Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa

chương 29: chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Hôm qua ăn ăn uống uống, thoải mái hết cả một buổi chiều, lúc Lục Phù Diệp tỉnh lại lần nữa đã sang ngày thứ hai rồi.

Cô lười biếng nằm trên sofa cầm thiết bị đầu cuối để giết thời gian, cuối cùng khi nằm đến không nằm nổi nữa mà ngồi dậy thì mặt trăng đã treo trên bầu trời rồi.

Thế là đã đến sáng ngày thứba cô mới nghĩ đến quán ăn ba chiều trong trò chơi đã bị bỏ dở cả ngày.

Loanh quanh nhàn rỗi một vòng trong nhà, Lục Phù Diệp suy nghĩ một lúc rồi nhận gói quà dành cho người mới trong cabinba chiều.

Gói quà tặng này chứa thứ đồ chơi rất kì diệu, chủ yếu cho phép người chơi mới trải nghiệm điều tuyệt vời nhất về cabin ba chiều – thay đổi thời gian.

Lục Phù Diệp không đọc kỹ phần giải thích nguyên tắc vì đọc cũng không hiểu, nhưng đại khái là công nghệ trả phí này cho phép người chơi mới dùng thử miễn phí trong một thời gian có hạn.

Bây giờ Lục Phù Diệp tiến vào bất kì một trò chơi nào, trong trò chơi đã trôi qua cả tháng, nhưng thời gian thực bên ngoài mới chỉ qua một buổi tối.

“Thần kì vậy sao?”

Lục Phù Diệp tặc lưỡi ngạc nhiên, nghĩ một lát rồi vẫn là nhấn mở trò chơi duy nhất cô đang chơi dở [Quán ăn vặt cổ đại].

Khí gây thôi miên phun ra, lúc Lục Phù Diệp mở mắt lần nữa, cô lại đang nằm trên chiếc giường gỗ chỉ có ván gỗ đó.

“Nếu phải sống ở đây 30 ngày, vậy tối nay phải mua cái giường mới”.

Lục Phù Diệp đứng dậy khẽ xoa cái eo đau nhức, cuối cùng cũng tìm thấy nút nâng cấp giường.

[Giường gỗ rách nát: Nát quá, nếu nằm im bất động thì gọi là ngủ, vậy nó có thể thỏa mãn yêu cầu của cô.

]

[Giường gỗ có thể dùng được (cấp 1): Có hơi nát, nhưng người bình thường vẫn có thể ngủ được, lật người cũng không sợ bị sập.

]

“…Cái giường nát thế mà cũng đòi tận 300 văn á?” Lục Phù Diệp bộ dạng uể oải rũ rượi cũng phải mở to hai mắt, “hôm trước tôi phục vụ nhiều khách như vậy, bán nhiều gà rán như vậy, tổng cộng mới kiếm được 372 văn!”

“Nếu muốn dọn dẹp chỗ này thành nơi giống cho người ở một chút thì tốn bao nhiêu tiền?”

Dù hôm trước cô mặc bộ [Thịnh Đường Khí Tượng] có 10% giá thành tài vận, nhưng cơ số nhỏ quá, 372 văn đến tay rồi cũng chỉ biến thành 409 văn thôi.

Lục Phù Diệp không cần tính cũng biết số tiền cô cần bây giờ khổng lồ cỡ nào, cô đang ở trong một trang viên to cỡ nửa cái sân đá bóng đó!

Bây giờ trong trang viên này không có gì cả, chỉ có cỏ dại, đến một cái giường để ngủ cũng cần đến 300 văn!

300 văn, bằng với bảy con gà rán nguyên con!

Trước kia cô còn nghĩ trò chơi này không có yêu cầu về cốt truyện, cũng không có yêu cầu bắt buộc để qua màn, vậy điểm khiến người chơi chết ở đâu….

Hóa ra là đang đợi ở đây à?

Lục Phù Diệp hít sâu một hơi, nhưng không phải vì muốn bỏ cuộc….

Đùa cái gì chứ, mô phỏng trò chơi kinh doanh chính là phải như vậy!

Trước kia là muốn chơi game giết thời gian, nhưng trải qua áp lực gì cũng đều không có mở quán thường ngày, cho dù mở quán ăn trong không gian ba chiều cũng khá thú vị nhưng Lục Phù Diệp vẫn cảm thấy nó nhàm chán.

Bây giờ xuất hiện thử thách rồi, không phải trò chơi càng trở nên thú vị hơn sao?

Lục Phù Diệp nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp mua một chiếc giường cấp một, cái giường lần này cuối cùng cũng không nhẵn bóng trơ trọi như cái vừa rồi nữa, có một cái gối đầu với chăn, tất nhiên vẫn rất bủn xỉn.

Phòng ngủ cũng thay đổi, miễn cưỡng ở được, Lục Phù Diệp đi đến trước tủ quần áo.

Tuy rất không nỡ 10% tài vận kia của mình, nhưng nói cho cùng nếu bỏ qua trải nghiệm 999 bộ quần áo có hạn thì thật đáng tiếc.

Lục Phù Diệp lật đi lật lại quần áo trong tủ quần áo, các bộ y phục cổ trang xinh đẹp làm cô chọn hoa cả mắt….

cuối cùng vẫn là tùy tiện chọn một bộ.

Chẳng mấy chốc cô đã mặc xong y phục rồi, kiểu tóc và phụ kiện trang sức bổ sung cho nhau, kết hợp lại trông đẹp đến kinh người, không khiến Lục Phù Diệp thất vọng.

“[Nữ Thần Băng Giá]….

không giống với phong cách ngàythường của mình lắm, nhưng quả thực rất đẹp”.

Lục Phù Diệp có chút hiếu kỳ quan sát chính mình trong gương, trong vừa quyến rũ lại dễ thương, nếu dùng từ đang thịnh hành để hình dung thì chắc gọi là “nhân gian phú quý hoa”.

Trước kia yêu cầu công việc cần sự giản dị dễ gần, sau khi về quê, để thuận tiện hơn nên Lục Phù Diệp luôn cố làm lu mờ sự quyến rũ và trở nên lạnh lùng hơn, chưa từng mặc qua quần áo kiểu này bao giờ.

Thuộc tính của [Nữ Thần Băng Giá] cũng không tồi, không thực dụng như bộ [Thịnh Đường Khí Tượng] 10% tài vận.

“Mở quán kiếm tiền!” Lục Phù Diệp hài lòng đóng tủ quần áo lại, vững tin trong 30 ngày tới, cô ở trong trò chơi này chắc là sẽ không cảm thấy vô vị đâu nhỉ.

Truyện Chữ Hay