Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đúng vậy” – Con nhỏ nhanh chóng trả lời nhưng khi câu trả lời này truyền vào tai của Trình Cẩn, nó lại trở thành những âm thanh “Gru… gru…” vô nghĩa. Việc tivi chỉ phát những bộ phim với đề tài cung đấu khiến con thỏ cảm thấy có chút khó chịu, lúc này, nó chỉ muốn bật máy vi tính, xem phim hoạt hình.

Tâm trạng của Trình Cẩn rất tốt nên hắn cũng không gây khó dễ cho cục bông nhỏ. Chiếc chén dành cho thú cưng vừa mới mua vẫn chưa được rửa, Trình Cẩn bước vào nhà bếp, đổ thức ăn dành riêng cho thỏ vào một chiếc đĩa, sau đó, hắn trộn một ít cà rốt, hoa quả và cỏ lại với nhau rồi bế con thỏ đến bên cạnh chiếc bàn.

Trình Cẩn vỗ nhẹ lên đầu của con thỏ rồi nói: “Mau ăn đi, đừng đổ lung tung đó”.

Con thỏ chăm chú quan sát chiếc đĩa bằng một ánh mắt mang đầy vẻ chán nản, thứ xanh xanh đỏ đỏ kia là gì vậy? Còn viên tròn màu mận chín đó nữa, rốt cuộc là những thứ này có ăn được không? Tại sao khi tôi vừa nhìn là đã cảm thấy khó nuốt rồi?

Con thỏ khều khều thức ăn bên trong chiếc đĩa, sau đó, nó nhảy đến trước chiếc túi to đặt trên bàn ăn, trên túi có ghi mấy chữ: “Thức ăn dành cho thỏ”, bên cạnh còn có hai chiếc túi nhỏ đã được mở ra. Con thỏ chăm chú quan sát những chiếc túi chứa đầy hoa quả và cỏ, rõ ràng là bản thân đã bị lừa rồi. Tại sao bề ngoài của những chiếc túi kia rất bắt mắt nhưng bên trong lại chứa toàn thức ăn dở tệ vậy?

Con thỏ lục tung chiếc túi to nhằm tìm ra một túi thức ăn hợp khẩu vị. Sau khi hết nhìn nhìn túi này rồi lại lắc lắc túi kia, cuối cùng, nó cũng chọn được một túi thức ăn với mặt trước in hình rau củ quả rất dễ thương, mặt sau lại là một chuỗi dài những từ tiếng Anh. Hàng nhập khẩu chắc chắn là rất ngon, con thỏ cố gắng tha chiếc túi đến trước mặt Trình Cẩn.

Dì giúp việc đã chuẩn bị bữa cơm chiều, bây giờ, Trình Cẩn chỉ cần đặt những món ăn vào lò vi sóng, hâm nóng lại là có thể dùng ngay. Trong lúc bưng thức ăn ra bàn, hắn nhìn thấy cục bông nhỏ đang cố gắng lôi túi thức ăn về phía trước, bộ dạng của nó khiến Trình Cẩn cảm thấy có chút buồn cười.

Mùi hương tỏa ra từ đĩa thức ăn trên tay của Trình Cẩn đã hấp dẫn con thỏ.

Nó hít hít cái mũi nhỏ, thơm quá, tôi cũng muốn ăn. Con thỏ vừa ngậm túi thức ăn vừa nuốt nước miếng, chăm chú quan sát chiếc đĩa.

Trình Cẩn đặt chiếc đĩa lên bàn, sau đó, hắn lấy túi thức ăn trong miệng con thỏ ra rồi hỏi: “Mày muốn ăn loại này sao?”.

Con thỏ hết nhìn túi thức ăn của chính mình rồi lại quay sang nhìn đĩa thức ăn của Trình Cẩn, cuối cùng, nó lắc đầu một cách dứt khoát rồi phóng lên bàn, chỉ vào chiếc đĩa, tôi muốn ăn món này.

Trình Cẩn đặt túi thức ăn lên bàn, khẽ vỗ lên đầu con thỏ: “Mày muốn ăn thịt sao?”.

Con thỏ gật đầu, thật sự là nó đã thèm đến mức không thể nào nhẫn nhịn được nữa.

