Chương : Tại sao lại gọi tôi là chú?
Ngô Đức Cường nhìn sang Hoắc Kiến Phong với vẻ mặt không dám tin, sau đó anh ta lại cúi găm mặt xuống tỏ vẻ rất đăm chiêu.
Ôn Thục Nhi chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình bỗng nhiên giật nảy lên, khuôn mặt ngơ ngác của cô lúc này cũng trở nên nóng ran, cũng may cho cô vì hôm nay đã đánh một lớp phần nền khá dày, nếu không thì sẽ bị lộ ra mất.
Cô cất giọng cười đùa với Hoắc Kiến Phong: “Cảm ơn chú ạ.” Tuy răng những người giúp việc trong bếp ai nấy cũng đều coi thường Ôn Thục Nhi, thế nhưng họ cũng không dám tỏ ra lạnh nhạt với cô, bọn họ nhanh chóng bày đồ ăn lên trên bàn sau đó lên tiếng gọi: “Cô chủ, mời dùng cơm.” -Hi hi, cảm ơn nhé.” Ôn Thục Nhi cười vui vẻ rồi ngồi xuống bàn ăn.
Lúc nhìn thấy những món ăn được bày biện trên bàn thì bỗng nhiên khựng lại.
Trong bộ đồ ăn bằng sành sứ được chạm trổ tinh xảo ấy đựng một tô cháo trắng vô cùng thanh đạm, rồi món bẹ cải thái sợi ngâm chua màu vàng rộm được bày trên đĩa, bên cạnh còn có một đĩa bánh bao nhỏ trắng muốt, màu sắc nhạt nhẽo ấy khiến người ta không thể xuất hiện nồi cảm giác thèm ăn.
Đồ ăn sáng của nhà giàu này sao mà keo kiệt quá vậy.
Ôn Thục Nhi không buồn nhấc đũa lên, cô quay đầu sang nhìn Hoắc Kiến Phong rồi cười hi hi và nói: “Chú ơi, chú ăn chưa thế? Chú có muốn ăn chung không?” “Tôi ăn rồi.” Hoắc Kiến Phong lên tiếng đáp lại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Ôn Thục Nhi “ồ” lên một tiếng kéo dài rồi nói tiếp: “Chú cũng ăn mấy món này à?” Hoắc Kiến Phong hơi nheo hàng chân mày đẹp đẽ ấy lại: “Sao thế, không ngon à?” Chẳng những là không ngon mà là vô cùng vô cùng không ngon luôn đấy.
Suy cho cùng thì cháo trắng cũng chỉ là chất bột đường mà thôi, vốn dĩ chẳng có chút dinh dưỡng nào cả, món rau cải ngâm thì bên trong lại có chất si-li-cát, sử dụng lâu dài sẽ có nguy cơ bị mắc bệnh ung thư…
Thế nhưng Ôn Thục Nhi không hề nói ra mấy lời này, chỉ là trong lòng cô đang than thở với Hoắc Kiến Phong trong âm thầm.
Thảo nào từ hôm qua cô đã tự cảm thấy răng trong cái nhà bếp này chẳng thấy có không khí của bếp núc gì cả, ăn uống gì mà qua loa quá di.
Người bình thường thì tạm chấp nhận được, nhưng mà Hoắc Kiến Phong là bệnh nhân cơ mà, hệ tiêu hoá lúc này rõ ràng là có phần kém hơn so với bình thường, nếu cứ ăn uống như vậy trong một thời gian dài thì còn lâu mới có thể khoẻ lại được.
“Cũng được, ngon hơn tôi ăn ở nhà nhiều.” Ôn Thục Nhi mỉm cười vui vẻ, sau đó cô ngồi xuống và cầm đũa lên và bắt đầu ăn lấy ăn để.
Mấy người giúp việc đang định lấy chén của Ôn Thục Nhi để múc thêm cháo cho cô nhưng lại nhìn thấy Ôn Thục Nhi bưng cả chiếc tô bằng sứ tinh xảo đựng cháo kia lên húp lấy một hơi.
Chiếc tô ấy còn to hơn khuôn mặt của cô, thế là trông như cả chiếc đầu của cô đang úp vào trong tô vậy.
Nói gì là hình tượng cao quý của một người con dâu nhà quyền quý, như vậy thì ngay cả hình tượng của một người phụ nữ cũng chẳng có nữa là.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên đến ngơ ngác.
Từ hôm qua đến giờ, ngoài ăn một chiếc bánh mì kẹp kia ra thì Ôn Thục Nhi vẫn chưa được uống một ngụm nước nào cả, cô đã cảm thấy khát khô cả họng từ sáng đến giờ rồi.
Món cháo trắng đưa vào miệng rất vừa phải lại còn ấm nóng, cô bưng cả tô lên để húp liên tục vài hớp cháo lỏng, như vậy mới cảm thấy cổ họng thoải mái hơn một chút.
