Kể từ ngày Masain trở thành thủ lĩnh đội cảnh binh và đến sống cùng Seong-jin trong Cung điện Ngọc Trai, tiến trình tập luyện của cậu nhanh hơn hẳn.
Nguyên nhân trước nhất là Masain không phải mất công đi đi lại lại nữa, nên thời lượng buổi học kiếm của Seong-jin đã tăng lên đáng kể.
Mà không, giờ học dài hay ngắn đâu có quan trọng? Dù gì ta với ngài ấy cũng luôn ở cùng một cung điện. Bất kể là sáng hay đêm, ta luôn có thể tìm ngài ấy hỏi mỗi lần có thắc mắc mà.
Nghĩ đến những lời có thể khiến các nô lệ tư bản thời hiện đại nghe thấy muốn nộp đơn thôi việc ngay lập tức, Seong-jin nhoẻn miệng cười gian. Với cậu, mỗi ngày trong cung đều rất trọn vẹn.
[Nhưng cha ngươi cũng lạ thật đấy.]
Khi cậu đang liên tục vung thanh Kẹp Hạt Dẻ cho tới khi lòng bàn tay rộp lên như mọi ngày, thì tên Quỷ Vương thường thường sẽ luôn miệng than chán bỗng lên tiếng.
‘Lạ gì cơ?’
[Dù thanh danh có bại hoại đến đâu thì thân phận ngươi vẫn là một hoàng tử. Hắn nghĩ gì mà thả rông ngươi như vậy?]
Seong-jin ngừng vung kiếm và lau đi mồ hôi trên trán.
‘Hừm……’
Kì thực, nói là ‘thả rông’ cũng có phần đúng.
Nghĩ kỹ thì chẳng phải vị kia bất quá cũng chỉ cung cấp cho Seong-jin nơi ăn chốn ở và thả cậu trong sân tập thôi sao.
‘Có lẽ chỉ cần ta không đi gây chuyện là ông ấy đã mừng lắm rồi.’
Nghe lời đáp của Seong-jin, Quỷ Vương khịt mũi.
[Ừ, có cho là vậy đi. Cơ mà, ngươi cũng kỳ lắm đấy. Ngươi định chỉ luyện tập mãi như vậy hả? Vừa mới có được một thân xác mới, vậy mà ngươi không còn chuyện gì khác muốn làm sao?]
‘Luyện tập có vấn đề gì đâu? Vui mà.’
[Ngươi không có vấn đề gì thì thôi, ta cũng không ý kiến. Nhưng thử đặt tay lên trước ngực mà nhìn lại lối sống của bản thân mấy ngày gần đây đi. Vừa tỉnh giấc đã đến sân tập, đi ăn, rồi lại đến sân tập. Đây chẳng phải là tự giam mình hay sao?]
Ừ thì, ngươi nói là tự giam, ta cũng không cãi được. Nhưng cái phần “tự” quan trọng lắm đấy.
Vả lại, Seong-jin còn bận lòng một chuyện khác.
‘Được vung kiếm cả ngày cũng tốt, nhưng mà…’
Sao trông ta cứ như học sinh đi thi mà chẳng phải lo áp lực điểm số thế nhỉ? Cảm giác như nếu ta bỏ học và chỉ theo đuổi sở thích cá nhân thì mọi người xung quanh cũng sẽ ủng hộ vậy.
‘...Như thế có thực sự ổn không?’
Theo lẽ thường mà nói, là một hoàng tử, ta phải có vài nghĩa vụ cơ bản cũng như học một chút phép tắc lễ nghi chứ.
Tỷ như… đế vương học hay gì đó chẳng hạn.
Thêm nữa, mọi người đều biết ký ức của Morres không trọn vẹn mà, vậy thì chẳng phải nên ép ta học càng nhiều hơn sao?
Một người thậm chí còn xây riêng thư viện cá nhân cho Morres như Hoàng phi Lizabeth đáng lý ra phải thúc ép cậu học hành. Nhưng không như cậu nghĩ, cô lại đối đãi Seong-jin rất cẩn trọng như đang dè chừng Thánh hoàng vậy.
‘Nhưng nói là Cung điện Ngọc Trai bị bỏ bê cũng không đúng.’
Bằng chứng là số nhân công trong cung đang càng ngày một tăng, dù rằng cậu không hề yêu cầu.
