Lâm Dương đi tới, bỏ tay của Diệp Tiểu Manh ra, sau đó dùng chưởng đạp thẳng lên ngực của Diệp Thu.
Diệp Tiểu Manh tưởng Lâm Dương muốn giết anh trai của cô ta nên cô ta ra sức công kích Lâm Dương.
Thế nhưng khả năng phòng ngự của công pháp vô Dương của Lâm Dương căn bản là nghịch thiên nên chẳng hề sợ mấy cái quyền cước của cô ta. Diệp Tiểu Manh nhảy dựng lên, muốn nhảy tới sau lưng anh, cắn một phát vào bên cằm trái của Lâm Dương.
“Này cô làm gì vậy!”
Lâm Dương bị đau, suýt chút nữa đã đánh bay Diệp Tiểu Manh: “Cô bị thần kinh à, còn dám cắn người lung tung thì tôi sẽ không cứu anh trai cô nữa đâu!”
Vì sao anh lại muốn cứu Diệp Thu?
Đương nhiên là không phải vì muốn ăn vạ rồi.
Nếu như hiện tại Diệp Thu mà chết thì nhất định người nhà họ Diệp sẽ nhận định là Lâm Dương anh là người giết, đến lúc đó không chết không ngừng, đó không phải là ý muốn của anh.
Thực ra, Diệp Thu với em gái của anh ta là Diệp Tiểu Manh đều giống nhau, đều đang ở tình trạng giống nhau.
Tâm mạch bị tổn thương.
Một khi vận khí, bộc phát nội lực thì sẽ khiến cho nội lực đi sâu vào tâm mạch.
Công lực càng sâu thì tổn thương càng lớn.Thật ra không chỉ có Diệp Thu và Diệp Tiểu Manh, mà ngay cả Diệp Bảo Trung lúc nãy cũng bị.
“Cả nhà này cũng không thể mắc bệnh tim di truyền đúng không? Xem ra là võ công tu luyện có vấn đề.”
Dưới sự trợ giúp từ chân nguyên của Lâm Dương, thương thế của Diệp Thu đã được khống chế.
Cùng lúc đó, có hai tên họ hàng nhà họ Diệp chạy tới nhà chính của dinh thự nhà họ Diệp.
Lâm Dương thấy thế nhưng anh lại không hề ngăn cản.
Thế nhưng lúc này gia chủ nhà họ Diệp ở trong phòng lại không hề bình tĩnh như vậy.
Gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Ngọc Luân đang ngồi trên một chiếc ghế đan bằng liễu gai.
Thế nhưng tư thế ngồi của ông ta lại có chút quái dị, có chút co quắp lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ khổ sở.
“Thần y Diêu, sao rồi?”
“Bệnh này của tôi còn bao lâu nữa?”
Diệp Ngọc Luân nhìn sang lão giả ở bên cạnh, mở miệng hỏi, trong lòng có chút khẩn trương.
Lão giả này chính là thần y của Thanh Châu, Diêu Đức Bằng.
Bên cạnh ông ta chính là một cô gái xinh đẹp mặc áo dài trắng, Diêu Mộc Nhã.
Diêu Đức Bằng thở dài: “Haiz, ông Diệp à, tôi xem bệnh cho ông cũng không dưới mười lần rồi, mà lần sau lại còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, Lần này, tôi thật sự bất lực rồi.”
“A?”
“Thần y Diêu, ngay cả ông mà cũng không cứu được tôi, như vậy không phải tôi…”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên đau khổ, đôi mắt đỏ hoe.
Người này chính là con trai của Diệp Ngọc Luân, Diệp Khánh Vĩ.
Diệp Ngọc Luân khoát tay: “Khánh Vĩ, con đừng buồn, sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình. Bố đã nhìn thấu từ lâu rồi, chỉ tiếc là chỉ còn một tháng nữa là đại hội võ lâm Hoa Sơn sẽ diễn ra rồi, ai…”
Ý của ông ta là vô cùng tiếc nuối.
Diêu Đức Bằng thở dài, lắc đầu không nói gì.
Diêu Mộc Nhã bỗng nhiên nói: “Ông nội, chi bằng chúng ta cứ gọi Lâm Dương tới đây thử xem sao? Y thuật của anh ấy tuy rằng có chút cổ quái, huyền ảo khó lường, thế nhưng đôi khi lại rất có hiệu quả kỳ diệu.”
Diêu Đức Bằng vỗ đùi: “Đúng vậy, sao ông không nghĩ ra nhỉ, cách châm cứu của thần y Lâm thông thiên, có thể cải tử hoàn sinh, có lẽ thật sự có cách.”
Ánh mắt của bố con nhà họ Diệp chợt lộ ta tia sáng.
“Thần y Diêu, hai người đang nói tới ai vậy?”
“Chẳng lẽ hiện tại còn có người còn lợi hại hơn cả thần y Diêu sao?”
Diêu Mộc Nhã nói: “Đó là một người bạn của cháu, y thuật vô cùng lợi hại, bây giờ cháu sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”
Cô ta đang định lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Dương.
Thì lại có hai người vội vã chạy vào, một người hô to: “Gia chủ, không hay rồi, bên ngoài có người tới đây một mình đả thương Diệp Thu. Hiện tại, thương thế của Diệp Thu rất nặng, có thể, có thể không qua nổi.”
“Cái gì? Buồn cười!”
“Mau, đi xem sao!”