không nghĩ đến. . .
“Thiên ý! Có lẽ thực sự là thiên ý.” Mộc Hưu thì thầm trong miệng, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết vẻ mặt mong đợi, đứng không vững chân nữa từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên sẽ kinh động Mộ Dung Tuyết, nhìn người tới là Mộc Hưu cùng Lôi Xán, so với thời gian ước định lúc trước phải sớm vài canh giờ. Có thể thấy được, Mộc Hưu lo lắng bản thân, sớm chờ ở ngoài cửa, sợ rằng xảy ra sự tình, mới khiến cho hắn phải đi ra.
“Chủ tử, là Lôi chưởng quỹ.” Tiểu Cẩm thấp giọng nói, rướn cổ lên thấy Mộc Hưu bên người Lôi Xán. Nam tử tuyệt sắc như vậy, để nhãn tình của nàng sáng lên, chợt thất thố.
Mộc Hưu không có mang mặt nạ, hắn rất muốn quang minh chính đại mang Mộ Dung Tuyết đi. Đáng tiếc, Mộ Dung Tuyết căn bản là không có cho hắn cơ hội. Lúc này, ánh mắt của nàng nhìn mình không có quá nhiều kinh hỉ, tương phản đáy mắt còn hiện ra thần sắc bất mãn.
“Nương nương, phu nhân đã xảy ra chuyện.” Lôi Xán không đợi sư phó mở miệng, trước một bước tiến lên nói.
“Nương làm sao?” Mộ Dung Tuyết khẩn trương, tiến lên kéo song chưởng của Lôi Xán, tâm nhắc tới giữa không trung.
Lôi Xán rất không nỡ thấy hình dạng thương tâm của Mộ Dung Tuyết, nhưng nhìn ánh mắt của sư phó, chỉ có thể mang tình huống mới hỏi xong nói cho Mộ Dung Tuyết biết.
Mộ Dung Tuyết nghe xong nhất thời sắc mặt tái nhợt, bất lực hai tay ôm ngực, dùng sức chà xát cánh tay, tâm như bị đao cắt, không chỉ có lãnh, còn có đau nhức.
“Tuyết nhi, chớ quá quá lo lắng, phu nhân đã giai đoạn nguy hiểm.” Mộc Hưu ôn nhu an ủi, rất muốn an ủi thứ khác. Nhưng thấy tiểu Cẩm bên người, lại ngậm miệng lại.
Lôi Xán thấy thế mang theo tiểu Cẩm qua một bên, hai người trực tiếp đứng ở đầu gió, tiểu Cẩm liên tục đánh mấy cái hắt hơi, sợ bụm miệng.
“Phút chót, sư phó thật vất vả mới có thể cùng gia chủ nhà các ngươi nới chuyện.” Lôi Xán cảm giác ân hận sâu sắc, cởi mũ trên đầu đội cho tiểu Cẩm.
Tiểu Cẩm minh bạch gật đầu, mang mũ trả lại cho Lôi Xán, từ trong bao y phục lấy ra kiện y phục khoác lên người, chậm rãi chờ.
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nhìn đầu ngõ, lẽ nào đây là ý tứ của lão thiên gia?
“Tuyết nhi, nếu không ngươi rời đi trước, phu nhân ta nghĩ biện pháp khác.” Mộc Hưu đi về phía trước vài bước, gần gũi nhìn mặt của Mộ Dung Tuyết, trong mắt nàng cư nhiên không có nước mắt.
Tâm lạnh sao?
Hay là tâm cũng chết rồi?
Tàn khốc như vậy để cho nữ tử như nàng thừa thụ, thật sự là quá khó cho nàng.
Đau lòng vì nàng vuốt tóc trên trán, thanh âm ôn nhu của hắn vang lên lần nữa: “Muốn khóc thì khóc lên, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu chút.”
“Không!” Mộ Dung Tuyết ngước mắt, hàn trong con ngươi đằng đằng sát khí, chống lại mắt ôn nhu của Mộc Hưu, sát khí của nàng vẫn chưa áp chế xuống.
Mộc Hưu lạnh run, nuốt một ngụm nước bọt, lo lắng nhìn nàng: “Ngươi tuyệt đối không thể làm việc ngốc, Mộ Dung Cuồng cường đại đến tam gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù cho võ công của ngươi cao tới đâu, như thế cũng là lấy trứng chọi đá.”