Tận mắt chứng kiến ánh mắt tràn ngập vẻ tha thiết của cục bông nhỏ, Trình Cẩn bật cười: “Ăn vào nhỡ chết thì phải làm sao?”.

Hà Nhất Phàm nói không nên lời, nhất thời, cậu cảm thấy cuộc sống của một con thỏ quả thật là vô cùng nhàm chán. Hà Nhất Phàm đau lòng ngậm túi thức ăn, tha về phía chiếc đĩa của mình.

“Nếu muốn ăn thì… mày biến thành người đi” – Trình Cẩn đề nghị.

Hà Nhất Phàm liếc Trình Cẩn một cái, biến thành người sao? Anh nghĩ tôi là con thỏ thành tinh à?

Trình Cẩn đứng dậy, bước vào phòng khách, gọi điện thoại cho bác sĩ.

Giọng nói đứt quãng vang lên từ phòng khách khiến con thỏ cảm thấy vô cùng hồi hộp, nó thật sự hi vọng rằng sẽ được ăn thịt, không những vậy, con thỏ còn định tặng cho anh chàng tốt bụng kia một điểm cộng.

Trình Cẩn tắt điện thoại, bước vào phòng bếp, tiếp tục bưng ra hai chiếc đĩa chứa đầy thức ăn. Con thỏ cào nhẹ lên chiếc bàn, lúc này, ánh mắt to tròn của nó đang chăm chú nhìn theo bóng dáng của người đàn ông kia, cuối cùng, Trình Cẩn bưng một chén cơm và một chiếc chén rỗng ra.

Ngay lập tức, ánh mắt của con thỏ sáng lên, chẳng lẽ sắp được ăn thịt thật sao? Nó vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, vui vẻ nhìn về phía Trình Cẩn.

Sau khi đặt hai chiếc chén xuống bàn, Trình Cẩn nhanh chóng ngồi xuống.

Con thỏ vui vẻ chọt chọt vào thành đĩa, sau đó, nó phóng đến trước mặt Trình Cẩn, khều khều vào chiếc chén rỗng với hàm ý: anh hãy gắp một ít rau vào đây cho tôi.

Liệu Trình Cẩn có gắp rau vào chén cho con thỏ hay không?

Dĩ nhiên là không rồi, Trình Cẩn kéo chiếc đĩa chứa đầy thức ăn dành cho thỏ đến trước mặt cục bông nhỏ, sau đó, hắn phun xương cá vào chiếc chén rỗng kia.

Hành động này khiến con thỏ đáng thương tức giận đến mức sắp phát hỏa: tôi thề sẽ không bao giờ… cộng điểm cho anh nữa.

Mẹ kiếp, đồ cầm thú, mày lại trêu chọc ông rồi.

Lúc này, con thỏ rất muốn giơ ngón giữa vào mặt thằng cha kia nhưng hành động này có vẻ rất khó thực hiện, vì vậy, nó quyết định giơ móng vuốt về phía Trình Cẩn. Sau đó, Hà Nhất Phàm ấm ấm ức ức kéo chiếc đĩa chứa đầy thức ăn dành riêng cho thỏ về phía góc bàn, âm thầm tưởng niệm về cuộc sống đầy gian khổ trong hình dáng của một con thỏ. Hà Nhất Phàm nhắm mắt, AQ rằng trước mặt của cậu là một chiếc đĩa chứa đầy bào ngư, hải sâm. Trước đây, Hà Nhất Phàm chưa từng có cơ hội nếm thử những món ăn này nên cũng không thể nào nhận ra được hương vị của chúng.

Đột nhiên, con thỏ liếm phải một bàn tay vô cùng ấm áp, nó trừng mắt, chăm chú quan sát bàn tay đang đặt trước miệng, bây giờ, nếu có đủ can đảm, Hà Nhất Phàm nhất định sẽ cắn vào bàn tay kia một cái. Con thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Cẩn bằng một ánh mắt mang đầy vẻ tủi thân, chẳng lẽ ngay cả cơm mà anh cũng không muốn cho tôi ăn sao?

Trình Cẩn vỗ về cục bông nhỏ: “Giận rồi sao?”.

