"Gì cơ? Anh nói con bé là con gái duy nhất của Châu Duy Chiến, tổng giám đốc của bất động sản Duy Chiến đấy ư?"
Liễu Ngọc Tuyết kinh doanh về vật liệu xây dựng, bảy mươi phần trăm lợi nhuận của nhà họ Liễu đều đến từ bất động sản Duy Chiến, sao cô không biết Châu Duy Chiến được, chỉ là ông ta không biết cô mà thôi.
Giờ phút này, cô hoảng hốt không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn Châu Tử Hinh.
Cô bé cũng đang nhìn Liễu Ngọc Tuyết, dùng giọng non nớt hỏi: "Dì là vợ của chú Lâm ạ? Không phải hai người đã ly dị rồi ạ?"
Cô lại sững sờ: "Sao con bé...
Tử Hinh, chào cháu, dì là Liễu Ngọc Tuyết, cháu có thể gọi dì là dì Ngọc Tuyết, dì và chú Lâm không ly dị đâu."
Châu Tử Hinh lập tức bĩu môi, thở dài: "Hầu, sao lại không ly dị ạ, thế thì cháu không thể kết hôn với chú Lâm rồi, rắc rối quá!"
Cô trợn tròn mắt, trên mặt là vẻ ngạc nhiên quá đỗi.
Lâm Dương nói: "Ngọc Tuyết, nó là con nít, có biết ly dị với kết hôn và gì đâu, em đừng để ý tới con bé."
Châu Tử Hinh la lên: "Ai nói cháu không hiểu chứ? Cháu hiểu mà, kết hôn là có thể ngủ chung với nhau, cái bạn Quang Minh ở nhà trẻ chúng cháu cứ muốn cưới cháu mãi, nhưng cháu không muốn, vì cậu ấy hay đái dầm, cháu lo nếu ngủ chung với cậu ấy, cậu ấy sẽ tiểu ướt váy cháu""ẶC...
Lời của trẻ con không thể xem là thật nhưng lại rất buồn cười, Lâm Dương và Liêu Ngọc Tuyết không khỏi phì cười.
Một lúc sau, cô nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tú Phương.
Bà ta đã nhận được tin con gái mình bị sa thải nên sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, điêu đó có nghĩa rằng ba mẹ con bà ta đều mất nguồn thu nhập rồi, thế chẳng phải sẽ uống gió tây bắc mà sống qua ngày rồi sao? "Ngọc Tuyết, nghe nói con bị sa thải hả? Có thật không, con đừng làm mẹ sợt"
Lâm Dương nghe thấy giọng nói trong điện thoại của Thẩm Tú Phương rất rõ, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía cô, thấy cô buồn bã nói: "Là thật ạ.
Giây kế tiếp, bà ta như bị đạp phải cái đuôi, la toáng lên: "Sao lại là thật, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Nhà chúng ta sắp không có tiền ăn, chỉ có thể uống gió tây bắc rồi! Chẳng lẽ phải đi ăn xin sao? Đều do cái tên đáng chết Lâm Dương đó cả, thằng rác rưởi đó, tài cán gì không có, chỉ gây họa là giỏi thôi.
Nếu nó không khoác lác ở nhà họ Liễu thì sao con bị đuổi được, sao nhà mình ra nông nỗi này được chứ?"
Cô nhìn Lâm Dương, nói: 'Mẹ, cái này liên quan gì đến Lâm Dương, con cúp máy đây, con còn có việc."
"Con còn chuyện gì nữa? Chuyện gì còn quan trọng hơn không có tiên? Con về cho mẹ ngay, chúng ta nghĩ cách xem thế nào.
Đi tìm Lâm Vũ Hào cũng được, chỉ cần cậu ta chịu giúp đỡ thì nhà chúng †a còn có đường cứu."
Lâm Dương nghe vậy thì cạn lời, bà mẹ vợ này đúng là quá thực tế.
Liễu Ngọc Tuyết nói nhanh: "Mẹ, con có việc rồi, không nói nữa, con cúp máy đây"
Cúp máy xong, cô tắt nguồn cả điện thoại.
Nhưng tôi lại có người gọi đến máy của Lâm Dương.
Cô cản lại: "Đừng nghe!"
Anh nhấn tắt tiếng, nói: "Anh không ngốc nghe bà ấy thỏa sức chửi mình đâu."
Sau đó, anh đặt tay lên đùi cô, an ủi: "Đừng lo, anh làm em bị mất việc, Sau này anh sẽ nuôi em."
Châu Tử Hinh ngồi phía sau reo lên: "Ôi cha má ơi, mắt cháu sắp mù rồi, cay mắt quá, cay mắt quá"
Lâm Dương cạn lời: "Tử Hinh, ở vườn trẻ các cô giáo đều dạy cháu cái gì thế? Chú thấy cháu bị dạy hư rồi đó"
Châu Tử Hinh chống má: "Hây, cô giáo cháu chẳng biết gì cả"
Cô bé này, đúng là không ai thắng được nó.
Trên đường đi, Liễu Ngọc Tuyết cố ý đi mua chút quà rồi cất trong cốp xe, dường như khi có những thứ này bên cạnh, cô mới có can đảm để gặp Vương Hồng.
Cuối cùng cũng đến khu biệt thự Hồng Diệp.
Cô cố nén sự tò mò xuống, đi theo Lâm Dương vào biệt thự.
Nhìn xung quanh, căn biệt thự này còn xa hoa hơn nhà cô gấp mấy lần, diện tích lớn hơn, thiết bị sang trọng hơn, đã thế còn có bể bơi trong phòng nữa.
Trời ạ.