Lâm Đình đưa Tiểu Kỳ về Lâm gia rồi cũng trở về nhà thay quần áo rồi đến công ty.
Khi đi qua quầy lễ tân, nhân viên lễ tân cúi chào cũng chào lại còn cười híp cả mắt. Hai nhân viên tim muốn rơi ra ngoài, không ngờ cũng có ngày được tổng tài chào lại còn cười nữa. Chắc chắn hôm nay vô cùng may mắn.
Đi lên phòng làm việc mà mặt Lâm Đình vui như em bé được cho kẹo vậy. Đi vào phòng đã thấy Bạch Lan ngồi ở bàn làm việc rất tập trung, bất giác Lâm Đình đứng lại nhìn Bạch Lan.
Bạch Lan cảm nhận có gì đó không đúng vừa quay ra đã thấy Lâm Đình đứng ở đó liền lên tiếng:
" Tổng tài có việc tìm tôi? "
" À tôi định nhờ em pha giúp tôi ly cà phê "
" Được rồi, tôi làm ngay. "
Lâm Đình trở về bàn làm việc gọi thư ký Đồng vào.
" Từ ngày mai sắp xếp cho Bạch Lan làm trợ lý thư ký cho cô đi. "
" Được tôi biết, tổng tài. "
Lúc thư ký Đồng ra ngoài, Bạch Lan cũng vừa đi đến cửa. Hai người trao đổi ánh mắt rồi đi qua.
Bạch Lan đặt cà phê lên bàn làm việc của anh, nhẹ nhàng nói:
" Cà phê của anh. "
" Nếu em không muốn nghỉ việc vậy từ ngày mai theo thư ký Đồng làm việc đi, cô ấy sẽ giúp em. "
" Tôi đã biết. "
Bạch Lan về chỗ tiếp tục làm việc, cả buổi sáng hôm đó tổng tài của chúng ta hầu như chỉ giành thời gian để ngắm vợ mà thôi.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, tổng tài cứ tưởng sẽ được đi ăn cùng với vợ, ai ngờ bị phán cho một câu: Tổng tài, anh thấy những tin đồn kia còn chưa đủ phiền phức hay sao? Hay anh còn muốn người ta nghĩ tôi là loại người nào nữa?
Thế là ai đó mặt mày ủ rũ bám theo vợ đến nhà ăn nhân viên nhưng không dám ngồi cùng bàn. Nhân viên trong công ty lại được một phen sáng mắt, đúng là hôm nay hưởng phúc lợi không nhỏ a.
" Mẹ xinh đẹp, mẹ xinh đẹp. "
Nghe được âm thanh gọi lớn tiếng này mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt hết sức ngạc nhiên. Sao vừa vào công ty đã đưa con đến làm loạn cơ chứ? Nhưng cuối cùng mọi người cũng mặc kệ tiếp tục ăn cơm.
Cục bột trắng trắng mềm mềm đang chạy về phía Bạch Lan rồi nhanh chóng bám lên đùi cô.
" Tiểu Kỳ, lần sau không được to tiếng gọi mẹ như thế ở những nơi thế này sẽ làm ồn đến người khác, biết chưa? "
" Tiểu Kỳ biết rồi. "
" Nhưng sao con lại ở đây? "
" Con bảo bác tài xế chở đến đây. "
" Con đã ăn cơm chưa? Sao tự nhiên lại đến đây? "
" Bà nội đã cho con ăn rồi. Con đến xem, ba ba có chăm sóc tốt cho mẹ không. Đúng là chẳng tốt gì cả lại để mẹ ăn cơm một mình. "
" Ba ba ngồi ngay sau mẹ thôi. Con đến chỗ ba ba một chút đi. "
Lúc nãy chạy vào chỉ để ý đến mẹ bây giờ Tiểu Kỳ mới quay lại thì thấy ba ba mặt mày ủ rũ ăn cơm.
Tiểu Kỳ cười híp cả mắt, chạy đến chỗ Lâm Đình.
" Ba ba phải ăn cơm một mình sao? Thật đáng thương. "
" Sao ba ba không ngồi cùng với mẹ xinh đẹp? "
" Ba ba bị thất sủng thật rồi. "
Mấy cô gái ngồi đằng sau nghe Tiểu Kỳ gọi Lâm Đình là ba ba thì tròn cả mắt, còn ngạc nhiên hơn cả việc cục bột này gọi Bạch Lan là mẹ.
~ Hết chương ~