Chương : Hy vọng le lói
Đến cả bị hạ độc cũng sờ được ra, lẽ nào thật sự là thần y? Một tia sáng lóe lên trong con ngươi đen như mực của người đàn ông, nhưng sự bình tĩnh của anh đã được khôi phục trong giây lát.
Anh bình tĩnh giơ tay ra hiệu Ngô Đức Cường đừng kích động.
Nhìn thấy điều này, Ngô Đức Cường nhanh chóng mím môi và cố gắng bình tĩnh lại.
Dì Mãn tập trung vào câu nói vừa rồi, dì tò mò hỏi: “Vậy, đây đều là vừa rồi thần y sau khi sờ xương xong đã phát hiện ra?” Hắc Diệm gật đầu: “Đúng vậy. Mặc dù thần y không thể nhìn thấy bằng đôi mắt của mình, nhưng đôi tay của ông ấy có sự nhạy cảm khác với người bình thường. Ông ấy có thể phát hiện ra bất kỳ sự bất thường tỉnh vi nào trên cơ thể bệnh nhân bằng đôi tay đó.
Có thể nói sự thành công trong y thuật của thần y Cao Đức Trọng đều là nhờ vào đôi tay ấy”.
“Ồ, hóa ra là như vậy.” Dì Mẫn thoải mái gật đầu, bất giác nhìn sang bà cụ, mới phát hiện bà cụ đang thất thần.
“Bà cụ, bà sao vậy?” Dì lập tức quan tâm hỏi.
Bà cụ Hoắc lấy lại tinh thần, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: lấy rồi nói cái gì nữa “Cậu Hắc Diệm, nếu tôi nghe không lầm, vừa rồi cậu nói Kiến Phong nhà chúng tôi chữa trị lâu như vậy không những không có hiệu quả, mà thân thể còn bị trúng độc?” Dì Mãn sửng sốt khi nghe những lời đó.
Tại sao dì lại bỏ lỡ điều này? Hắc Diệm gật đầu, nhớ tới bà cụ nhìn không thấy, liền nói: “Đúng vậy. Không chỉ bệnh nhân trúng độc, mà là trúng độc lâu rồi.” “Chuyện này làm sao có thể được? Nếu là trúng độc, tại sao chúng ta hoàn toàn không biết?” Bà cụ Hoắc lẩm bẩm, lắc đầu.
Dì Mẫn tự trách mình và lo lăng, nhanh chóng đỡ bà cụ ngồi xuống.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày.
Từ trước tới nay anh không nói cho bà cụ biết là vì sợ đánh rắn động cỏ, còn sợ bà cụ sẽ quá lo lắng.
Hắc Diệm bình tĩnh giải thích: “Bởi vì là chất độc mãn tính nên chủ yếu ăn mòn các chức năng của cơ thể. Ngoài việc dần dần làm hại cơ thể bệnh nhân, thì không có triệu chứng ngộ độc rõ ràng nào khác.” “Vậy thì thần y đã tìm ra thằng bé bị trúng độc từ khi nào chưa? Có cách nào giải độc không? Kiến Phong nhà chúng tôi…” “Bà cụ, bà hãy bình tĩnh lại đã.” Hắc Diệm nhẹ giọng cắt ngang câu hỏi của bà cụ, bình tĩnh nói: “Nếu hôm nay mọi người đã có duyên tới được đây, thần y sẽ không để mọi thất vọng quay về. Về phần bệnh nhân trúng độc lúc nào, thật sự không thể biết được.” Bà cụ Hoắc lo lắng: “Nếu có thể tìm ra thời gian trúng độc cụ thể thì tốt. Chúng tôi có thể điều tra về những người xuất hiện bên cạnh Kiến Phong trong thời gian đó. Ngộ nhỡ có người vấn luôn cố tình đầu độc, cho dù lần này thần y có thuốc giải độc tốt thì đó cũng là một giải pháp tạm thời, không phải là một phương pháp chữa trị tận gốc!” “Bà cụ đừng lo lắng, vừa rồi thần y đã đoán ra được từ mạch đập của bệnh nhân, bệnh nhân đã không tiếp xúc với chất độc trong thời gian gần đây.” Hắc Diệm nói.
Ngô Đức Cường sửng sốt.
Điều này có thể cảm nhận được sao? Lần này chắc chắn cậu ba sẽ được cứu! Anh ta liền cúi đầu, sau đó lại nhìn về phía Hoắc Kiến Phong.
Ngồi trên xe lăn, người đàn ông nhìn đường nét phía sau bình phong, ánh mắt lãnh đạm cũng lộ ra vài phần chờ mong.
Nhưng có lẽ là vì thất vọng quá nhiều lần, nên trên mặt anh đa phần vẫn là vẻ trầm tĩnh.
Bà cụ Hoắc miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Thần y nói vết thương và chất độc trên người Kiến Phong nhà chúng ta có thể chữa khỏi sao?” “Có thể được, nhưng chủ yếu phụ thuộc vào thiện chí hợp tác của bệnh nhân.” Hắc Diệm thận trọng nói, khẽ nhìn sang Hoắc Kiến Phong.
“Vâng, tất nhiên là chúng tôi có.” Bà cụ Hoắc liên tục đồng ý, và đôi mắt trở nên xám xịt: “Kiến Phong thì sao?” “Bà nội, cháu ở đây.” Hoắc Kiến Phong thu tầm mắt, ngồi thẳng dậy.
Bà cụ Hoắc quay mặt lại tìm kiếm thanh âm, thúc giục: “Mau lên, cháu hãy hứa với thần y, nhất định phải phối hợp chữa trị.” Hoäc Kiến Phong đảo mắt, đối diện với ánh mắt đen kịt kia, khẽ nói: ‘Nếu có thể chữa khỏi, đương nhiên tôi sẽ hợp tác.” Giọng điệu phục tùng, nhưng ánh mắt lạnh lùng quen thuộc.
Hắc Diệm lại cảm thấy anh rất có khí chất.
Hắc Diệm đã ở bên cạnh vị thần y nhiều năm, từng gặp qua rất nhiêu quan chức cấp cao và quý tộc.
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt của Hoắc Kiến Phong nhìn xuống, anh ta rõ ràng cảm giác được một sự áp chế vô hình.
Người đàn ông này, đang thăm dò! Đang cảnh cáo!