Số hiệp sĩ thường trú đã nhiều lên cỡ 30%, lượng người hầu thì còn tăng gấp đôi so với trước kia. Sở dĩ việc Cung điện Ngọc Trai bị tách ra khỏi hoàng cung cũng không phải do chủ ý của hoàng đế, mà chỉ là vì Morres quá càn quấy thôi.
Và nhờ có thêm một cô hầu nữ rất khéo pha trà nên sắc mặt Edith đã thư thái hơn nhiều, như vừa mới chữa được chứng táo bón dai dẳng 10 năm vậy.
‘...Vậy thì, có lẽ ta cũng không có gì phải lo đâu nhỉ?’
Dù sao, Seong-jin cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Lớp học kiếm thuật rất thú vị, aura tích lũy trong cơ thể cậu tăng lên rất nhanh. Học xong các bài tập căn bản, giờ là lúc cậu bắt đầu luyện chuỗi ba chiêu thức của Banahas. Nhờ đã nắm chắc thế thứ nhất và thế thứ hai nên việc tập luyện sau đó của cậu cũng tiến bộ rất nhanh.
Không biết cuộc sống yên bình này sẽ kéo dài được bao lâu. Nhưng đã có thời gian rảnh chỉ dành riêng cho tập luyện kiếm thuật thì phải tận dụng tối đa chứ?
Suy nghĩ của Seong-jin là vậy, nhưng có vẻ như hầu hết mọi người đều nghĩ khác.
“Morres điện hạ, người không thấy dạo này người ở sân tập nhiều quá rồi sao?”
Vừa kết thúc buổi tập sáng, cậu đã nghe tiếng Haven đứng bên cạnh làu bàu. Vì gần đây lượng cảnh binh trong cung đã tăng lên đáng kể nên sẽ luôn có một hiệp sĩ thường trú đi theo để bảo hộ Seong-jin.
Đặc biệt là Haven, dù mới quen nhưng anh hiệp sĩ hoạt bát này rất cởi mở và thoải mái với cậu.
“Tập luyện thì có sao? Tốt mà?”
“Nhưng, người vẫn đang tuổi xuân phơi phới, phải đi chơi, đi gặp gỡ bạn bè chứ? Hình như dạo gần đây người cũng nhận được rất nhiều lời mời tham dự tụ hội xã giao mà?”
Haven, ta có nên kể anh nghe về buổi tụ hội xã giao đầu tiên ta tham gia không?
Một con quái vật bỗng xuất hiện giữa tầng hầm và mọi thành viên có mặt đều bị tòa thẩm giáo tống vào ngục. Nghe xong rồi, liệu anh có còn muốn ta đi nữa không đây?
“Và người cũng thử hẹn hò đi. Giảm cân xong, gương mặt điện hạ trông sáng sủa hẳn ra rồi mà? Chẳng phải có vị tiểu thư ngày nào cũng gửi hoa cho người đó sao? Cam đoan chỉ cần điện hạ khẽ mỉm cười thôi là một loạt quý cô xinh đẹp sẽ xếp hàng theo đuổi người. Vậy mà người lại dành cả ngày tập luyện, phí hoài nhan sắc như thế! Bực bội quá đi mất!”
Ồ, anh nói mấy bó hoa sặc sỡ kia ấy hả Haven?
Thực ra, đó là màn kịch của một cô bé 12 tuổi thông minh tên Chloe đấy. Đứa nhóc ấy có lẽ đang toan tính xem nên đá ta khi nào để đạt được lợi ích lớn nhất kìa.
Thấy Seong-jin phản ứng thờ ơ, môi Haven bĩu lên như mỏ vịt.
“Nếu không được thì ít nhất cũng ra ngoài hít thở chút không khí trong lành đi ạ. Thay đổi tâm trạng cũng tốt mà.”
Cái anh này, chẳng phải chỉ là bực bội vì cứ mỗi lần đến ca lại bị mắc kẹt trên sân tập thôi sao? Nếu khó chịu đến vậy thì anh cứ nộp đơn xin rút nhiệm vụ và trở lại Đội hiệp sĩ số 3 là được mà.
Khi cậu nói vậy, Haven sửng sốt la lên.
“Không, điện hạ! Người nỡ lòng nào phù phàng với thần như thế? Thần chỉ là lo lắng cho điện hạ thôi mà. Người nói vậy, có biết thần buồn cỡ nào không?”
Hai ta có lòng gì đâu mà nỡ?
Seong-jin lờ Haven đi và lại tiếp tục vung kiếm lần nữa. Nhưng một khi đã nài nỉ rồi thì Haven rất kiên trì.
