Diệp Tiểu Manh tại sao lại muốn anh cùng đi đến hội bán đấu giá?
Là bởi vì trong khoảng thời gian này, nhà họ Diệp đã phát động hết tất cả lực lượng để thu thập các dược liệu trong danh sách mà Lâm Dương đã đưa cho bọn họ, nhưng kết quả, có mấy loại quý hiếm còn chưa có tìm ra.
Nghe nói có một cái hội bán đấu giá dược phẩm quý, có rất nhiều loại dược liệu trăm năm quý hiếm.
Tất nhiên là phải đi xem thử.
Nhưng mà có thể dùng được hay không thì Lâm Dương là người biết rõ nhất.
Trong lòng Lâm Dương chấn động, Hoa Hải Ninh vừa mới nói với anh, Kim Mai Khiết sẽ tham gia hội bán đấu giá lần này, thì Diệp Tiểu Manh đã chạy đến mời anh đi chung, thật đúng là quá tốt.
Chỉ là…
“Nhà họ Diệp mấy người đâu hết rồi? Lại gọi một con nhóc như cô qua đó?” Lâm Dương chầm chậm hỏi.
“Cái gì mà con nhóc? Tôi không còn nhỏ nữa!”
“À…đúng là không còn nhỏ.”Cái này thì Lâm Dương phải thừa nhận, tại sao cô ta được gọi là phổng phao, tất cả đều có lý do hết, đến cả người phụ nữ mạnh mẽ Diêu Mộc Nhã khi đứng cạnh cô ta đều có vẻ lép vế.
“Anh đang ở đâu, tôi bây giờ lái xe qua đón anh được không?” Diệp Tiểu Manh hỏi, cái này là do ông nội cô ta bảo đi, cô ta không dám không nghe lời…
Ý của Diệp Ngọc Luân tất nhiên là muốn hai người bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn, thế là tìm được người chồng tốt cho Diệp Tiểu Manh, cho dù không có được đi nữa, nhưng ít nhất có thể nhờ Lâm Dương ra tay giúp đỡ giúp cô ta trị liệu tâm mạch có được.
Chỉ là Lâm Dương không thể nào để Diệp Tiểu Manh tìm thấy khu biệt thự Hồng Diệp.
Thậm chí là anh không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta.
Anh nói: “Cô gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi tự đi là được rồi.”
Diệp Tiểu Manh hừ một tiếng, móng heo, anh nghĩ là tôi muốn qua rước anh sao? Không rước là tốt nhất rồi, liền gửi địa chỉ đến cho Lâm Dương, sau đó nói: “Muốn vào đấu giá thì cần phải có thiệp mời, chỉ là với danh tiếng của Diệp Tiểu Manh tôi, tôi báo tên là vào được rồi, tôi sẽ vào đó đợi anh.”
“Được.”
Rất nhanh.
Hoa Hải Ninh đã trở về rồi.
Còn thật sự xách theo một trái dưa hấu to về.
Đặt trái dưa hấu xuống, lấp tức xông về phía Lâm Dương: “Lấy đan của anh cho tôi ăn?”
Lúc này, Vương Hồng đang ngồi bên cạnh nghe thấy câu này đã hiểu lầm, tưởng là Hoa Hải Ninh muốn ăn thứ trên người của Lâm Dương…
Lâm Dương trợn mắt, nói: “Vội cái gì chứ? Tôi muốn ăn dưa hấu trước.”
Vương Hồng giật mình, vô thức nhìn về phía ngực của Hoa Hải Ninh.
Trong lòng nghĩ, con trai mình cũng thích thế này à, thì ra con trai mình thích kiểu con gái này.
Bà gượng gạo: “Haha, à, mẹ về phòng, hai đứa…cứ coi như mẹ không tồn tại.”
Nhìn Vương Hồng đỏ mặt, vội vàng đi về phòng, Hoa Hải Ninh ngơ người, nói: “Chết rồi, bà ấy nhất định tưởng anh đang lái xe.”
“Cút, là cô mới đúng, tôi không có.”
“Hay chúng ta lên xe?”
Cuối cùng thì Lâm Dương vẫn đưa khai mạch đan cho cô ta, đồng thời cũng giúp cô ta tăng tu vi, lần này, hơn mười lăm phút mới dừng lại.
Lâm Dương thu tay lại, hỏi: “Thế nào?”
Hoa Hải Ninh vận nội lực, ngay trước mặt Lâm Dương, một chưởng đập xuống dất, thế mà có thể khoét một lỗ trên mặt đá cứng như thế, xung quanh cũng toàn là vết nứt.
“Thật…thật lợi hại!”
Bản thân cô ta cũng cảm thấy không thể tin được.
Nếu như là lúc trước, cô ta chắc chắn làm không được.
“Cấp Huyền rồi sao?” Lâm Dương hỏi.