Hừ!
Mộ Dung Tuyết tức giận xoay người, thầm nghĩ lấy kỳ lân kiếm, giết Mộ Dung phủ cứu nương ra.
“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Hưu một tay từ phía sau ôm lấy Mộ Dung Tuyết, dán mặt lạnh như băng của nàng, hắn đau lòng khó nhịn nói: “Đừng như vậy, ngươi còn có ta không phải sao? Ngươi muốn làm gì để ta thay ngươi làm có được hay không?”
Hô. . .
Hút gió lạnh một cái thật to, đầu óc của Mộ Dung Tuyết trái lại thanh tỉnh. Nhẹ nhàng mà đẩy tay của Mộc Hưu ra, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Dưới ánh trăng, mặt của Mộc Hưu tuấn tú như vậy, lãnh khốc như vậy. Nhưng, dưới khuôn mặt lãnh khốc này, là một trái tim đủ để cho người ấm từ đầu đến chân.
Chỉ tiếc, tình cảm ấm áp như vậy đặt sai người rồi. Hắn càng là đối tốt với nàng, lại càng để tự ti trong lòng nàng trở nên cường liệt. Người như nàng vậy, có thể nào xứng đôi với nam nhân ưu tú như hắn vậy?
“Đi thôi! Rời khỏi nơi này, ta sẽ cho ngươi cuộc sống mới.” Thanh âm ôn nhu của Mộc Hưu ở bên tai nàng khinh ngữ, tay ôm nàng thật chặt, cái hôn nhẹ nhàng mà rơi vào cổ của nàng.
“Không!” Mộ Dung Tuyết cố sức đẩy Mộc Hưu ra, ra sức chạy trốn, leo tường trở lại vương phủ, trở lại địa phương nhốt người, nhốt tâm này.
Trong lúc bất chợt, chính là trong lúc bất chợt, lòng của nàng cư nhiên bình tĩnh. Bình tĩnh nhận mệnh, bình tĩnh đến đáng sợ, cảm giác kỳ quái này để cho nàng cảm thấy rất bất khả tư nghị.
Tại sao có thể như vậy?
Che ngực, hít một hơi thật sâu, nàng quay đầu lại nhìn tường vây lạnh như băng, dưới chân như không nghe sai sử, quay đầu bước nhanh đến viện tử của mình.
Ngoài cửa Mộc Hưu phục hồi tinh thần lại, leo tường đuổi theo. Nhưng, khi thấy bước chân của Mộ Dung Tuyết lần thứ hai đi vào, tim của hắn lần thứ hai lạnh.
“Sư phó, ngươi thế nào để cho nàng trở về?” Lôi Xán thấy hai người vào vương phủ, biết đại sự không ổn mang theo tiểu Cẩm cũng leo tường nhảy vào.
“Lòng của nàng căn bản là vẫn còn trên người hắn.” Vẻ mặt Mộc Hưu thất bại nhìn phương hướng Mộ Dung Tuyết ly khai, lòng đang rỉ máu.
“Sư phó!” Lôi Xán đã không có ngôn ngữ an ủi sư phó.
Tiểu Cẩm thấy chủ tử trở về Mộng viên, chỉ có thể chỉ có thể hai vị, đuổi theo bước tiến của chủ tử đến phương hướng của Mộng viên.
“Sư phó sư phó dự định cứ như vậy bỏ qua?” Lôi Xán nhìn về phía mặt uể oải của sư phó, cũng không biết nên giúp cái gì?
Mộc Hưu trầm mặc không nói, không muốn lưu lại nơi thương tâm này nhảy tường rời đi, Lôi Xán trước sau nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu đi theo ra ngoài.
Nhiên, Mộ Dung Tuyết không nghĩ tới là, đêm nay bất hạnh không chỉ là nương, còn có thể xác và tinh thần bị thương của bản thân, bởi vì mỗ người đã đến Mộng viên, lúc này đang ở trong phòng chờ giải thích của nàng.
(Luna: Bộ này ngược thấy sợ luôn mà còn đang bị bên Trung drop nữa chứ)