Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

chương 24: 24: __cao thệ hóng drama lôi cả mình vào__

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lão Thất? Sao anh te tua vậy?”

Cao Thệ vừa vào phòng trang điểm liền hết hồn.

Nếu nói mấy ngày trước bộ râu của Thừa Trạch Kỳ là được chăm chút tỉa tót, tạo cho người ta cảm giác chán chường nhưng không mất ưu nhã của một nhà nghệ thuật, thì bây giờ trông hắn chẳng khác gì gã ăn mày lang thang.

Thừa Trạch Kỳ ‘hic hic hic’ ngẩng đầu lên, lộ ra cái mặt râu ria xồm xoàm, trông rất chi là chán đời: “Bảo bối Bạch Thi của nhà tôi, đã lâu rồi không hoạt động.”

“Bây giờ tôi… Đù má!”

Thừa Trạch Kỳ chợt đứng bật dậy, chớp mắt đã dịch chuyển đến trước mặt Ứng Bất Giải, khiến Cao Thệ nghi ngờ liệu tổ tiên của hắn có bà con gì với Sở Lưu Hương hay Bạch Ngọc Đường không.

Thừa Trạch Kỳ quay phắt đầu lại, nói: “Lão Cao! Anh lụm được tuyệt tác này ở đâu thế?!”

Ánh mắt của hắn liếc sang Cao Thệ có nửa giây rồi lại dính chặt vào Ứng Bất Giải, hai mắt sáng rực lượn quanh người y, giống như sói đói nhìn thấy một đống thịt xương, phát ra tiếng ‘chậc chậc chậc’ ‘khà khà khà’ quái dị.

Cao Thệ hết nhịn nổi kéo người ra: “Đây là…” Cao Thệ khựng lại giây lát bỗng nhận ra không biết nên giới thiệu Ứng Bất Giải thế nào, cuối cùng chỉ đành nói: “Đây là khách quý của tôi, anh chọn cho anh ta vài bộ quần áo hay mặc thường ngày đi.”

Thừa Trạch Kỳ ‘Ồ~” một tiếng dài, nháy mắt ái muội với Cao Thệ: “Tôi hiểu rồi~ Cứ giao cho tôi~”

Đáng tiếc mấy ngày qua Thừa Trạch Kỳ không tuốt tát lại cho bản thân, bây giờ tóc tai đều rũ rượu bết dầu, đã thế còn uốn éo làm kiểu ‘giơ đàn tỳ bà che một bên mặt’ trông chẳng khác gì chó săn Afghan, Cao Thệ không nghe nổi cái giọng điệu chảy nước của Thừa Trạch Kỳ.

(Chó săn Afghan là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Trung Á.

Đây là giống chó săn được xếp vào nhóm chó săn đuổi hay chó săn rượt, là những con chó săn dựa vào tốc độ để truy đuổi con mồi.

Chó săn Afghan có ngoại hình tạo một ấn tượng mạnh về sức mạnh, sự dẻo dai và vẻ cao lớn, kết hợp với tốc độ và sức mạnh).

Cao Thệ tung hứng chìa khóa xe: “Đi thôi.”

Trên đường đi, Thừa Trạch Kỳ đánh giá bày trí trong xe Cao Thệ, chê: “Trong xe của anh chỉ có mỗi con Tề Thiên cầm gậy Như Ý của nhóc Nhạc Nhạc là có chút xì tin, không biết còn tưởng lên nhầm xe của ba anh.”

Cao Thệ nhướng mày, anh thừa nhận năng lực của Thừa Trạch Kỳ dư sức bắt kịp xu hướng thời trang và trang điểm, nhưng nếu bàn về xe, thật đúng là không nên nghe ý kiến của hắn.

Anh hỏi Thừa Trạch Kỳ: “Chiếc xế hộp màu hồng phấn của anh đâu mà để tôi phải tới đón anh?”

Thừa Trạch Kỳ phất tay: “Đừng nhắc nữa, xui xẻo, bị tông.”

Cao Thệ cười nói: “Ô, ai dám tông xe của lão Thất chúng ta?”

Cao Thệ nói vậy không có ý thiên vị.

Thừa Trạch Kỳ rất yêu quý chiếc xe thể thao của mình, lái nó nhiều năm chưa từng vi phạm giao thông, luôn chạy với vận tốc thấp nhất.

Lần trước nếu hắn không có chở Cao Thệ đi hóng gió tiện thể khoe khoang mới tậu xe, còn phấn khởi lái đến ngoại ô để hưởng thụ cảm giác lao vun vút trên đường với tốc độ cao, kết quả Cao Thệ tận mắt thấy một ông cụ vác cần câu đạp xe ba gác lững thững sang đường.

Cao Thệ có chết cũng không tin Thừa Trạch Kỳ lại vi phạm luật giao thông kiểu này.