Con thỏ xoay người, chổng mông về phía Trình Cẩn, dĩ nhiên là phải giận rồi.

Trình Cẩn khẽ vỗ lên đầu của con thỏ rồi nói: “Đừng giận nữa, tao cho mày ăn thịt, có được không?”.

Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy nhưng nó nhất quyết không bị những lời ngon tiếng ngọt của thằng cha kia dụ dỗ.

“Giận thật rồi sao?” – Trình Cẩn tiếp tục vỗ nhẹ lên đầu của con thỏ, hắn lưỡng lự một lát rồi lên tiếng: “Lúc nãy, tao không cố ý trêu chọc mày đâu, bác sĩ bảo rằng hệ tiêu hóa của thỏ không thích hợp để ăn thịt, thức ăn dành riêng cho thỏ chứa rất nhiều vi khuẩn có ích, nếu mày ăn một ít thì tao sẽ cho mày ăn thịt”.

Con thỏ nghiêng đầu, nhìn Trình Cẩn bằng một ánh mắt mang đầy vẻ nghi ngờ, liệu những lời nói của thằng cha này có đáng tin hay không?

Trình Cẩn mỉm cười, nhìn cục bông nhỏ đang ngồi trên bàn: “Tao lấy thức ăn cho mày nhé”.

Con thỏ gật đầu, chỉ về phía túi thức ăn nhập khẩu mà nó đã chọn.

Trình Cẩn tiến vào nhà bếp, lấy ra hai chiếc đĩa, sau đó, hắn đổ một ít thức ăn dành cho thỏ vào chiếc đĩa: “Chỉ cần mày ăn hết mớ thức ăn này, tao sẽ cho mày ăn thịt”.

Hà Nhất Phàm nhìn mớ thức ăn nhập khẩu đang nằm trong chiếc đĩa, lúc này, cậu thật sự cảm thấy thương xót cho cuộc sống khổ sở của một con thỏ. Đây không phải là lỗi của Hà Nhất Phàm, rõ ràng thức ăn nhập khẩu cũng chẳng khác mấy so với thức ăn được sản xuất trong nước, tất cả đều là một hỗn hợp xanh xanh đỏ đỏ giống như thức ăn dành cho gia súc. Tại sao con chó có bánh quy hình khúc xương nhỏ, con mèo có thức ăn mang vị cá chiên mà con thỏ lại phải ăn những thứ này? Hà Nhất Phàm kéo chiếc đĩa chứa thức ăn được sản xuất trong nước đến bên cạnh chiếc đĩa chứa thức ăn nhập khẩu, sau đó, cậu hết quay sang trái rồi lại nhìn sang phải, cố gắng hít lấy hít để nhằm tìm ra sự khác biệt, cuối cùng, con thỏ quyết định mắt nhắm mắt mở, vùi đầu vào đĩa thức ăn nhập khẩu.

Trình Cẩn vừa ăn cơm vừa quan sát cục bông nhỏ, tận mắt chứng kiến vẻ mặt tràn ngập sự chán nản của nó, Trình Cẩn lên tiếng: “Chẳng lẽ thức ăn không ngon sao?”.

Con thỏ trừng mắt, cố gắng nuốt thức ăn rồi “Gru… gru…” vài tiếng.

Đúng vậy, quả thật là rất khó nuốt.

Hà Nhất Phàm đảo mắt một vòng, cố gắng dùng móng vuốt giữ chặt vài viên thức ăn, đưa cho Trình Cẩn.

Nè cầm thú, tôi mời anh ăn thử.

Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên: “Tấm lòng của mày tao xin nhận nhưng tao chỉ thích ăn thịt, không thích ăn rau”.

Con thỏ chán nản, cố gắng nhai mớ thức ăn, lúc này, việc tưởng tượng mớ thức ăn đang nằm trong đĩa chiếc chính là thằng cha đê tiện kia đã tiếp thêm động lực để cục bông nhỏ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi nhìn thấy mớ thức ăn dành cho thỏ vơi dần, Trình Cẩn gắp một miếng thịt, đặt vào trong chiếc đĩa.

Đôi mắt của cục bông nhỏ sáng rực rỡ, nó vui vẻ thưởng thức miếng thịt.

Truyện Chữ Hay