“Đúng là ngon thật.” Cô không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh mà đưa taý lên quẹt miệng rồi đặt tô cháo Z Z xuống.
Sau đó cô đưa tay phải ra cầm lấy đôi đũa và bắt đầu gắp lấy món dưa muổi, còn tay trái thì bốc lấy chiếc bánh bao.
Bên trái một miếng, bên phải một miếng, chốc chốc lại cúi đầu xuống húp lấy một hớp cháo trong tô cháo đặt ở giữa, chỉ trong chốc lát thôi thì những món ăn trên bàn đã được cô ăn sạch sẽ.
Tốc độ ăn nhanh như tên lửa bắn và sức ăn làm mọi người phải kinh ngạc, thế là cô lại khiến cho những người ở đó kinh ngạc đến ngây người ` ^ ^ ~ thêm một lân nữa.
Hoắc Kiến Phong nhìn thấy những hành động ăn uống ngon lành của cô, yết hầu của anh cũng bất giác hơi nhúc nhích.
Dáng vẻ ăn lấy ăn để đó của cô trồng cứ như quỷ chết mới được đầu thai vậy, không có một chút thẩm mĩ nào cả, nhưng đây lại là một niềm khát khao chân thực nhất từ trong lòng của một người đối với những món ăn, quả thật là khiến cho con người ta nhìn vào lại thấy thèm thuồng.
Ôn Thục Nhi buông đũa xuống, sau đó đưa tay vỗ vào bụng và tỏ vẻ rất hài lòng: “Đã quá, đã lâu lắm rồi mới được ăn no vậy. Ơ…” Cô cảm thấy hơi ngại nên đã đưa tay đầy nhẹ chiếc kính trên mũi lên sau đó nhìn về phía Hoắc Kiến Phong cười chế nhạo và bày ra một vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.
Hoắc Kiến Phong né tránh ánh mắt của cô, sau đó anh điều khiển chiếc bánh xe lăn để đi ra ngoài.
Khu nhà cũ của nhà họ Hoắc, đó là một khu biệt thự được xây vòng quay hồ, tổng diện tích là hơn năm trăm nghìn mét vuông, có thể so bì với Vườn tược của dòng dõi hoàng tộc ngày xưa.
Biệt thự của Hoắc Kiến Phong năm ở tận sâu bên trong của khu nhà ấy, cách toà nhà chính một đoạn vô cùng xa.
Ôn Thục Nhi vừa vụng về lúng túng đi theo Hoắc Kiến Phong để lên xe, lại vừa tò mò đưa mắt ngó nghiêng khung cảnh xung quanh.
Những hàng cây xanh mướt cao to rợp bóng mát, còn có thêm những bụi cây thấp hơn được cắt tỉa tinh tế tạo thành những hàng rào vững chắc, nào là lá xanh nào là hoa đỏ, quả là một vẻ đẹp đến say mê lòng người.
Trên suốt đoạn đường ngồi trên xe có thể thấy được những căn biệt thự khác năm ở dọc bên ven đường, tuy nhiên dường như căn nào cũng được bao bọc lại bởi những hàng cây xanh thắm, có vẻ như vô cùng bảo mật.
“Wow, cái hồ này đẹp quá đi.” “Ôi trời, có cả sếu đầu đỏ nữa này.
-Oi, trên cây còn có cả sóc nữa.
Chú ơi, chú, chú mau xem kìa.” Cô cứ như một đứa trẻ mới lên ba chưa từng được nhìn ngắm thế giới bao giờ vậy, suốt đoạn đường cứ tỏ ra phấn khích và nói luyên thuyên không ngừng.
Hoắc Kiến Phong chau mày rồi lên tiếng: “Còn một lát nữa là tới, lúc đó đừng có nhiều lời như vậy nữa, yên lãng nghiêm túc mà mời trà cho người lớn.” Cùng với giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông ấy, bỗng chốc không khí trong xe trở nên khá ngột ngạt và .
trầm lắng.
Người tài xế ngồi đằng trước cũng lặng lẽ tăng tốc độ lên, Ngô Đức Cường cũng chỉ dám thở ra khe khẽ.
Lúc này trong đầu của Ôn Thục Nhi đã hiện ra một bản vẽ sơ lược về toàn bộ khu biệt thự này, cô nghe theo đời nói của Hoắc Kiến Phong và thu . ánh nhìn của mình lại, sau đó nhìn qua anh rồi lên tiếng: “Tôi biết rồi, thưa chú.
Chú cứ yên tâm di, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn sẽ không khiến cho chú phải mất mặt đâu.
Giọng điệu của cô nghe có vẻ rất như vâng lời.
Thế nhưng trên khuôn mặt cô lại nở một nụ cười gượng gạo không như những người khác, có vẻ như đang tỏ | ra một sự sợ hãi tột độ trước mặt của Hoắc Kiến Phong vậy.
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong sầm xuống rồi hỏi: “Tại sao cô lại qọi tôi là chú?”