Nhắc tới chuyện đó, biểu cảm trên mặt Thừa Trạch Kỳ giống như nuốt phải ruồi.

“Lão Cao, anh có biết chuyện nhà họ Tôn không?”

“Nhà họ Tôn? Ly miêu tráo thái tử?”

Cao Thệ đương nhiên biết thừa, khoảng thời gian này đố ai ăn dưa nhiều bằng anh.

Thừa Trạch Kỳ vỗ mạnh lên bắp đùi mình, nhe răng cười toe toét: “Chính xác!”

“Hôm đó tôi lái bé hồng của mình ra ngoài hóng gió, chưa chạy được năm mươi mét thì có một người bất thình lình ‘bịch’ một tiếng té rạp trước mũi xe, mẹ nó tôi còn chưa đạp chân ga! Thằng đó vừa chạy vừa khóc chẳng thèm nhìn đường, đụng thẳng vào xe tôi, anh nói đi, đây không phải ăn vạ thì là gì?”

Thừa Trạch Kỳ càng nói càng tức: “Thằng đó không biết đeo trang sức gì mà quẹt vào thân xe tróc ra mảng lớn, lộ cả lớp sơn lót.

Màu xe của tôi rất khó phối, mà nó còn làm tróc cả một mảng lớn, hỏi tiệm xe thì người ta bảo phải tốn ít nhất hai ngày, nên bố đây đành phải tự tay phối màu, tiết kiệm bớt thời gian.”

Cao Thệ biết tính tình của Thừa Trạch Kỳ, xe cưng của mình bị quẹt trầy dù xót lắm nhưng không tới mức tức giận đến thế, vì vậy anh suy đoán nói: “Sau đó thì sao? Người đó làm gì? Không lẽ cắn anh một cái?”

Thừa Trạch Kỳ tức giận như heo con ‘ụt ụt’ mấy tiếng: “Thà nó cắn tôi còn hơn! Thằng đó vừa ngẩng cái mặt nó lên là tôi biết ngay nó là cậu út của nhà họ Tôn… A không đúng, bây giờ nhà họ Tôn không nhận nó.

Ầy, tóm lại nó là cái đứa tu hú sống mười chín năm ở nhà họ Tôn, tên là Tôn Kỳ.”

“Đáng lý ra, xe của tôi bị trầy nặng như vậy, Tôn Kỳ phải trả tiền sửa xe cho tôi là chuyện đương nhiên, phải không?”

Thừa Trạch Kỳ nói tới đây bỗng tỏ vẻ lấy làm lạ: “Anh có biết nó nói gì không? Nó chảy hai giọt nước mắt với tôi, rồi phán một câu xanh rờn ‘Dẫn em đi đi’.”

“Lúc đó tôi đực mặt ra chẳng hiểu mẹ gì, mắc gì phải dẫn nó đi? Chẳng lẽ bây giờ không danh không phận muốn lấy thân gán nợ?”

“Đâu đến mức đó chứ, nghe nói thằng cả nhà họ Tôn bỏ trốn với nó mà? Chẳng lẽ không rút nổi mấy trăm ngàn?”

“Lúc đó tôi bối rối quá trời, còn chưa kịp nghĩ phải làm gì, Tôn Kỳ vươn tay với tôi, ý bảo tôi kéo nó lên.”

Cao Thệ cũng bị hành động vô lý của Tôn Kỳ làm chóng mặt: “Vậy anh kéo không?”

Trên mặt Thừa Trạch Kỳ viết chữ ‘Xui’ rõ to: “Lúc đó tôi bị nó lừa mà, thấy vậy chủ động đưa tay ra kéo nó đứng dậy, ai dè nó leo tót lên xe tôi, còn tỉnh như ruồi ngồi vào ghế phó lái.”

“Lúc đó đứng lên tôi mới nhìn rõ, thì ra cả người nó đeo dây nhợ tùm lum, trên ngón tay còn đeo nhẫn có cạnh, toàn thân y như cái tiệm vàng di động, hèn gì xe cưng của tôi bị trầy nặng như thế!”

Xe dừng đèn đỏ, Thừa Trạch Kỳ từ hàng ghế phía sau chồm tới cho Cao Thệ xem một bức ảnh.

Nói thế nào đây, vết trầy trên thân xe rất mang tính nghệ thuật đương đại, từ số lượng vết trầy chằng chịt có thể đoán Tôn Kỳ đi bộ hẳn là rất mệt nhọc, dù sao đeo nhiều dây chuyền vàng ròng thế mà, đi bộ mất sức là bình thường.

Cao Thệ thấy Ứng Bất Giải cùng chồm tới nhìn, nhưng hình như y không nhìn bức ảnh mà là chiếc điện thoại, trông có vẻ khá tò mò với nó.

