Chỉ là, người thua là đối phương, không phải là Lâm Dương.
Diêu Mộc Nhã nhìn về phía Lâm Dương, đôi mắt xinh đẹp quay vòng, ẩn chứa tình cảm.
Lâm Dương lại đang nhìn Vương Bình: “Ông nói sao?”
Vương Bắc cười hìhì nói: “Lời của cháu trai tôi chính là ý của tôi, thần y, đã phí tâm rồi!”
Lâm Dương lúc này mới gật đầu.
Bệnh của Vương Chí Thành đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay.
Một tiếng sau.
Công viên khu chung cư.
Lâm Dương hướng về phía Diêu Mộc Nhã đang khoác cánh tay mình cười cười, nói: “Hôn ước của cô được tôi huỷ bỏ rồi, sau này cô chính là người tự do rồi, cũng không cần lại tìm người đóng giả bạn trai diễn kịch nữa.”
Ý tứ là, cô gái xinh đẹp, cô có thể thả tôi ra rồi. Diêu Mộc Nhã lại không có một chút tự giác, nói: “Thật ra tôi căn bản không để ý cái gọi là hôn ước gì đó, nó không thể trói buộc được tôi, tất cả những lời người đó từng nói đều không liên quan đến tôi.”
“Người đó là...bố cô sao?”
“Coi như là vậy đi!”
Lâm Dương không nói nữa, anh biết, đó khẳng định là vết thương trong lòng Diêu Mộc Nhã.
Cô ấy ngửa mặt nhìn lên bầu trời sao: “Anh muốn nghe không?”
Lâm Dương nhìn thấy sự ưu thương lộ ra của người phụ nữ, nói: “Nếu như cô nguyện ý, tôi nghĩ, tôi sẽ là một người nghe rất tốt.”
“Câu chuyện phải bắt đầu nói từ mẹ tôi...”
Câu chuyện không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là cũ rích, đây chính là câu chuyện bi kịch của một cô gái tốt và một người đàn ông xấu xa, mẹ của Diêu Mộc Nhã vốn là một cô gái nông thôn, khuôn mặt vui tươi, tính cách ôn nhu.
Một lần đến tìm Diêu Đức Bằng khám bệnh, quen biết với bố của Diêu Mộc Nhã, phát triển thành tính yêu, cuối cùng kết hôn...nhưng tất cả những chuyện này, từ sau khi người đàn ông đó quen biết một cô gái gọi là Thanh Khiết, đã hoàn toàn thay đổi.
Người đàn ông đã lạc lối.
Nhưng đó không phải là một người phụ nữ tốt, cô ta đưa người đàn ông vào thế giới độc hại, người đàn ông bắt đầu sa đoạ, sau đó phát triển thành đánh vợ, đánh con, thậm chí ngay cả bố mẹ mình cũng đánh, mẹ của Mộc Nhã chính là bị ông ta sau khi hút thuốc đánh đến trọng thương, kết quả đã kéo dài một năm, buông bỏ thế gian.
Mà người đàn ông cũng đã chạy ra nước ngoài, từ đó về sau không còn liên lạc nữa.
Khi Lâm Dương nghe cô ấy kể, giống như đang kể câu chuyện của người khác, nhưng vệt nước mắt trên mặt không che giấu đươc tâm tình, anh duỗi tay ra vỗ vai cô ấy, biểu thị an ủi.
Diêu Mộc Nhã lại nghiêng đầu dựa vào trên vai anh.
Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu.
Lúc này không lên tiếng nhưng lại càng cảm động lòng người.
Một lát sau, Lâm Dương phá vỡ yên lặng: “Cô nhất định sẽ hạnh phúc thôi.”
Diêu Mộc Nhã lại nói: “Cho nên, tôi sợ tìm bạn trai, sợ tìm được người giống như người đàn ông đó, cuối cùng giống như mẹ tôi.”
Lâm Dương nói: “Sẽ không đâu, người giống như vậy, suy cho cùng là số ít.”
Diêu Mộc Nhã nói: “Vậy, sau này anh sẽ đánh tôi không?”
Hả?
Có ý gì? Tôi đã kết hôn rồi mà!
Liền vào lúc này, điện thoại của Liễu Ngọc Tuyết gọi đến.
Liễu Ngọc Tuyết nói trong điện thoại: “Lâm Dương, chúng ta đã rất lâu rồi không đi xem phim rồi đó, anh có muốn tối nay đi xem không?”
Cô nghĩ xong rồi, xem xong phim sẽ đi khách sạn.
Trong lòng Lâm Dương vui mừng: “Thật sao, được chứ!”
Kết quả, Diêu Mộc Nhã đột nhiên bĩu môi trên mặt anh, nhẹ giọng nói với điện thoại: “Tôi đi đây, không cần nhớ tôi!”