“Nào, đừng như thế, nói thần nghe đi. Người muốn ra ngoài! Muốn làm một ly nước mát! Muốn gặp gỡ những quý cô xinh đẹp! Chỉ cần điện hạ nói ra thôi thì thần, Haven, sẽ theo người đến cùng trời cuối đất!”
“......”
“Điện hạ? Người thực sự không có việc gì muốn làm sao?”
Nhờ anh, nên giờ thì ta có một việc muốn làm rồi.
Muốn khóa cái miệng ồn ào đó của anh lại.
Hic.
Có lẽ Haven cảm nhận được gì đó chẳng lành từ vẻ mặt của Seong-jin nên ngay lập tức hoảng hồn lui lại. Trực giác anh ta cũng thật nhạy bén.
‘...Thật là, suy nghĩ nhiều vậy để làm gì?’
Seong-jin thầm càu nhàu và điều chỉnh lại tay cầm Kẹp Hạt Dẻ.
Đều tại đất nước này quá bình yên.
Nếu một ngày đó những cánh cổng mở ra khắp nơi và quái vật ùn ùn ào tới gây nên loạn lạc, thì mọi người sẽ biết những ngày bình thường này quý giá đến độ nào thôi.
Nhưng, ngay tối hôm đó.
Edith lại dè dặt hỏi cậu có muốn tới khu biệt thự thăm bạn hay không. Mãi đến lúc này, Seong-jin mới nhận ra rằng mọi người xung quanh đều có phần lo lắng cho cậu.
***
“Con đã nói là ổn rồi mà, chẳng hiểu sao mọi người cứ sốt sắng giục con ra ngoài chơi nữa.”
Và rồi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Seong-jin lại đang ngồi đây ca than với Thánh hoàng.
“Cha không biết cái cảnh sau khi con kết thúc buổi tập tối nực cười cỡ nào đâu. Mọi người đều nhìn con như sinh vật lạ ấy.”
“......”
“Tập luyện cả ngày thì có sao? Nhờ tập luyện nên kỹ năng của con tiến bộ rất nhanh mà, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu…”
Hôm nay là buổi yết kiến đầu tiên của Seong-jin kể từ ngày Thánh hoàng trao cho cậu thanh Kẹp Hạt Dẻ.
Dù gần đây đang bận bù đầu với đống quốc sự tồn đọng, nhưng anh vẫn nhanh chóng hoàn thành công việc để tiếp tục buổi tiếp kiến này. Để làm được vậy, có lẽ cũng là nhờ công lao của các thuộc hạ làm việc như những chiếc kim đồng hồ được đặt đúng nơi đúng chỗ chăng.
Nói chung là khi Seong-jin gặp Thánh hoàng rồi kể lể về việc huấn luyện của mình, bất giác cậu cũng đề cập luôn đến chuyện bản thân gần đây đang rất phiền lòng với phản ứng của mọi người xung quanh.
Lặng lẽ ngồi nghe một hồi, Thánh hoàng gật đầu.
“Ta hiểu rồi. Tốt lắm. Dù mới bắt đầu tập luyện chưa được bao lâu nhưng con sắp đạt tới tầng năm rồi.”
“Haha, cha đã nhận ra luôn rồi ạ?”
Seong-jin xấu hổ gãi đầu cười.
Như Thánh hoàng nói, aura trong đan điền của cậu đã gần tạo thành lớp thứ năm.
Mất nhiều thời gian hơn dự kiến vì từ lớp thứ 4 trở đi, độ khó đã tăng lên rất nhiều. Nhưng dù sao cậu vẫn tự tin có thể hoàn thành lớp thứ năm trong vài ngày tới. Thông thường, đây chính là cấp độ của các cận vệ vừa mới vào đoàn hiệp sĩ.
Theo Masain, trung bình sẽ mất ba năm để đạt tới tầng bốn và gần bảy năm để hoàn thành tầng năm.
Đương nhiên, phải tính đến việc hầu hết mọi người đều bắt đầu tập luyện từ khi còn trẻ, nhận thức chưa đủ cao. Nhưng rõ ràng là sự tiến bộ vượt bậc chỉ trong vài tuần của Seong-jin vẫn cực kỳ nhanh.
Nhìn vào biểu cảm của Masain và các hiệp sĩ thường trú trong Cung điện Ngọc Trai thực sự rất thú vị.
—Sao người có tài năng đến tầm cỡ này mà bấy lâu nay không bộc lộ ra?