“Sau khi nó kéo tay tôi đứng dậy lên xe, nó giơ còn tay sờ vào cửa xe bên ghế phụ, nhẫn trên tay nó lại quẹt ra một vết trầy, còn giở giọng mắc ghét chê xe hồng của tôi xấu, đúng lúc có thể đổi sang chiếc khác.”

Thừa Trạch Kỳ tức đỏ cả mắt.

Cao Thề có chút đồng cảm: “Sau đó thì sao? Anh xử lý thế nào?”

Thừa Trạch Kỳ ngạc nhiên nói: “Còn làm sao nữa? Đá nó xuống xe, nói nó kêu thằng anh tới đền.”

Thật ra chuyện này khó mà giải thích, Thừa Trạch Kỳ tức ụt ụt nói: “Thằng nhãi Tôn Kỳ này chắc chắn bị chiều hư, năm đó bà Tôn mang bầu bị tai nạn giao thông, đứa bé sinh ra rất yếu nên được cưng chiều nhất nhà, ai mà ngờ mẹ ruột của Tôn Kỳ lại lén đổi hai đứa trẻ, để con mình ở nhà giàu hưởng phúc, còn con ruột của nhà họ Tôn thì mang về nhà mình chịu cực chịu đói.”

“Nhà họ Tôn chắc chắn không chấp nhận nổi đứa con mình yêu thương mười chín năm qua không phải con ruột của mình, nhưng quá quắt hơn là ba mẹ của con tu hú kia không những lén đổi con mà còn sai bảo con người ta như người ăn kẻ ở, còn con trai của mình thì lại thoải mái hưởng phúc ở nhà họ Tôn.”

“Bây giờ nhà họ Tôn định đổi hai đứa bé về.”

“Thật ra nhà họ Tôn đối đãi với Tôn Kỳ đã hết tình hết nghĩa, sống chung nhiều năm như vậy không nói cũng biết có rất nhiều tình cảm, ít nhất sẽ không báo cảnh sát tố cáo ba mẹ Tôn Kỳ, chỉ cho Tôn Kỳ một căn hộ và một số tiền lớn, đủ để một người bình thường không cần lo cơm áo cả đời.”

“Nhưng anh nhìn đi, Tôn Kỳ đã làm chuyện gì! Nó thế mà thông đồng với thằng anh cả của nó! Bọn họ làm anh em ruột với nhau suốt mười mấy năm lận đó! Nói thật cụ Tôn chỉ tát một bạt tai là còn nhẹ đấy, thôi mình đừng rớ vào, ngồi ăn dưa hóng drama thôi.”

Cao Thệ nghe tới đây phì cười: “Nhưng không ngờ hóng drama lại bị dính vào drama luôn.”

Thừa Trạch Kỳ tủi thân tố cáo: “Nói tới là tức, thằng này bị chiều hư, quẹt trầy xe tôi còn không xin lỗi.”

Cao Thệ nhìn hắn rất đáng thương, đổi đề tài nói: “Còn chuyện truy idol của anh thế nào rồi? Bao lâu rồi chưa hoạt động?”

Nhắc tới Bạch Thi, Thừa Trạch Kỳ liền lên tinh thần: “Em ấy đăng bài trên weibo, nói muốn tham gia một buổi huấn luyện, nhưng không nói thời gian kết thúc.

Bây giờ trang weibo của em ấy chỉ toàn là repost và link share đại ngôn, không có bài đăng nào về hoạt động của em ấy.”

Hắn vừa nói vừa nhỏ tiếng lại: “Đã hơn một tháng rồi, không có chút tin tức mới nào cả.”

Cao Thệ nhíu mày: “Có phải là bị tuyết tàng?”

Thừa Trạch Kỳ lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, Thi Thi là nữ idol có độ nổi tiếng cao nhất trong nhóm, hát nhảy đều không chỗ chê, Vạn Tinh bị điên mới tuyết tàng em ấy!”

(Tuyết tàng: không cho một minh tinh tham gia hoạt động như đi show, đóng phim, quảng cáo…)

Cao Thệ không hiểu chuyện trong làng giải trí, nghe Thừa Trạch Kỳ nói vậy liền an ủi: “Biết đâu còn đang trong đợt huấn luyện thì sao? Trong lúc huấn luyện không thể đem theo di động, weibo giao cho người đại diện quản lý, nên mới không có đăng bài.”

Thừa Trạch Kỳ thở dài: “Không biết chừng nào Thi Thi mới được thả ra.”

Cao Thệ đạp thắng xe: “Anh nói cứ như cô ta đang ngồi tù.”

Thừa Trạch Kỳ vội vàng ‘xùy xùy xùy’: “Thi Thi không phải là minh tinh phạm pháp!”

Cao Thệ trả lời có lệ rồi mở cửa ra: “Ờ ờ ờ, Thi Thi nhà anh là tốt nhất— Đến rồi, xuống xe.”

Cao Thệ dẫn hai người đến trung tâm mua sắm ở thành phố B, ở đây cái gì cũng có, từ đồ bình dân đến hàng hiệu cao cấp.

Thừa Trạch Kỳ vén tóc ra sau tai, vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, thoáng cái từ fan hèn mọn cầu xin idol xuất hiện hoạt động biến thành đại tướng quân tự do phóng khoáng.

Một khi hắn đã vào trạng thái làm việc liền tỏa ra khí thế hừng hực, ngay cả Cao Thệ cũng phải nép qua một bên kẻo đụng vào gai nhím của hắn— Lỡ mà nói hớ một câu sẽ bị kéo đi thử tám mươi bộ đồ, mấu chốt là tám chục bộ đồ chẳng khác có gì khác nhau.

Cao Thệ nhìn Thừa Trạch Kỳ đã lên tinh thần, thầm thở phào một hơi.

Không đề cập tới gia cảnh của Thừa Trạch Kỳ, chỉ với thân phận của hắn thôi là muốn gặp vị minh tinh nào cũng đều dễ như trở bàn tay, vô số minh tinh chen lấn muốn nhờ Thừa Trạch Kỳ tạo ra kiểu tóc và trang điểm dành riêng cho mình, nếu Thừa Trạch Kỳ mà không giới hạn số lượng khách mỗi ngày thì cửa tiệm nhỏ của hắn sẽ bị đạp tanh bành.

Nhưng lạ ở chỗ là hắn lại theo đuổi thần tượng của mình giống như bao fan hâm mộ bình thường khác, chưa từng tự cho mình đặc quyền gì cả, ngay cả tranh giành phiếu để bầu chọn cho idol cũng tự mình tranh hoặc nếu không xuể thì kêu học viên của mình hỗ trợ một tay.

Đây chính là tinh thần theo đuổi idol của hắn.

Cao Thệ đứng chờ ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn người xe nườm nượp trên đường.

Trên mặt mỗi người đều có một biểu cảm khác nhau, mỗi người đều có một cuộc đời của riêng mình.

Lúc này, Cao Thệ bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu.

“Meo~”

Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy ở chỗ khúc quẹo dưới chân tường có một bé mèo.

Bé mèo thoạt nhìn gầy yếu suy dinh dưỡng, có lẽ mới được mấy tuần tuổi, đang trèo lên chân của một bà cụ.

“Meo~ Meo~”

Bà cụ đó có khóe miệng lõm sâu, vừa nhìn là biết khó gần.

Bà chửi thầm trong miệng: “Đã bảo rất ghét mèo rồi mà, con quỷ mèo này sao cứ bám tao dai như đỉa.”

Bà giơ chân muốn hất bé mèo ra, Cao Thệ định đứng dậy sang đó, nhưng phát hiện hành động của bà cụ lại trái ngược với lời nói của mình, miệng thì chửi nhưng chỉ hẩy hẩy nhẹ cái chân, bé mèo tưởng bà cụ chơi đùa với mình nên tiếp tục dụi vào chân bà làm nũng.

“Meo~ Meo~”

Bà cụ mất kiên nhẫn nói: “Được rồi đừng kêu nữa, cứ như quỷ đòi nợ không bằng.”

Bà cúi người xuống lấy trong túi ra một cây xúc xích: “Ăn đi, quỷ đòi nợ.”

Bé mèo lập tức gặm chặt cây xúc xích, vừa ăn vừa phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn.

Bà cụ vẫn tiếp tục mắng nó: “Gầy khô gầy đét, không biết thức ăn vào bụng đi đâu hết rồi, chắc bữa nào đó thấy mày chết đói ven đường không chừng.”

“Tao không thích mèo, tao sẽ không đem mày về nuôi, mày mau chóng đi tìm nhà nào đó cho mày ăn chùa uống chùa đi.”

“Mèo con yếu ớt, không thể ăn lung tung được, đồ ăn cho thú cưng cũng sắp đắt ngang ngửa thức ăn của người.”

Bé mèo ăn no nê, thỏa mãn liếm mép cho mình, sau đó lại dụi đầu vào tay bà lão làm nũng.

Bà cụ vội hất tay ra như tránh ôn dịch: “Ăn no rồi thì tao đi đây.”

“Meo! Meo!”

Bé mèo thấy bà cụ muốn đi liền hốt hoảng kêu to, lon ton chạy theo bà cụ, nhưng bà cụ sải bước đi thẳng không ngoái lại.

“Đã nói tao rất ghét mèo, còn không biết chăm một con mèo vừa nhỏ vừa yếu ớt.”

===Hết chương ===.

Truyện Chữ Hay