Đến cả cậu hiệp sĩ trẻ luôn nhăn nhó với Seong-jin cũng phải ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu một lúc. Quả không hổ cho thanh danh của Thợ săn Lee Seong-jin.
Khi cậu đang đắc chí nhấp ngụm trà, Thánh hoàng chợt lên tiếng.
“Vậy là ta có thể yên tâm cho con ra ngoài rồi.”
Sao ông ấy vẫn đối xử với ta như đứa trẻ mới tập đi vậy?
Cậu còn tưởng bản thân đã làm khá tốt rồi chứ. Người này thật biết cách khiến người khác nhụt chí.
Thánh hoàng nhìn vào vẻ bất mãn trên khuôn mặt Seong-jin rồi nói tiếp.
“Không cần phải vội vàng như vậy. Lời mà mọi người quan tâm con đã nói không chỉ là vô nghĩa đâu. Đến cả ta cũng thấy dạo gần đây con có chút nôn nóng đấy.”
“Hơ……”
Seong-jin tròn mắt, nhất thời không biết nói gì. Nghe những lời bất ngờ ấy, muôn vàn suy nghĩ hỗn loạn chợt vần vũ trong đầu khiến cậu bất giác không thể thốt nên lời.
Sao đến cả cha cũng nói thế? Ta nôn nóng chỗ nào?
Đúng là sau lần suýt chết kia, ta có tăng thời gian tập luyện lên, nhưng…
“...Chẳng phải con mạnh lên càng nhanh thì càng tốt hay sao ạ? Cha biết rõ là……”
Cha biết rõ là ngoài kia đang có cả đàn quỷ vương cấp cao thèm muốn vị diện này mà?
Sớm muộn gì nạn đói, dịch bệnh, chiến tranh và cái chết cũng sẽ giáng xuống Delcross. Những cánh cổng sẽ mở ra!
Seong-jin muốn nói rất nhiều điều, nhưng đôi môi cứ mấp máy mấy hồi rồi lại ngậm lại.
Không rõ vì sao, đôi mắt Thánh hoàng đang nhìn thẳng vào cậu bỗng nặng nề hơn bình thường.
“Morres.”
“...Vâng.”
“Con có biết các anh và em của mình đang ở đâu và đang làm gì không?”
“......?”
Seong-jin chớp mắt.
Đương nhiên, cậu có nghe qua một vài chuyện. Rằng Thánh hoàng chính thức có bảy người con và trong đó có ba người hiện đang xuất cung để đảm đương nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Tuy nhiên, cậu không quá hứng thú và cũng không biết chi tiết về tình hình của họ.
Nguyên nhân là bởi vì cậu còn chưa nhận thức rõ được các hoàng tử và công chúa khác là gia đình của mình, ngoại trừ những người mà cậu thường tiếp xúc là Amelia và cặp song sinh.
Có lẽ Thánh hoàng đã nhận thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của Seong-jin nên bắt đầu bình tĩnh giải thích.
Về Đệ nhất Hoàng tử Owen đã hoạt động trên tiền tuyến phương nam được vài năm.
Về Đệ nhị Hoàng tử Logan đang thống lĩnh các thánh hiệp đi chinh phạt thủy quái.
Về Đệ tam Công chúa Sisley đã được tôn phong làm thánh nữ và đang trên đường đi hành hương.
Đây là lần đầu Thánh hoàng trực tiếp nói về các hoàng tử và công chúa khác. Sau khi lắng nghe một hồi, Seong-jin nghi hoặc hỏi.
“Ý cha, là con cũng nên dừng tập luyện và đi làm [nghĩa vụ quý tộc] giống như các anh chị em khác hay sao ạ?”
Cậu tưởng rằng Thánh hoàng đang khiển trách cậu vì đã bỏ bê trách nhiệm và lêu lổng trong cung, nhưng anh chậm rãi lắc đầu.
“Con luyện tập chăm chỉ như vậy là quá đủ rồi. Ta đã bảo con nên thư giãn một chút mà? Con còn quá trẻ để bị ràng buộc vào những nghĩa vụ lỗi thời của hoàng thất.”
“Nhưng……”
“Chỉ cần nhớ cho ta một điều, rằng xung quanh con còn có rất nhiều người thân.”
“......”
“Giờ thì, nói chuyện gì khác thôi nào.”
Thánh hoàng cụp mắt xuống như trầm tư trong giây lát. Sau đó, anh chợt hỏi Seong-jin một câu bất ngờ.
“Trên lục địa này còn có rất nhiều quốc gia khác ngoài Delcross. Con biết bao nhiêu về những quốc gia ấy?”
“......”
Seong-jin cũng biết đôi điều về tình hình chính trị các đất nước đang thống trị lục địa này.
Vương quốc Brittany dẫn đầu về văn hóa ẩm thực và thời trang. Rohan, cường quốc mới nổi, đi lên từ ngành sản xuất rượu. Và Đại Công quốc Asein đang dần phát triển quyền lực dựa trên liên minh thương gia.
Đây đều là những kiến thức cậu tự học được trong thời gian rảnh rỗi, song song với việc nằm lòng cách đọc viết mà không phải trải qua lớp học đặc biệt nào cả.
Trên thực tế, Delcross chính là đế chế mạnh nhất trên lục địa, có tầm ảnh hưởng sâu rộng tới mọi quốc gia ngoại trừ vùng đất phương nam của dân ngoại giáo. Vì họ đủ khả năng can thiệp vào chuyện nội bộ của các quốc gia khác nên cục diện chính trị có thể nói là chẳng có gì to tát cả.
Tuy nhiên, sau khi nghe Seong-jin đáp, Thánh hoàng lại bổ sung thêm lời giải thích chứng minh rằng nhận định của cậu là hoàn toàn sai.
Nước cộng hòa Carthago phía tây, nổi tiếng với vải len, pho mát và văn hóa hát rong.
Các thành phố vùng duyên hải sầm uất nhờ hoạt động đánh bắt cá và giao thông đường biển.
Cùng với đó, là vùng đất Ortona ở phía đông với nền văn học phát triển vượt bậc, từng một thời là nước cộng hòa giàu có, nhưng giờ đây đã bị chia cắt thành ba do sự can thiệp của ngoại bang.
“Ý người là, trên cương vị một hoàng tử, con nên tìm tòi thêm kiến thức về chính trị và ngoại giao thay vì học kiếm thuật ạ?”
Ngay cả trong thời khắc nguy nan khi ta suýt chết, người này cũng cằn nhằn ta nên học nhiều hơn. Có lẽ ông ấy mong ta sẽ tiếp tục sự nghiệp học hành mà trước đây Morres đã bỏ dở chăng?
Nhưng thực ra, ngoại trừ việc sắp xếp một người thầy dạy kiếm cho ta, ông ấy để ta tự do làm mọi điều mình muốn, nên ta cứ tưởng rằng chỉ cần học một vài thường thức cơ bản là được rồi chứ.
Nhưng Thánh hoàng lại một lần nữa phủ định suy đoán của cậu.
“Ta chỉ muốn nói với con rằng trên lục địa này còn rất nhiều nơi đáng để khám phá ngoài Delcross thôi.”
“.......”
Seong-jin lúc này đã hoàn toàn không bắt được mạch suy nghĩ của anh nữa.
Người này rốt cuộc đang muốn ám chỉ điều gì?
Một người thường chỉ im lặng lắng nghe Seong-jin dông dài gần hết buổi tiếp kiến, hôm nay lại nói nhiều tới bất thường. Có lẽ chỉ là do bầu không khí mà thôi, nhưng cậu có cảm giác như anh đang cố tình vòng vo, không vào thẳng vấn đề vậy.
Nghiêng đầu nhìn Thánh hoàng kỹ hơn, Seong-jin ngỡ ngàng nhận thấy một tia cảm xúc mờ nhạt trong đôi mắt lạnh lẽo như vật vô tri của anh.
Lo lắng, hay bất an.
Người ấy, từ trước đến nay vẫn luôn nhìn ta bằng đôi mắt như thế sao?
“Morres, con biết không?”
Thánh hoàng tiếp tục nói với Seong-jin đang thất thần.
“Ta đoán được phần nào điều con đã thấy và lý do con lo lắng đến vậy đấy. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng con vẫn còn trẻ. Con chưa thể, và cũng không cần phải gánh vác lấy những chuyện như vậy.”
“......”
“Con chỉ cần sống như bao đứa trẻ khác và làm mọi điều con muốn mà thôi.”
“......Sống như một đứa trẻ?”
“Phải, sống như một đứa trẻ.”
Người biết rõ hơn ai hết rằng Seong-jin không phải là một đứa trẻ bình thường, lại bình tĩnh nói với cậu như thế.
---------------------------------------------------------------
Link artist: [note61156]